Mẫu Thân Nói Nam Nhân Không Đáng Tin

Chương 41:




Sau bữa cơm tối, phòng mẫu thân đèn đuốc sáng choang như ban ngày.
Ta tò mò bước vào phòng của nàng, thấy nàng đang ở trước gương đồng nhe răng nhếch miệng nói:
“Mau tới đây giúp mẫu thân ngươi đi!” Mẫu thân không quay đầu lại quăng một câu tới.
Ta chậm rãi đi đến: “Làm gì vậy ạ, sao lại thắp nhiều nến như vậy?”
“Dù sao cũng không phải đốt chúng ta, ngươi sợ cái gì?” Mẫu thân xoay người lại vẫy vẫy tay “Ngươi đi nhanh lên một chút được không, sao lại chậm như sên vậy?
“Vâng”
Đi tới bên người mẫu thân ta hỏi: “Muốn con giúp gì vậy?”
“À..” Mẫu thân chỉ mặt mình nói: “Giúp ta nặn mụn trên mặt đi”
“… …”
Khoan nói tới việc nặn mụn trên mặt nàng, nàng thật sự là một nữ tử đã ba mươi hai tuổi sao? Tại sao dáng dấp vẫn còn trẻ hơn cả người trẻ tuổi vậy?
“Ngươi nhẹ một chút, nhẹ một chút, nhẹ một chút, đau”
Mẫu thân la hét, chân mày nhíu lại.
Ta vừa làm vừa hỏi nàng: “Mẫu thân sao lại chạy trốn được khỏi bốn phụ thân vậy? Bọn họ xảo quyệt như thế…”
“Ta biết…” Mẫu thân nói: “Có lẽ bọn họ phái bảy, tám người theo dõi ta…”
“Bảy, tám người?”
Số lượng thật lớn
“Cuối cùng thì bọn họ muốn làm gì?” Tay ta không ngừng nặn
“Không phải vì muốn gây dựng lại Hủ Thần giáo sao?” Mẫu thân đưa cho ta một cái khăn tay: “Lau một chút máu đi”
“Vâng. Vậy tại sao lại thả người ra?”
“Ta làm sao biết trong bụng tên Giang Cung Li tâm địa gian xảo kia đang nghĩ gì.” Mẫu thân ngẩng đầu nên để ta nặn mụn ở cằm: “Nặn xong một lúc rồi con đi lấy cho ta quả dưa chuột ở phòng bếp tới đây, ta muốn đắp mặt dưỡng da.”
“… …” Tay ta run rẩy một chút: “Mẫu thân à, bây giờ đang là mùa đông…”
“Mùa đông thì sao?”
“…Mùa đông không có dưa chuột mà…”
Mẫu thân, người thật sự đã sống trên thế giới này ba mươi hai năm rồi sao?”
“… …” Mẫu thân yên lặng trong chốc lát lại nói: “Thế nơi này có nuôi bò sữa không?”
Ta nghĩ nghĩ rồi nói: “Hình như có…nghe gia đinh của Giang gia nói chuyên gia phối hợp chất dinh dưỡng rất coi trọng việc này, yêu cầu Giang Thận Tu phải uống sữa tươi hàng ngày.”
“Chuyên gia phối hợp chất dinh dưỡng?”
“Đúng vậy,  đây là lần đầu tiên nghe nói đến nghề nghiệp này. Giang gia trả rất nhiều tiền công, một tháng hơn một trăm lượng bạc. Nghe nói dáng vẻ của người kia rất đẹp, làm bọn nha hoàn của Giang gia thần hồn điên đảo. Bọn họ đều nói chỉ cần một ánh mắt của hắn là có thể giết nữ tử trong vô hình!”
“Dáng dấp đẹp mắt thì liên quan gì đến ta! Chờ một lúc nữa bảo bọn họ mang đến cho ta một thùng sữa bò ấm để ta tắm.”
“Người thật là xa xỉ…”
Người ta thì uống còn mẫu thân thì mang tới tắm.
