Mẫu Thân Nói Nam Nhân Không Đáng Tin

Chương 38: Bái sư học nghệ




Đó là một câu chuyện xưa rung động đến rung động tâm can, lôi cuốn lòng người!
Đó là một truyền kỳ phát sinh ngay lúc phần đông các đại môn phái đang xích mích với nhau!
Đó là một giang hồ có ân oán tình thù, giết chóc cùng cứu nguy!
............
Kỳ thật phía trên là mấy câu ta trích dẫn ở phần giới thiệu của mấy tiểu thuyết võ hiệp, không hề có chút liên quan nào đến chuyện của mẫu thân.
Đời người dù sao không phải tiểu thuyết, sự thật luôn luôn rất tàn khốc.
Nhận được sự đồng ý của lão nhân, trong lòng ta vui mừng một hồi, lão nhân còn kéo dài giọng ra nói: “Nhưng mà ta có điều kiện này.”
Ta nhướng mi, gân xanh nổi lên: “Điều kiện gì?”
Lão nhân nói: “Ngươi đồng ý trước.”
“............”
Sao ta lại có cảm giác ‘bảo hổ lột da’ thế này?
Bỏ đi, rộng lượng với ông ấy một chút.
“Được, ông nói đi.”
Lão nhân đột nhiên nở nụ cười, nụ cười này đầy vẻ ảm đạm, âm trầm thất sắc: “Ta muốn ngươi làm đồ đệ của ta.”
“Được!” Không phải chỉ là làm đồ đệ sao, chuyện thế này coi như ta cũng có lời.
“Tương lai mấy chục năm nữa không cho phép người rời khỏi ta, đến tận khi ta chết.”
“!”
“Mỗi ngày phải giặt quần áo nấu cơm cho ta, kẻ thù của ta đến thì phải giúp ta chặn đao, người quen của ta tới thì giúp ta mở cửa.”
“!!”
“Ngày nóng hầu quạt, ngày lạnh đốt lò, đêm hè thì ở bên giường ta đuổi muỗi, đêm đông thì bắt chước Hoàng Hương* làm ấm chiếu cho ta nằm.”
*Hoàng Hương: Hoàng Hương sinh vào đời Đông Hán, năm lên chín tuổi mẹ chết, thương khóc thảm thiết, trong làng ai cũng khen là người có hiếu. Ở với cha, sớm khuya hầu hạ, không lúc nào rời, mùa đông thì nằm ủ vào chăn chiếu của cha để lấy hơi nóng của mình vào chăn chiếu cho cha khỏi lạnh.
“!!!”
“Cùng với......”
Nổi giận! Đây không phải là cuộc sống của kẻ nô lệ bị thế lực độc ác chèn ép, bóc lột vạn năm không ngóc đầu lên nổi hay sao!
“Hủy bỏ đàm phán!” Ta một phen kéo Giang Thận Tu: “Giảm bảy mươi phần trăm, chúng ta đi!”
Lão nhân nhanh như chớp nhảy lên trước mặt ta, nắm lấy tay của ta: “Sao ngươi lại đổi ý?!”
“Ta có đáp ứng ông sao?!” Ta mặt dày: “Không đáp ứng ông thì sao gọi là đổi ý được?”
Lão nhân trầm mặt xuống: “Tuổi còn nhỏ mà đã xấu tính thế này, lớn lên không biết còn tới mức nào?!”
Lời này nghe xong ta có chút kinh hồn bạt vía, không phải bởi vì chuyện này mà ta đã chọc giận lão đầu này chứ?
“Xem ra ta phải dạy dỗ ngươi một phen mới được......”
Lão nhân lạnh lùng nói.
Lúc này Giang Thận Tu ở bên cạnh quan sát bỗng mở miệng: “Lão nhân gia, Tiểu Nặc cũng chỉ mới mười ba tuổi, ông cần gì phải so đo với muội ấy.”
Lão nhân không thèm nhìn hắn, nói: “Trần Thiên Ngữ dạy dỗ ngươi như thế nào? Cứ như thế này thì không phải tương lai sẽ làm loạn giang hồ sao?!”
Ta cùng Giang Thận Tu há hốc mồm.
“Làm chuyện vô liêm sỉ ba lần là người xấu, mà một lần cũng là người xấu!” Lão nhân nói tới đây liếc mắt nhìn ta một cái: “Nói nhiều như vậy, ngươi có hiểu không?”
