Mẫu Thân Nói Nam Nhân Không Đáng Tin

Chương 11: Áo trắng và thị uy




Ta dụi dụi đôi mắt nhìn xung quanh.
Cánh rừng này rất lớn có rất nhiều cây đại thụ che trời, liếc mắt nhìn một cái chỉ thấy một màu xanh biếc không bờ bến.
Ngẩng đầu thấy thấp thoáng tầng tầng lá cây, xanh thẳm cả một góc trời.
Ánh mắt trời xuyên thấu giữa những khe hở của lá chiếu lên mặt đất giống như lóe ra hào quang bảy màu đầy đất.
Yên lặng khiến cho người ta cảm thấy ở đây thật yên tĩnh, bình thản. Thỉnh thoảng có mấy con chim nhỏ hạ cánh xuống nước phát ra một tiếng động đột ngột làm cho sự im lặng này có thêm phần tịch mịch.
Ta cưỡi con lừa đi lộp bộp hai bước, tiếp tục nhìn sang, cuối cùng không thể không thừa nhận hiện thực tàn khốc này.
Ta cùng Tư Không Cảnh và Tề Ngôn đi với nhau.
Aizzz, sớm biết như thế ta sẽ không học cưỡi lừa, nhìn Tư Không Cảnh và Tề Ngôn cưỡi ngựa thật đẹp.
Sớm biết như vậy đã tốt.
Xem ra từ nay về sau ta phải cưỡi con lừa này rồi.
Ngày đầu tiên khi lên đường Tư Không Cảnh đã nói cho ta biết Chi Lan với Chi Cúc bám theo chúng ta, hẳn là bây giờ hai nàng đang đi ở đằng sau ta.
Ta ra sức nhìn, nhưng vẫn giống như các lần trước không thấy một góc áo trắng nào như trong miệng Tư Không Cảnh.
Chẳng lẽ Tư Không Cảnh đang lừa ta?
Cũng không giống…
Ta gãi gãi đầu giống như thử gọi một tiếng: “Chi Lan?”
Trong rừng cây không có động tĩnh gì, chỉ nghe thấy tiếng gió thổi lá cây nhẹ nhàng vang lên.
“…Chi Cúc?”
Ta lại gọi một tiếng.
Trong rừng cây vẫn không có động tĩnh gì, chỉ nghe thấy duy nhất âm thanh con chim đang chải rỉa lông.
Chẳng lẽ hai nữ nhân này thấy sắc quên chủ…đã đuổi theo Tư Không Cảnh rồi?
…Cũng có thể…
Mặc kệ, trước hết cứ ra khỏi cánh rừng này đã rồi nói sau.
Cứ đi dọc theo con đường nhỏ chắc sẽ đi ra ngoài được thôi, đúng không?
Vòng tới vòng lui trên đường nhỏ, quanh quẩn trên đường lớn.
“… …”
Ta im lặng nhìn  thấy dọc theo con đường đất đều là những nam nhân mặc áo trắng.
Ta dám nói sau lần gặp được nhiều nữ tử áo trắng ở Cung Quảng thì đây là lần đầu tiên ta thấy nhiều người cũng đều mặc quần áo trắng như vậy.
Trường hợp này tương đối hung vĩ!
Nhìn lại ven đường chỉ thấy…
Áo trắng! Áo trắng! Vẫn là áo trắng!
Ta với Tề Ngôn trước kia ở mấy thành trấn nhỏ và Thiên Lôi giáo đều không thấy người nào mặc quần áo trắng
Cho nên lúc này ta không thể thích ứng được cảnh tượng trước mắt  nổi lên phản ứng sinh lý rất nghiêm trọng: đầu choáng mắt hoa và rất muốn nôn.
Ta còn tưởng rằng Tề Ngôn nói đại hiệp giang hồ thích mặc bạch y chỉ là lừa gạt để ta thích thú, thì ra đúng là sự thật…
Mặc bạch y với không mặc bạch y —– Lãnh khách rảnh rỗi với thôn phu thô kệch khác nhau sao?
… …
Thật không hiểu nổi các nam nhân đại hiệp này…
Mặc quần áo trắng thì có gì tốt, dễ bị bẩn lại khó giặt, mặt trời chiếu còn chói lọi thật chướng mắt.
