Mẫu Thân Nói Nam Nhân Không Đáng Tin

Chương 24: Đoạn tụ và phụ trách




Liễu Ngâm Tiếu vù một cái mở quạt giấy ra, tư thế tao nhã phe phẩy quạt: “Không sai, tại hạ chính là Liễu Ngâm Tiếu khiến cho nữ nhân hận không thể róc xương lóc thịt”
Lời của hắn vừa nói ra làm tất cả mọi người im lặng.
Khóe miệng ta khẽ co giật, Liễu Ngâm Tiếu đại thúc có phải thúc đang vừa nói vừa cười khẩy không?
“…”
Mọi người bị nụ cười của Liễu Ngâm Tiếu làm khó chịu, tình cảnh lâm vào lúng túng, im lặng.
Liễu Ngâm Tiếu vẫn bình thản, ung dung phe phẩy cây quạt.
Ta không nhìn nổi nữa liền nói: “Liễu thúc thúc!”
“Làm sao vậy tiểu muội muội?”
Liễu Ngâm Tiếu quay đầu nhìn ta, cổ xoay ra thành một độ cong hoàn mỹ làm cho tiếng hít khí của nữ đệ tử Ngũ Lương Phái vang lên liên tiếp.
“…Thúc thấy rất nóng à? Buổi tối ở Ngũ Lương phái đã rất lạnh rồi vì sao thúc còn phe phẩy quạt?”
“Hả…Khụ khụ”. Liễu Ngâm Tiếu ngượng ngùng gấp quạt lại, dùng quạt vỗ vỗ vào lòng bàn tay: “Tiểu muội muội bây giờ cũng muộn rồi thúc thúc đi trước một bước lần sau lại tới tìm muội chơi…”
Chữ chơi vẫn còn vang vọng bên tai mà Liễu Ngâm Tiếu cách xa trăm trượng.
“Dâm tặc ngươi trốn đi đâu!”
Ta chỉ thấy bóng trắng trước mặt chợt lóe lên, Lâu Trụy đã đặt Liễu Ngâm Tiếu về chỗ cũ.
Khinh công của phụ thân Lâu Trụy thật là lợi hại.
Không đợi ta vui mừng kêu thành tiếng, mọi người đã nhiệt liệt vỗ tay, ủng hộ rung trời rồi.
Không biết Thất Tịch đã xuất hiện bên cạnh ta từ lúc nào mà hai mắt sáng lên: “Oa oa oa! Nếu ta cũng có công phu như vậy thì thật là tốt! Thế thì lợi nhuận có thể tăng gấp đôi rồi!”
“…”
Ta yên lặng vỗ vỗ bả vai Thất Tịch cỗ vũ.
Sau khi lấy được thăng bằng đứng vững trên mặt đất Liễu Ngâm Tiếu tránh khỏi tay Lâu Trụy, ung dung sửa sang lại áo khoác và kiểu tóc vì vội vàng mà lộn xộn.
Lúc này tên nam nhân gọi là Ức Khanh kia bước một bước dài xông lên đánh một quyền vào đầu Liễu Ngâm Tiếu. Liễu Ngâm Tiếu không phòng bị gì lên đành gắng gượng chịu đựng một quyền này.
Nữ đệ tử Ngũ Lương phái đau lòng kinh sợ hô lên thành tiếng.
Tên Ức Khanh kia dường như còn chưa hết giận lại nhấc chân lên đạp một cái, đến nửa đường lại bị Lâu Trụy cản lại.
Chân mày Lâu Trụy nhăn lại thành chữ xuyên: “Ức Khanh, cuối cùng thì làm sao mà hắn chọc phải ngươi?”
“Cái này…cái này…cái này…” mặt Ức Khanh đột nhiên đỏ lên như tôm luộc.
“Không có gì, chẳng qua ta tìm nhầm nơi mà lên giường của hắn thôi”
Lời nói của Liễu Ngâm Tiếu dường như đó không  phải chuyện của hắn.