“Hình như hiểu được một chút......”
“Như vậy trả lời một lần!” Lão nhân vẻ mặt âm u: “Ngươi sẽ đổi ý?!”
Ta cân nhắc một lát, lông mi giương lên, nói: “Ta đúng là muốn đổi ý! Ông làm gì được ta!”
“Tốt lắm.” Lão nhân gật đầu: “Ngươi ngộ tính rất cao, ta rất vui mừng.”
Thì ra lão nhân này cũng thật có ý tứ  ~!
Ta thấy  vô cùng vui mừng quỳ xuống, cúi xuống dập đầu trước mặt lão: “Sư phụ ở trên ~ nhận của Trần Nặc một lạy ~!”
Lão nhân cười vẫn khiến cho người ta dựng cả tóc gáy: “Đồ nhi ngoan, đứng lên đi.”
Vừa đứng ngay ngắn định hỏi chuyện của mẫu thân thì một người bình thường bay tới, nói: “Chúc mừng phụ thân đã thu nhận được cao đồ!”
Ta nhìn về phía phát ra tiếng nói, cảm thấy kinh ngạc —— sao lại là hắn?!
Lão nhân, à, bây giờ hẳn là phải gọi là sư phụ, giọng vẫn âm u: “Hừ, lại bị các ngươi tìm được rồi.”
Tư Không cười gian: “Lão nhân người đã bao lâu không màng tới Thiên Lôi giáo rồi? Đó là việc một giáo chủ nên làm sao?”
Sư phụ lại hừ lạnh một tiếng: “Thiên Lôi giáo cũng chỉ là môn phái do ta lúc có hứng lập ra, ngươi cùng Tuần nếu không muốn làm tả hữu hộ pháp nữa thì có thể giải tán nó!”
“Lão nhân, người nói nghe thật nhẹ nhàng.” Tư Không Cảnh thu lại nụ cười: “Năm đó Hủ Chi thần giáo giải tán việc bài trí ổn định cuộc sống cho giáo dân cũng mất gần ba năm. Thiên Lôi giáo tuy rằng quy mô không lớn bằng Hủ Chi thần giáo, nhưng muốn dọn dẹp sạch sẽ thì ít nhất cũng phải mất một năm.”
“Thế thì làm sao?” Sư phụ nói: “Chủ của Thiên Lôi giáo là ngươi và Tư Không Tuần, không phải là của Tư Không Tuyệt ta.”
“Chuyện không liên quan đến mình à. Lão nhân người vẫn vô lại như vậy ~~”
“Ngươi cũng không phải không biết là ta không thích quản mấy chuyện linh tinh này.”
Tư Không Cảnh không dây dưa nhiều lời với sư phụ nữa, đi tới xoa bóp mặt ta: “Tiểu Nặc lâu rồi ta không nhau nhé ~~ Có thấy nhớ Cảnh ca ca không ~~?”
“Nhớ ngươi còn không bằng nhớ heo nái nuôi ở hậu viên Thiên Lôi giáo...... Nói mới nhớ, heo con đã đẻ chưa??”
Tư Không Cảnh mặt rất gian ác: “Muội nói nhớ ta đi rồi ta nói cho muội biết ~~”
Ta vẫn như cũ mặt không chút cảm xúc: “Vậy thì hẹn gặp lại.”
Tư Không Cảnh ra cái vẻ tan nát cõi lòng: “Tiểu Nặc, muội làm ta tổn thương ~~”
“Ngươi tới đây chỉ để nói mấy lời vô nghĩa này à?” Sư phụ ngắt lời Tư Không Cảnh: “Như vậy thì ngươi có thể lăn đi.”
“Con tìm đến đây thật ra đúng là có chuyện quan trọng.” Tư Không Cảnh nghiêm mặt nói: “Chúng ta vào trong phòng nói chuyện.”
“............”
“............”
Giang Thận Tu quẫn bách thấy nhức đầu: “Ngại quá, Cảnh công tử này, ta đã đem nhà tranh của lệnh tôn đốt mất rồi......”
Tư Không Cảnh dở khóc dở cười: “Giang tiểu tử cậu đốt Thiên Lôi giáo của ta thì thôi đi...... Bây giờ đang là mùa đông...... Ai......”
Giang Thận Tu cười cười, đề nghị: “Ta nhớ là gần đây còn có một khu biệt viện của nhà ta, hay là chúng ta tới đó đi?”
