Mẫu Thân Nói Nam Nhân Không Đáng Tin

Chương 16: Thất Tịch và chuyện bát quái




Cuộc sống ở Ngũ Lương phái rất an nhàn. Mỗi ngày chỉ ngủ rồi ăn, ăn rồi chơi, chơi rồi ngủ tiếp.
Thái độ của Lãnh Diệp Thanh đối với ta rất lạnh lùng, khi ta hỏi những vẫn đề liên quan tới mẹ ta hắn đều không trả lời.
Tề Ngôn trở lại Ngũ Lương phái thì lập tức trở lên bận bịu, hắn bận luyện võ, luyện chữ, đọc sách, xử lý công việc cho Lãnh Diệp Thanh. Có lúc ta đi dạo toàn bộ Ngũ Lương phái cũng không thấy bóng dáng Tề Ngôn đâu.
Mẹ đã từng nói rằng nữ nhân chúng ta luôn muốn làm nam nhân.
Khi đó ta đối với việc này rất bất mãn, nam nhân là loại người không đáng tin cậy nhất thì sao chúng ta có thể tự hạ thấp thân phận mình đi làm nam nhân chứ?
Phụ nữ cũng không thua đấng mày râu, nam nhân có gì to tát đâu.
Vậy mà Lãnh Diệp Thanh này còn ác liệt hơn, hắn sai bảo Tề Ngôn làm rất nhiều việc, điều này làm ấn tượng của ta đối với hắn thay đổi hoàn toàn.
Có những lúc ta thấy rất nhàm chán, nghĩ là sẽ đi tìm nam nhân kia nói chuyện, đáng tiếc sau đêm hôm đó ta cũng không gặp hắn trong rừng trúc nữa.
Thật may ở Ngũ Lương phái ta biết một người cùng tuổi với ta tên là Thất Tịch, cô bé này mồm miệng lanh lợi làm cho cuộc sống của ta ở Ngũ Lương phái này không đến mức nhàm chán.
Ngũ Lương phái có rất nhiều người, không những không ít nữ nhân mà các cô gái bằng tuổi ta cũng rất nhiều.
Các ngươi muốn hỏi tại sao ta với Thất Tịch lại có quan hệ tốt hơn đúng không?
Thật ra thì câu trả lời rất đơn giản, chính là vì Thất Tịch là một người bạn nhỏ rất đảm đang. Có hoài bão.
Ta luôn luôn làm đúng như lời trong sách nói: Nữ tử nhiều chuyện luôn khinh thường nữ tử ít nói. Những nữ nhân như vậy mẹ ta gọi là giả bộ im lặng, trong sách lại gọi là thục nữ nhã nhặn lịch sự.
Cho nên Thất Tịch rất hợp khẩu vị ta, vì vậy hai chúng ta luôn thông đồng làm bậy, ngưu tầm ngưu, mã tầm mã. Ách, không đúng là anh hùng thông minh biết chọn người thông minh chơi với nhau.
Thất Tịch biết rất nhiều truyện, đặc biệt là tất cả các việc vụn vặt phát sinh trên giang hồ nàng đều biết rất rõ.
Cũng không có gì kỳ quái vì nàng là một cô bé ôm chí lớn.
Mục tiêu lớn nhất đời này kiếp này của nàng là thành lập được tổ chức tình báo lớn nhất trên giang hồ có thể công bố những tin tức mới nhất. Hơn nữa cái tên nàng cũng đã suy nghĩ xong, gọi là: “Bát Quái môn!”
Bát Quái môn, cái tên khí thế thật lớn! Thất Tịch thật là một nhân tài!
Vỗ tay, vỗ tay, vỗ tay…
Thất Tịch có công phu ở chân rất tốt.
Ách, những lời này cũng có thể hiểu theo nghĩa khác, như vậy ta đổi theo một góc độ khác mà nói thì khinh công của Thất Tịch rất tốt.
Bởi vì mỗi ngày nàng đều phải xuống núi đi thu thập tin tức của giang hồ, nếu không có khinh công tốt thì làm sao nàng có thể chạy băng băng xuống núi, lại chạy băng băng lên núi mà vẫn đến trước khi giờ học bắt đầu.
Hơn nữa Thất Tịch gần mười ba tuổi đã biết sử dụng sở trường này kiếm tiền như thế nào.
“Các sư huynh, sư tỷ nhanh lên! Ta bắt đầu nói tin tức mới nhận được đây!”
Thái Thất Tịch vừa nói vừa giả bộ đóng cửa phòng lại, hai nam nhân ở phía xa kêu to: “Chớ vội” mồi hôi đầm đìa chen vào cửa.
Thất Tịch thu bạc của hai người bọn họ đưa tới rồi cân nhắc khép cửa lại đi đến trước mặt mọi người, một chân đạp lên ghế Thái Sư, tay phải chống nạnh tay trái cầm chén trà lên.
Uống một hớp rồi Thất Tịch bắt đầu lên tiếng!
“Hôm nay tin tức ta mang đến cho mọi người chính là: câu chuyện đại hiệp thương sơn Ngô Nghi Long  dùng trí đánh bại Hổ trại. Nói về…”
Sau đó câu truyện này được Thất Tịch nói sống động như  thật mặc dù lúc giải thích cả tiếng ủng hộ lẫn tiếng mắng chửi ở bên tai không dứt.
Thất Tịch cô ở lại Ngũ Lương phái thật là lãng phí nhân tài!
Có lúc Thất Tich sẽ trốn học sớm đi theo ta ra sau núi giúp hái thảo dược.
