Mẫu Thân Nói Nam Nhân Không Đáng Tin

Chương 30: Huy động nhân lực




Ở Giang gia mấy ngày qua ăn ngon mặc đẹp, quần áo đưa tận tay, cơm dâng tận mồm, đúng là một cuộc sống thần tiên không lo lắng.
Đây không phải là đang nuôi heo sao! Đời người không có mục tiêu như vậy thì sống có ý nghĩa gì!
Thời gian vô dụng sống ở đây ta mới hiểu được tâm tình của Giang Thận Tu lúc phóng hỏa.
Từ trên xuống dưới Giang gia móc tim móc phổi hận không thể nghĩ hết tất cả các biện pháp làm Giang Thận Tu cười một tiếng. Là người trong cuộc, Giang Thận Tu phải hy sinh vĩ đại thế nào mới quyết định phải sống bằng nghề phóng hỏa!
…Hình như ta suy nghĩ quá nhiều rồi…
Cuộc sống như thế một ngày lại một ngày qua đi, bên hông đã béo thêm một vòng làm cho ta phải ra quyết định!
“Tiểu Nặc muội đang thu dọn cái gì vậy?”
Mấy ngày nay vì ta nhiều lần nhấn mạnh yêu cầu nên cuối cùng Giang Thận Tu đã không dùng giọng buồn nôn mà gọi ta là Nặc muội muội nữa.
“Ta lấy một chút quần áo và thuốc đã điều chế tốt trong mấy ngày hôm nay…”
Ta vội vàng trả lời hắn một câu.
“…Muội muốn đi?”
“Đúng vậy.” Ta cột chắc bọc quần áo trên vai, đưa tay về phía Giang Thận Tu nói: “Tiểu Giang cho ta mượn ít tiền để đi đường”
“… …” Giang Thận Tu ngây ngẩn một hồi mới hỏi: “Tại sao muội phải đi chứ?”
“Huynh xem chỗ này, chỗ này…” Ta chỉ vào cổ cánh tay: “Ở đâu cũng là thịt! Đây là hình dáng mà bé gái mười ba tuổi vui vẻ hoạt bát nên có sao? Ta muốn vận động, ta muốn tập thể dục, ta muốn tình cảm mãnh liệt bắn ra bốn phía!”
“… …”
Giang Thận Tu lẳng lặng nhìn ta một lúc rồi phì cười một tiếng.
Một lúc lâu sau Giang Thận Tu mới bước ra cửa gọi người bên ngoài vào: “Ngô quản gia.”
Một bóng người đi vào khuê phòng  của ta, Ngô quản gia cúi người: “Thiếu gia có gì phân phó”
“Dọn dẹp một chút hành lý cho ta, ta muốn đi xa”
Ta rất không thoải mái, ta vô cùng khó chịu.
Không có nguyên nhân…
“Thiếu gia người muốn ra ngoài sao? Hãy mang ta đi theo để dọc đường ta có thể chăm sóc ngài.”
Người thiếu phụ thâm tình, thành thật đứng trước mặt nhìn Giang Thận Tu.
“Cám ơn, ý tốt của Thúy Lan…”
Giang Thận Tu đang muốn từ chối, thì một lão bà bà mặc quần áo màu đỏ vọt vào phòng ôm lấy chân Giang Thận Tu: “Thiếu gia! Sao người có thể bỏ đi như vậy! Lão thân còn hy vọng lúc còn sống được thấy người lấy vợ sinh con!”
Giang Thận Tu lau mồ hôi: “Vú Liễu, ta chỉ muốn ra ngoài một chuyến thôi, không phải sẽ không quay về…” Giang Thận Tu đưa tay đang muốn đỡ vú Liễu dậy…
Nóc nhà bỗng nhiên nổ tung. Nói thì chậm, xảy ra thì nhanh!
Lý bá đầu đầy bụi đất nhảy xuống quỳ một gối trước mặt Giang Thận Tu: “Thiếu gia xin mang lão nô cùng đi!”
Giang Thận Tu đỡ người này không được, đỡ người kia cũng không xong, nụ cười trên mặt đã không nén được nữa rồi.
… …
Chuyện tốt lại thành họa vô đơn chí.