Lần này âm thanh nữ đệ tử Ngũ Lương phái tiếc hận than thở vang lên.
“Ngươi…ngươi…ngươi…” Ức Khanh quýnh lên, đỉnh đầu bắt đầu bốc khói.
Lâu Trụy kéo trạng thái chuẩn bị bùng nổ của Ức Khanh xuống, nghiêm túc nói với Liễu Ngâm Tiếu:
“Đã như vậy thì ngươi hãy chịu trách nhiệm với hắn đi”
Liễu Ngâm Tiếu bị lời nói của Lâu Trụy làm sặc nước: “Khụ khụ khụ, đại ca ngươi nói đùa gì vậy, hai đại nam nhân…”
“Ta rất nghiêm túc” Lâu Trụy nghiêm mặt nói: “Danh dự của Ức Khanh đã bị ngươi phá hủy, nửa đời sau của ngươi phải cố gắng hết sức bảo vệ hắn, đừng để cho hắn nhất thời nghĩ quẩn mà đi tìm cái chết…Nói tóm lại là: Ức Khanh sống thì ngươi sống, Ức Khanh chết thì ngươi chết”
“… …”
Vẻ mặt Liễu Ngâm Tiếu như dẫm phải phân
“Tốt nhất trong lòng ngươi đừng có tính toán chạy trốn…” Lâu Trụy từ bên hông rút ra một thanh nhuyễn kiếm vung lên chỉ vào Liễu Ngâm Tiếu: “Nếu ngươi chạy thì đừng trách đao kiếm vô tình”
“Haizz…”
Nữ đệ tử Ngũ Lương phái thở dài tràn đầy tiếc nuối.
Liễu Ngâm Tiếu đứng im tại chỗ, bộ dạng cười mà không phải cười, khóc cũng chẳng ra khóc, nét mặt lộ vẻ vô cùng dữ tợn.
Đoán chừng Liễu Ngâm Tiếu lúc này ngay cả ý nghĩ muốn chết cũng có. Ngươi muốn một hái hoa tặc danh tiếng lẫy lừng nửa đời sau phải đi theo một nam nhân sao, mặt mũi dâm tặc ở đâu? Danh dự dâm tặc ở đâu? Tôn nghiêm dâm tặc ở đâu?
Ở đâu? Ở đâu? Ở đâu?
… … …
Xem ra Liễu Ngâm Tiếu này đã bị tù chung thân rồi.
Một đời của siêu sao trên trời đã bị rơi xuống.
Liễu Ngâm Tiếu chí lớn khó thành…
“Chuyện này đã giải quyết xong rồi?” Lúc này Lãnh Diệp Thanh mới cho mọi người biết đến sự tồn tại của hắn, hắn vẫy vẫy tay với mọi người: “Giải tán, giải tán”
“Chờ một chút!” Ta đột nhiên nghĩ tới một chuyện quan trọng gọi mọi người đã sắp đi đến cửa lại.
“Con gái ngoan làm sao vậy?”
Lâu Trụy xoay người lại nhìn ta.
Con ngươi của ta vòng vo xoay chuyển, cười nói với Lâu Trụy: “Phụ thân, người nói xem nếu Liễu Ngâm Tiếu mà trốn đi thì khi truy đuổi sẽ rất phiền phức phải không?”
Ta nghiêng nghiêng liếc mắt nhìn Liễu Ngâm Tiếu một cái, thấy trong mắt hắn có một ngọn lửa hy vọng đang hừng hực thiêu đốt.
Làm cho lòng ta lập tức dâng lên cảm giác tội lỗi mãnh liệt.
“Chẳng lẽ Nặc nhi có ý kiến gì hay sao?”
Giọng nói của Lâu Trụy đã nhắc nhở ta còn một đoàn người đang đợi ta nói. Ta hất đầu một cái bỏ qua cảm giác tội lỗi kia.