Nhìn Tư Không Cảnh mặc một bộ màu tím thật tiêu sái.
Nhìn Giang Thận Tu mặc một bộ màu vàng có bao nhiêu khí chất vương giả.
Tề Ngôn mặc một bộ màu lam có bao nhiêu anh tuấn… nhưng nhìn cái mặt của hắn trông rất ngốc…
Khụ khụ, ta nghĩ đi đâu rồi.
Tề Ngôn biết ta nghĩ như vậy về hắn, không biết hắn có muốn khóc không.
… … …
Nhất định không thể nói cho hắn biết…
Thời điểm ta đang suy nghĩ lung tung…
Ta đã đi qua một nam nhân áo trắng…
Ta lại đi qua một nam nhân áo trắng…
Ta tiếp tục đi qua một nam nhân áo trắng nữa…
… … …
Ta nắm chặt tay, trong lòng rất bực bội.
Chắc hẳn giờ phút này gân xanh trên đầu ta nổi lên bốn phía.
Màu trắng ô nhiễm! Đây tuyệt đối là màu trắng ô nhiễm!
Cố nén cảm giác ghê tởm dưới đáy lòng, ta đã mang một bụng kinh ngạc mà an toàn đến thành trấn rộng lớn này.
Sau khi ở lại khách sạn Duyệt Lai được ca tụng là có chi nhánh trải rộng khắp nam bắc sông Trường Giang, ta bắt đầu tự hỏi làm thế nào để thế giới này tươi đẹp hơn
Trộm từng nhà một?
Không được, như vậy rất hao tâm tốn sức
Chạy tới nhà tắm để trộm?
Không được, nếu bị phát hiện chẳng phải ta sẽ không gả được sao?
Đi đến chỗ phơi quần áo trộm?
Cũng không được, ngộ nhỡ các đại hiệp không chịu khó vệ sinh cá nhân…Đây chẳng phải là có nhiều cá lọt lưới hơn?
… …
Ta chắp tay sau mông đi qua đi lại trong phòng, bước chân thong thả, trầm ngâm suy nghĩ.
Tiểu Bạch ở trên bàn ăn rau cải, A Hoàng nằm sấp ở bên cạnh nhìn ta, cái đầu quay đi quay lại nhìn theo ta.
Cuối cùng ta sờ sờ cái lệnh bài màu đen trong ngực —-
Xem ra chỉ còn biện pháp này.
Nhìn đống áo trắng như cái núi nhỏ trước mặt, từ tận trong nội tâm ta khâm phục Thiên Lôi giáo làm việc hiệu quả cao.
“Thưa cô nương, tại thành này tổng cộng trộm được năm nghìn ba trăm hai mươi mốt cái, trong đó ở khách sạn trộm được ba nghìn hai trăm cái, nhà dân trộm được...”
Ta vừa uống mật ong vừa nghe quản sự báo cáo tình hình.
“Cũng theo phân phó của cô nương, vải trắng ở phường vải đều đã được mua lại, tổng cộng…”
“Tốt lắm, tốt lắm.” Ta phất phất tay, quản sự khép sổ ghi chép lại, đứng lùi về một bên.
“Cô nương còn có việc gì để bọn tôi có thể dốc sức công hiến hay không?” Ngồi ở phía đối diện ta là Đà chủ phân đà nghiêng mình về phía trước hỏi.
“Không có, bao giờ tìm được Tư Không Cảnh thì nói với ta một tiếng”
Ta nhảy xuống ghế bành, A Hoàng lắc đầu, vẫy vẫy cái đuôi, cắn ống quần của ta kêu thảm thiết nghẹn ngào.
Ta ngồi xổm xuống vỗ vỗ cái đầu nhỏ của nó: “Được rồi, bây giờ ta sẽ mang ngươi lên phố chơi”
“… …”
Cảnh tượng trên đường làm ta cảm thấy áy náy sâu sắc.
Ta hẳn là nên nói giáo đồ Thiên Lôi giáo đi trộm áo trắng thì cũng phải để lại một ít quần áo cho các vị đại hiệp này.