Người làm Giang gia luôn luôn điềm đạm giờ phút này đều bắt đầu phát huy tính trung thành như mãnh hồ vồ mồi nhao nhao đánh về phía Giang Thận Tu.
Xong rồi, một nam một nữ còn không tính, bây  giờ lại thêm một vòng già trẻ vây quanh, người thì quỳ, người thì cúi đầu đầy đất.
Hôm nay có nhật thực hay nguyệt thực sao?
Người của Giang gia sao cứ như bị trúng tà hết vậy, tựa như nhân phẩm bộc phát vậy?
Sống chết mặc bay, ta nhìn Giang Thận Tu bất đắc dĩ ttrong vòng vây nhấp một ngụm trà, lắc đầu than  thở.
Ta đã nói rồi, làm người phải khiêm tốn.
Giang Thận Tu ngươi gióng trống khua chiêng làm gì chẳng phải chỉ là ra khỏi nhà du lịch thôi sao…
Giằng co một ngày, ngày tiếp theo hai chúng ta mới có thể lên đường.
Dưới thái độ cứng rắn yêu cầu của Giang Thận Tu, nô bộc Giang gia mới đồng ý thay chiếc xe ngựa sang trọng bằng ngựa, bỏ đi một đống lớn hành lý, nhưng mà chỉ một ít ngân phiếu của Giang Thận Tu thì bọn họ sống chết cũng không cầm.
Tuy là lãng phí một ngày nhưng trang bị nhẹ nhàng thế này ta vẫn rất hài lòng.
Vì vậy tiểu mã thấp bé của ta lộp bộp chạy rất nhanh.
Chạy nửa ngày hai chúng ta dừng lại nghỉ chân ở một quán trà ven đường.
“Tiểu Nặc, bây giờ chúng ta đi đâu”
Nghe Giang Thận Tu hỏi như vậy ta cảm thấy mờ mịt, không biết nên đi đâu.
Cầm ly trà bốc hơi, ta nghĩ nghĩ rồi hỏi hắn: “Chuyện tìm thấy ta, huynh đã nói với Tư Không Cảnh và Lâu Trụy chưa?”
Giang Thận Tu gật đầu một cái nói: “Ta đã phái người đi thông báo rồi”
Ta đáp một tiếng rồi uống một hớp trà, a thật là nóng!
Ta phẩy tay quạt quạt miệng nói: “Vậy thì cũng không có việc gì gấp, hai chúng ta hãy đi chơi đi!”
Ánh mắt Giang Thận Tu sáng lên: “Chúng ta đi du sơn ngoạn thủy xông xáo giang hồ sao?”
Ta đồng ý vỗ bàn một cái nói: “Đúng, chính là như vậy!”
Ta chạy về phía ngày mai, về phía tương lai, và về phía tổ quốc tươi đẹp…
Ha ha ha ha ha!
Đời người là một vòng tương phùng!
Ngày hôm sau ta và Giang Thận Tu gặp lại Chi Lan và Chi Cúc đã mất tích từ rất lâu.
“Thánh cô!”
Nhìn thấy ta cảm xúc của Chi Lan, Chi Cúc không khống chế được ôm chặt suýt nữa giết chết ta.
Giang Thận Tu vội vàng tách ta ra khỏi người của hai nàng, Chạy một vòng ở điện Diêm La trở về ta ho khan liên tục đến đỏ cả mặt.
Sau khi cảm xúc của hai nàng ổn định, ta không kịp chờ đợi mà muốn hai nàng giải đáp nghi ngờ trong lòng: “Khi mới đi từ Thiên Lôi Giáo ra chẳng phải hai người các ngươi vẫn đi theo ta, Tư Không Cảnh Và Tề Ngôn sao? Nhưng vì sao sau đó lại không thấy nữa?”