“Đúng vậy, hôm trước ta vừa chế ra một lợi thuốc mới, chúng ta có thể cho Liễu Ngâm Tiếu thử một chút có được không?”
“Hả…”
“Bình thường thuốc kia sẽ không có hại đối với thân thể con người, cũng sẽ không làm trở ngại hành động của người uống thuốc. Nhưng mà mỗi tháng phải uống một viên thuốc giải nếu không thì gân mạch sẽ đứt từng khúc mà chết”
“Ý của ngươi là để cho Liễu Ngâm Tiếu uống thuốc này hắn sẽ không dám tùy tiện chạy trốn? Mỗi tháng đều phải đàng hoàng tìm con để lấy thuốc giải?”
“Phụ thân, người thật thông minh”
“Chủ ý này rất tốt” Lâu Trụy không ngừng gật đầu: “Nặc nhi con nhanh cho hắn uống đi”
“Tiểu muội muội…” Liễu Ngâm Tiếu nhìn ta từng bước đến gần, vẻ mặt đau thương: “Chẳng lẽ ngươi… thật sự muốn làm như vậy với thúc thúc sao?”
“Không sao, không sao” Ta dừng lại trước mặt hắn, từ trong ngực lấy ra một cái bình sứ trắng: “Thúc thúc phải tin tưởng trình độ của ta! Thuốc này tuyệt đối không có tác dụng phụ với thân thể con người!”
Liễu Ngâm Tiếu gắt gao nhìm chằm chằm hai viên thuốc xanh biếc  trong lòng bàn tay ta: “Tiểu muội muội đã thử qua thuốc này chưa?”
“Ta đã cho con mèo béo Tiểu Mập nuôi ở phòng bếp ăn thử rồi”
“À, vậy thì tốt.”
“Hiện tại chỉ còn thiếu người thử thuốc của ta thôi”
“Ta đưa thuốc tới bên miệng Liễu Ngâm Tiếu, Liễu Ngâm Tiếu chần chờ trong chốc lát rồi nuốt viên thuốc xuống.
Việc lớn đã thành! Ta vui vẻ vỗ vỗ tay: “Tốt rồi, không có việc gì nữa mọi người hãy tắm rồi đi ngủ đi”
Lúc ta muốn xoay người gọi Thất Tịch cùng nhau trở về ngủ thì Liễu Ngâm Tiếu kéo tay của ta lại hỏi:
“Tiểu muội muội, con mèo kia  bây giờ như thế nào?”
“À…” Ta nghĩ nghĩ, nhưng lại không nghĩ ra, quay lại nhờ Thất Tịch giúp đỡ: “Thất Tịch con mèo mập kia bây giờ thế nào rồi?”
Đang thu thập tin từ Hứa Lâm, Thất Tịch tranh thủ lúc rảnh rỗi trả lời ta một câu: “Ngày hôm qua chết rồi”
“Này” Ta bất đắc dĩ buông tay: “Chết rồi”
Liễu Ngâm Tiếu sắc mặt trắng bệch, chỉ vào người của ta lảo đảo lui về phía sau hai bước nói không thành tiếng: “Tiểu muội muội ngươi…ngươi…ngươi…ngươi…”
Không đợi ta nói lời nào, Liễu Ngâm Tiếu đã đau thương xoay người, che mặt chay đi.
… …
Lòng của nam nhân thật yếu ớt.
Ngày tiếp theo, Lãnh Diệp Thanh khó có được hôm phái người đi mời ta đến ăn sáng.
Đúng là đánh chó cũng phải ngó mặt chủ, ta có một người phụ thân như vậy làm sao có thể tiếp tục ở Ngũ Lương phái giống như không khí đây?
Ta thản nhiên đến ngồi vào bàn ăn, để cho người phục vụ rửa tay, uống trà súc miệng, không chút khách khí hưởng thụ đãi ngộ của trưởng môn Ngũ Lương phái.