Phía sau núi Ngũ Lương phái rất nhiều thảo dược quý hiếm, hái được thảo dược ta vui sướng đến mức hoa chân múa tay
Khi ta có hứng thú sẽ dạy Thất Tịch phân biệt các loại thảo dược.
Nhưng Thất Tịch lại không hứng thú lắm, tiếp tục nói những chuyện bát quái của Ngũ Lương phái.
Vì vậy một số chuyện bí mật Ngũ Lương phái không muốn cho người khác biết ta đều biết cả rồi.
Trưởng môn bọn ta đã từng có một đoạn cảm tình khắc sâu trong lòng. Đó là một người dáng dấp chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn, nghiêng nước nghiêng thành…”
“Những từ ngữ đó có thể lược bỏ được đấy Thất Tịch, cô nói vào trọng điểm đi…” ta hái được một cây cỏ long đảm bỏ vào trong giỏ xách, Tiểu Bạch và A Hoàng đang chơi đùa lăn qua lăn lại trong bụi cỏ.
“Ừ, vậy thì ta sẽ nói ngắn gọn đi vậy. Trưởng môn rất thích người phụ nữ kia, nhưng người phụ nữ kia lòng dạ ác độc đã làm trưởng môn tổn thương. Có điều từ hơn mười năm trước đã biệt tích giang hồ không ai tìm thấy. Sau đó trưởng môn trở thành người cứng rắn bất cận nhân tình như bây giờ”
“…”
Người đàn bà kia liệu có phải mẫu thân mình không? Lãnh Diệp Thanh ngươi đúng là người cha thứ năm của ta, ngươi cần gì phải giả bộ như vậy chứ.
Nhưng mà ta cũng không thể nói ra lời này…
“Thất Tịch, ngươi có biết nữ nhân kia tên là gì không?”
“Không biết, ta chỉ nghe nữ đầu bếp lâu năm kể lại rằng khi đó nữ nhân kia còn danh chấn võ lâm được người ta gọi là mỹ nữ đệ nhất võ lâm.””
“…”
“Đầu bếp nữ còn nói nữ nhân kia làm việc rất hấp tấp, tính khí vô cùng nóng nảy, thích dùng độc, miệng cọp gan thỏ chỉ là một cái bình hoa di động.”
“… …”
Nữ nhân này chính là mẫu thân điều này không thể nghi ngờ nữa rồi…
Mà Thất Tịch rất biết cách làm giàu, dường như  vẫn không thỏa mãn với việc kể chuyện bát quái kiếm thêm thu nhập.
“Tiểu Nặc, nghe nói ngươi với Hứa Lâm sư thúc từng có một đêm giao tình?”
“…Thì ra hắn tên là Hứa Lâm…Thất Tịch, làm sao vậy?”
“Ừ Hứa Lâm là sư thúc của bọn ta, là trưởng lão Ngũ Lương phái kiêm Phó minh chủ của liên minh võ lâm, còn là đệ tử quan môn của Thanh đạo nhân! Cả nước chỉ có một người như vậy thôi!”
“…Ngươi muốn nói điều gì?”
“Tiểu Nặc đừng nóng vội, hãy từ từ nghe ta nói. Hứa Lâm thúc bộ dáng rất đẹp đúng không?”
“Ừ, đúng là nam nhân đẹp trai nhất mà ta thấy từ trước đến nay.”
“Cô và ông ấy quan hệ rất tốt?”
“Cũng tạm được…”
“Cứ quyết định như vậy đi! Lần sau nếu Tiểu Nặc tìm hắn chơi nhớ cầm một chút đồ dùng hàng ngày của sư thúc để bọn ta mang đi bán đấu giá!”
“…Đấu giá cái gì,muốn bọn họ biết mình lấy trộm đồ sao?”
“Nói vậy là sai rồi, Hứa Lâm thúc là người trong lòng của hàng nghìn nữ nhân trong Ngũ Lương phái chúng ta! Người mà thiếu nữ Ngũ Lương phái không muốn làm kinh động đến nhất là Hứa Lâm sư thúc không nhiễm khói lửa trần gian, linh hoạt kỳ ảo.”
“…”
Ta không biết tại sao những nữ đệ tử Ngũ Lương phái nhìn ta bằng ánh mắt toát ra lửa giận như vậy, hóa ra là vì ta làm bẩn thiên sứ trong lòng các nàng.
“Cho nên!” Thất Tịch chắp hai tay: “Nhiệm vụ thần thánh cao quý này cứ giao cho cô hoàn thành đi”
“…”
Đi trộm đồ của Hứa Lâm…Nguy hiểm rất cao…
Ý tưởng của Thất Tịch quá kinh hãi.
Tối hôm đó Thất Tịch lại bắt đầu ngồi kể chuyện.
Nội dung câu chuyện lần này là: Bảng xếp hạng mười cặp đôi đáng ngưỡng mộ nhất trong giang hồ.”.
Đã sớm nghe qua Thất Tịch diễn thử một lần rồi, ta ngáp một cái chạy ra ngoài cửa đi chơi.
Đi dạo một lúc lại đến bên cái rừng trúc đó.
Không biết lần này hắn có ở đây hay không…
Ta chậm rãi đi vào trong rừng trúc thấy cửa sổ phòng nhỏ kia sáng đèn.
Ta  thấy rất ngạc nhiên và mừng rỡ vừa đúng lúc Hứa Lân cũng đi tới bên cửa.
“…” Thấy ta hắn dừng lại một chút, ngay sau đó nở một nụ cười ôn hòa như nước trên mặt: “Là tiểu cô nương ngươi sao, đi vào ngồi đi, có người vừa đưa đến cho ta hạt sen xốp giòn”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.