Vẻ mặt Chi Lan, Chi Cúc xấu hổ, cúi  đầu ấp úng nói: “Chi Lan, Chi Cúc không làm tròn bổn phận xin Thánh cô giáng tội…”
Các ngươi nói gì vậy?”  Ta trấn an hai nàng: “Nói cho ta biết nguyên nhân thì ta sẽ không trách hai người các ngươi nữa…”
Ta chỉ tò mò vật gì có mị lực lớn như vậy có thể làm cho nữ tử si mê Tư Không Cảnh rời đi như vậy…
Chi Lan Chi Cúc xấu hổ nhìn nhau một cái, một lúc lâu sau Chi Lan  mới nhăn nhó nói một câu: “Chúng tôi nghe nói toàn bộ hàng hóa của Hồng Bố Phường ở Giang Nam bán ra giảm 50% cho nên muốn chạy đến đó để mua được vải vóc đẹp đẽ…”
“…Khụ khụ khụ…”
Giang Thận Tu bị sặc nước miếng.
Ta vỗ lưng của hắn cảm thấy rất bất đắc dĩ.
Dục vọng mua sắm của nữ nhân thật mãnh liệt.
Từ biệt Chi Lan Chi Cúc ta và Giang Thận Tu tiếp tục phi ngựa chạy đi.
Trước khi trời tối hai bọn ta đến một cái khách điếm rất lập dị.
Đúng, chính là lập dị.
Nói như vậy bởi vì khách điếm này tên là…
“Ta là khách điếm!”
Chắc hẳn là vậy, bà chủ của khách điếm này là một người rất đặc biệt.
Thời điểm ta và Giang Thận Tu đi vào, bà chủ kia đang đuổi người: “Cút! Ở đây không tiếp những người có dáng dấp xấu xí,”
Nhìn người đang chật vật chạy ra dáng dấp cũng không có gì đặc biệt, ta và Giang Thận Tu cùng đổ mồ hôi.
Dáng dấp xấu cũng không phải là lỗi của người ta, bà chủ này cũng thật là quá đáng…
Đuổi vài người đi bà chủ lúc này mới chú ý đến ta và Giang Thận Tu.
“Ở trọ hay ăn cơm?”
Bà chủ hỏi rất đơn giản.
“Đều muốn”
Ta cũng trả lời rất kiên quyết.
“Tiểu Hoa”
Bà chủ sư tử hống một tiếng, một tiểu nha hoàn nhanh chóng chạy tới: “Có chuyện gì sao chưởng quầy?”
Bà chủ chỉ chỉ Giang Thận Tu: “Người này chiết khấu 20%” Sau đó chỉ chỉ ta: “Người này chiết khấu 50%”
Bà chủ phân phó xong liền cứ vậy mà đi.
Để lại ta và Giang Thận Tu đứng trợn mắt há mồm.
Tiểu nha hoàn Tiểu Hoa rất hay nói, vừa lau bàn, vừa nói chuyện với bọn ta.
“Bị dọa rồi sao?” Tiểu Hoa cười một tiếng chỉ thấy răng không thấy mắt nói: “Bà Chủ là người như vậy, trông mặt mà bắt hình dong. Nhưng mà cô nương cũng thật lợi hai, lại có thể chiết khấu được 50%, ta làm việc ở đây nhiều năm gặp người đẹp nhất cũng chỉ chiết khấu được 70%”
Ta không nói được gì, chỉ có thể ngồi gật gật đầu.
Dài dòng một hồi lâu Tiểu Hoa mới nhớ ra cho hai người bọn ta gọi thức ăn.
Gọi thức ăn xong ta và Giang Thận Tu đều lén nhìn bà chủ đang vắt chéo chân ngồi ở cửa.
“Tiểu Giang, ngươi có cảm thấy bà chủ này xinh đẹp không?”
“Rất đẹp”
“Vậy so sánh với ta thì thế nào”
“…Không thể so sánh với nhau…”
“Hả?”
“Bà chủ này là nữ nhân trưởng thành có mị lực, lão luyện mà tháo vát, mà muội thì…”
Giang Thận Tu đột nhiên sửng sốt.
“Mà ta thì sao?”
Ta thúc giục hắn nói nhanh lên.
Giang Thận Tu nuốt ngụm nước miếng nói: “Bà chủ, xin chào…”
Thân hình nhỏ bé của ta run lên, cười gượng nhìn theo hướng Giang Thận Tu nói
Bà chủ đứng phía sau thân thể của ta cười nói: “Tiểu soái ca, ý của ngươi là lão nương già rồi đúng không?”
“… …”
“… …”
Chúng ta cảm thấy thật là lạnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.