Mặc dù luôn luôn cảnh báo bản thân là phải bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh. Nhưng khi nhìn thấy căn nhà lớn kia, ta vẫn giật mình.
Giang Thận Tu ca ca, Giang Thận Tu đại gia, Giang Thận Tu tổ tông! Huynh khẳng định đây chỉ là một cái biệt viện sao, huynh khẳng định sao?!
Vì sao trước cửa biệt viện này lại có một đôi nam nữ nhanh nhẹn ngoan ngoãn mặc lụa là đứng đó chào mừng??!!
Hơn nữa! Còn thảm đỏ! Còn rải cánh hoa cúc lên thảm đỏ! Còn đổ lên thảm đỏ nước hoa thơm phưng phức!
Ta thật sự muốn quỳ rạp trên thảm đỏ, ngửa mặt lên trời hét lớn ——
Ta giận! Sao hắn lại có tiền như vậy! Trong lòng ta rất bất bình!! Ta ghen tị, ta ghen tị, ta ghen tị đến đỏ mắt!!
Vừa đi lên thảm đỏ, hai người phía trước chợt lấy lại tinh thần, lấy ra bó hoa từ phía sau, đong đưa theo nhịp rất đều:
“Hoan nghênh hoan nghênh! Nhiệt liệt hoan nghênh! Hoan nghênh hoan nghênh! Nhiệt liệt hoan nghênh!”
Khẩu hiệu nhất trí, đâu vào đấy.
Khóe miệng ta co rút, cố gắng giữ vững bình tĩnh đi đến bên cạnh Giang Thận Tu, thấp giọng hỏi hắn: “Sao bọn họ biết là huynh sẽ tới?”
Giang Thận Tu nói rất tự nhiên: “Lí bá đi trước mở đường.”
“............”
Thì ra Lí bá thân không chỉ có làm bảo tiêu mà còn quản cả chuyện hậu cần, thật đúng là...... Cường đạo!
Bốn người chúng ta yên vị trong phòng khách xa hoa tráng lệ của biệt viện Giang gia.
Nha hoàn xinh đẹp lấy lô sưởi ấm đến, dâng nước trà.
Để đề phòng Tư Không Cảnh cùng sư phụ kề tai nói nhỏ, ta trước đó đã kéo Giang Thận Tu ngồi vào giữa hai bọn họ.
Phòng khách này cũng không lớn lắm, ta đưa tay một cái là có thể với đến chỗ Tư Không Cảnh ngồi đối diện, rất thích hợp để nói bí mật.
Sauk hi Giang Thận Tu đuổi bọn hạ nhân đi hết, Tư Không Cảnh có chút lo lắng nói với sư phụ: “Nghe nói Giang Cung Li đang đi tìm Bát đại hộ pháp của Hủ Chi thần giáo..... Hắn có đi tìm cha không?”
Hả?!
Sư phụ không mặn không nhạt đáp: “Có tìm.”
Ta chạy nhanh chen vào nói: “Chuyện này, chuyện này! Sư phụ thì ra người cũng thuộc Hủ Chi thần giáo sao??”
Sư phụ liếc ta, không nói lời nào.
Ta vỗ vỗ bờ vai của lão, nói: “Sư phụ đừng nhìn người khác kiểu đấy, nếu mắt bị lé thì rất ảnh hưởng đến hình tượng đấy.”
“............”
“Chút ý kiến nhỏ, ý kiến nhỏ mà thôi, ừ! Mọi người cứ tiếp tục!”
Tư Không Cảnh nổi lên một chút cảm tình, tiếp tục nói: “Hắn tìm cha? Có đưa ra điều kiện gì không......”
“Ồ!” Lúc này ta lại xen vào cuộc nói chuyện của bọn họ: “Lúc nãy mọi người còn chưa có trả lời vấn đề của ta mà!”
“............”
Ta thật có lỗi cười: “Cảnh ca ca, huynh đừng nóng vội ~~ chờ ta hỏi xong  hai người tiếp tục tán gẫu ~~”
Chuyển hướng sư phụ: “Sư phụ chắc chắn là người của Hủ Chi thần giáo đúng không?”
Sư phụ gật đầu, xem như thừa nhận.
Ta cầm lấy chén trà, hai tay nắm lại: “Ta đã hiểu. Mọi người tiếp tục tiếp tục......”
“............”
Tư Không Cảnh ai oán.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.