Rất nhiều nam nhân bọc chăn chạy loạn trên đường…Thật là rất có cảm giác những người này đang bị cảm mạo…
Lúc này không khí thật tươi mát, ánh mặt trời rực rỡ, tiếng chim hót, hương hoa ban mai, nếu bỏ qua tiếng ồn ào trên đường lớn thì đúng là bắt đầu một ngày mới tốt đẹp.
Bên ngoài vì sao lại ồn ào như thế?
Ta không kiên nhẫn mà đẩy cửa sổ phòng trọ ra.
“Cái gì, ngươi nói phân đà của Thiên Lôi giáo bị rất nhiều đại hiệp bọc màn trắng bao vây?”
“Đúng! Hôm qua không phải rất nhiều đại hiệp bị trộm áo trắng sao? Đã tìm ra rồi, thì ra là Thiên Lôi giáo làm!”
“Thiên Lôi giáo cũng thất đức quá rồi, mặc áo trắng thì liên quan gì bọn hắn, Chẳng lẽ bọn hắn chỉ cho phép bọn hắn mặc mà không cho người khác mặc sao?”
“Đúng rồi! Muốn phong cách độc đáo không đụng hàng chứ gì, Thiên Lôi giáo quả thật là không có tư tưởng gần gũi với mọi người”
“Còn có…”
“Đó là! Còn có…”
Kế tiếp mọi người bắt đầu thảo luận bảy bảy bốn mươi chín phương pháp mặc áo trắng, ta yên lặng đóng cửa sổ lại.
Đã bảo bọn hắn cẩn thận một chút rồi, Lại còn có thể để lộ ra tin tức! Nhiều người tức giân như vậy rất khó để yên ổn đấy.
Tưởng là là đã trộm áo trắng, mua vải trắng thì đã tránh được lo lắng về sau, thì ra còn có cả màn màu trắng…
Tính sai, tính sai.
Sáng sớm sau khi ăn xong ta mang theo tiểu Bạch với A Hoàng đến Thiên Lôi giáo xem náo nhiệt.
Dân chúng vây xem thật nhiều, ta nhảy bên trái lại nhảy bên phải nhưng cũng không nhìn thấy cảnh tượng bên trong như thế nào.
Mà A Hoàng hăng hái kêu một tiếng liền chui vào phía trước.
Ta quýnh lên, vận khí thả người nhảy lên, giẫm phải đầu mấy người vây xem nhảy vào bên trong.
Ta còn chưa kịp xin lỗi những người vô tội bị ta giẫm lên đầu thì đã có người bắt được cổ tay ta, kéo ta lướt đến trước cửa Thiên Lôi giáo.
“Đây là tiểu cô nương đã yêu cầu ta trộm áo trắng của các vị đại hiệp”
Vị Đà chủ kia giơ cao tay của ta cao giọng nói.
“… …”
Thật là không có tinh thần hợp tác. Thông thường sau khi mọi chuyện bị lộ thì không phải những người đó đều gánh vác áp lực, trách nhiệm to lớn này sao?
Nhân phẩm đà chủ này không được, nên bảo Tư Không Cảnh đổi người thôi.
Người nọ đi về phía trước hai bước ôm quyền lên tiếng “Xin cô nương cho chúng ta một lời giải thích!”
“Giải thích! Giải thích!”
Những người liên quan ở đằng sau lập tức vung tay hô to.
“Nếu không chúng ta sẽ ngồi trước cửa Thiên Lôi giáo tuyệt thực”
“Ngồi im! Ngồi im! Tuyệt thực! Tuyệt thực!”
“… …”
Ta liếc mắt.
Các ngươi ngồi tuyệt thực thì ta cũng chẳng làm sao, các ngươi chết ngược ta cảm thấy thanh tịnh hơn, Giữ lại các ngươi cũng chỉ lãng phí lương thực quốc gia, còn bị tổn hai đến bộ mặt thành thị.
Thấy ta không có phản ứng, những đại hiệp này trực tiếp ngồi xuống mặt đất, rất có tư thế cho dù sông cạn đã mòn cũng không đứng dậy.
Trong đó có hai người chạy đến bên cạnh lấy trong bao quần áo ra một quyển trục, chạy đến phía sau người mặc áo trắng kéo biểu ngữ —-
“Tĩnh tọa tuyệt thực chống lại Thiên Lôi giáo đã cướp đoạt quyền lợi mặc mặc áo trắng!”