“Lãnh huynh vì ta và Nặc  Nhi nhận nhau, chúng ta hãy uống một ly này”. Được copy tại ﹛ T 𝙍 u M T 𝙍 𝖴 Y 𝐸 𝙽.𝑉n ﹜
Lâu Trụy còn chưa ngồi xuống trước tiên đã kính Lãnh Diệp Thanh một ly.
“Phụ Thân, bụng rỗng uống rượu không tốt”
Ta lấy đũa gõ một cái vào ly rượu của Lâu Trụy.
“Con gái ta thật hiếu thuận! Vì điều này, Lãnh huynh chúng ta cạn thêm một ly nữa!”
Lâu Trụy không để ý đến cảnh cáo của ta, bưng chén rượu vàu được rót đầy lên uống cạn
Lãnh Diệp Thanh chỉ lạnh lùng nhìn.
“Phụ thân, thật ra ngày trước Lãnh Diệp Thanh còn không cho con ở lại Ngũ Lương phái”
Nắm lấy thời cơ ta vội vàng đâm thọc!
“Tại sao con có thể gọi tục danh của Lãnh thúc thúc như vậy chứ?” Lâu Trụy liếc nhìn ta một cái, cầm chén rượu lên: “Tiểu nữ không hiểu chuyện, mong Lãnh huynh tha thứ, Lâu mỗ thay mặt tiểu nữ bồi tội với huynh”
Ngửa đầu, ực ực.
“… …”
Lâu Trụy phụ thân, ngươi muốn uống rượu cứ nói thẳng, đừng nói nhăng nói cuội một đống lớn rồi mới uống rượu có được hay không…
Bị người đánh bại rồi…
Ta cảm thấy thức ăn của Ngũ Lương phái còn phân ra thành ba, bảy loại, thức ăn của Lãnh Diệp Thanh có thể so với hoàng đế tại sao thức ăn của ta với Thất Tịch lại giống như đồ cho heo ăn, bữa ăn sáng này cũng gần xong.
Lâu Trụy và Lãnh Diệp Thanh uống bốn, năm vò rượu mà thần sắc vẫn tự nhiên tán gẫu việc nhà.
Ta lấy một bát nhỏ từ từ uống canh cá tươi.
Tất cả mọi thứ như vậy rất hài hòa.
Đột nhiên một mũi tên xé trời lao tới.
Ánh mắt Lâu Trụy động một cái, chén rượu trong tay bắn về phía mũi tên.
“Choang!”
Mũi tên bị chén rượu đánh rơi, mà chén rượu cũng bị đánh nát trên đất.
“Không cần đuổi theo!” Lãnh Diệp Thanh quát đệ tử Ngũ Lương phái đang muốn lao ra cửa: “Người đã đi xa rồi”
“Chưởng môn”
Một gã đệ tử Ngũ Lương phái ngang hàng với Tề Ngôn đưa mũi tên kia lên, trên mũi tên bất ngờ có một tờ giấy.
Lãnh Diệp Thanh lấy tờ giấy kia, mở ra nhìn sắc liền biến đổi.
“Lâu huynh ngươi xem”
Lãnh Diệp Thanh đưa tờ giấy kia cho Lâu Trụy
Lâu Trụy vừa xem lập tức giận tím mặt đập bàn quát:
“Dám chọc tới trên đầu Lâu Trụy ta xem ra bọn hắn thật chán sống!”
Ta tò mò cầm lấy tờ giấy kia đọc chỉ thấy trên đó viết:
“Lâu minh chủ, Trần Thiên Ngữ đang ở trong tay bọn ta. Nếu muốn nàng bình an thì mùng 8 tháng 9 gặp nhau tại La gia trên đỉnh núi”
A a a? Mẫu thân hung dữ của ta lại có thể bị người khác bắt đi sao???

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.