“… …”
Việc này được chuẩn bị thật đầy đủ.
Ta nói nhỏ vào tai quản sự vài câu, hắn hiểu ý vội vội vàng vàng chạy đi.
Ngồi an vị! Ai sợ ai!
Người Thiên Lôi giáo đưa đến một cái ghế bành sáng bóng, ta đặt mông ngồi xuống không chút thục nữ tiếp nhận mật ong của quản sự.
Ngồi vững, ta thoải mãi vung tay lên, giáo đồ Thiên Lôi giáo bên cạnh ta giơ lên một lá cờ to, hăng say khua.
Trên mặt cờ có tám chữ to long lánh—–
“Ta là Trần Nặc, ta không sợ ai!”
Nhìn thấy vẻ mặt của đại hiệp đi đầu kia xanh tím lại, ta hừ lạnh hai tiếng.
Muốn cùng ta đấu, cũng không biết tự lượng sức mình!
Giữa trưa ta nói quản sự sai người mang tới một cái bàn lớn, bày ra đầy bàn thịt, cá, gà, vịt.
Ta vừa chép miệng gặm thịt, vừa liếc mắt nhìn một đoàn đại hiệp.
Bọn hắn chỉ cúi đầu, nhắm mắt không nhìn ta.
Tốt! có khí khái!
“A Hoàng, đến đây nếm thử một miếng, đây là ngỗng nướng, bên trong mềm bên ngoài tiêu thơm ngào ngạt mà vừa vặn, rất ngon”
Ta nghe thấy tiếng bụng của người nào đó kêu rồi.
“Còn có thịt kho tàu, ăn rất giòn và ngon!”
Ta nghe thấy tiếng nuốt nước miếng.
“Còn đây là cá hầm quế…Ai nha, A Hoàng ngươi không ăn thịt cá sao? Quản sự! Mang đồ ăn này đổ đi!”
Đã có mấy đại hiệp mặt lộ vẻ giận dữ nhìn ta.
Hừ Hừ, đạo hạnh được có vậy mà đòi tới áp chế ta, thật sự là châu chấu đá xe!
Ta chơi đùa cùng A Hoàng và tiểu Bạch, trong nháy mắt đã đến giờ cơm tối
Lại tiếp tục thịt cá tràn đầy.
Ăn cơm tối xong ta nhàm chán bảo quản sự gọi con hát tốt nhất đến, ở bên ngoài Thiên Lôi giáo dựng lên cái bàn để hát tuồng.
“Nằm xem kinh sử,  thánh nhân ở nơi nào~~~ Ngươi xem quốc gia, thanh cao, làm cho tổ huấn ca tụng, kể lại rằng lời Nghiêu Thuấn dạy bảo, lời lẽ sang sảng, làm người phải cần, kiệm, trung, lương…”
Ta rung đùi đắc ý hát theo hí khúc kia.
Bên trong số những đại hiệp tĩnh tọa đã có những người ngồi không yên, thừa lúc ta không chú ý quay đầu lại nhìn con hát.
Tốt lắm, bại tướng của quân địch đã lộ.
Con hát trên đài cao hứng diễn, ta lại dựa lưng vào ghế buồn ngủ.
Cho nên ta không biết có người đến gần ta.
“Tiểu Nặc Nặc~~~đã chơi đủ chưa~?”
Tư Không Cảnh thổi khí bên tai ta.
Ngươi đã trở về rồi sao?”
Ta xoa nhẹ đôi mắt buồn ngủ mông lung nhìn hắn.
“Muốn ngủ sao?” Tư Không Cảnh dễ dàng ôm ta lên, “Vậy thì để Cảnh ca ca ôm ngươi về phòng ngủ”
“Tề Ngôn đâu?” Ta cố gắng giữ vững tinh thần.
“Tề Ngôn đang ở phía sau, ta chạy đến đây trước”
“Ngươi mau đuổi những vị đại hiệp chán ghét này đi…”
“Đừng nói chuyện nữa, ngủ đi” Tư Không Cảnh nói xong hôn lên trán của ta.
“Ừ…”
Ý thức của ta dần mơ hồ… thấy Tư Không Cảnh cười thật ôn nhu…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.