Lúc tắm mẫu thân vẫn không bỏ qua cho ta. Nàng muốn ta chà lưng cho nàng.
Thì ra sức lao động của con gái ta đây giá thật rẻ.
Tức giận!
Nhưng mà ở trước mặt người dũng mãnh như mẫu thân ta giận mà không dám nói gì, đàng hoàng cầm khăn lông mà chà lưng cho nàng
Mẫu thân nhắm mắt lại vô cùng hưởng thụ nằm trong thùng gỗ lớn.
Thường thường thời điểm khi một người tắm là lúc tinh thần của bọn họ buông lỏng nhất.
Ta bắt đầu moi bí quyết để giải quyết sư phụ.
“Mẫu thân…”
“Ừ?”
“Dường như lão đầu kia…”
“Lão đầu kia?”
“ Chính là phụ thân của Tư Không Cảnh, hắn…”
“À, con tiếp tục đi”
“Nhược điểm của lão đầu kia ở đâu?”
“Ha ha, tiểu nha đầu này muốn lấy thông tin từ trong miệng ta sao?”
“Mẫu thân anh minh!”
“Ta thông minh cũng không phải là chuyện ngày một ngày hai! Vai phải dùng lực một chút…đúng đúng chính là chỗ này…”
“… …”
“Nhưng mà nhìn biểu hiện tốt của con hôm nay ta sẽ nói cho con biết bí mật này…”
“Cám ơn mẫu thân!”
Nhìn mẫu thân ngoắc ngoắc tay, ta tiến lỗ tai tới gần
“Bí mật chính là…” Mẫu thân nhỏ giọng nói: “Chính là râu của hắn!”
“A!”
Ta dở khóc dở cười, đây là bí quyết gì vậy…
“Con không tin?” Mẫu thân nhíu mi.
Ta vội vàng liều mạng gật đầu: “Tin tin tin!Lời nói của mẫu thân chính là chân lý!”
“Coi như con thức thời” Mẫu thân ngẩng đầu lên cao ngạo nói: “Năm ta hai mươi tuổi, sau khi lão đầu kia bị ta đốt râu liền đối với ta lánh xa như rắn.”
“Lúc đó mẫu thân hai mươi tuổi? Mẫu thân thật là lợi hại!”
Ta vô cùng chân chó mà khen mẫu thân một câu, lỗ mũi của mẫu thân đều vểnh lên trời rồi: “Râu kia là bảo bối của hắn, tối ngủ hắn còn phải ôm túi đựng râu ngủ!”
“…”
Quả nhiên Hủ Thần giáo toàn người cực phẩm.
Lấy sữa bò trong thùng ta không ngừng cố gắng chà lưng.
“Tiếp theo mẫu thân định đi đâu?”
“Ta muốn đi núi Họa Sơn xem một chút”
“Hả?”
“Trên giang hồ không phải đang đồn đại Hủ Thần giáo muốn khiêu chiến mười hai môn phái của chính giáo sao? Hai mẹ con ta cùng nhau đi xem một chút được không?”
“…Mẫu thân tự mình đi đi…gần đây con có chút việc…”
Đương nhiên là con muốn xem náo nhiệt, nhưng mà con còn lâu mới đi cùng người…
Mẫu thân vừa nghe ta nói vậy, giận dữ đánh một chưởng vào nước làm sữa bò bắn tung tóe vào người ta: “Cuối cùng ngươi có đi hay không? Làm sao? Còn muốn nếm thử đoạt mệnh tiêu hồn bóp của lão nương sao?”
“…”
Nghĩ tới cuộc sống trên núi khuôn mặt bị mẫu thân bóp thành bánh bao ta thỏa hiệp…
Thật đúng là chuyện mưa gió trước kia nghĩ lại thấy mà kinh.
Trên đường trở về phòng ngủ, ta còn đặc biệt vòng qua phòng sư phụ muốn rình xem hắn ngủ.
Trăm ngàn cay đắng đâm thủng một lỗ trên cửa sổ thì ta phát hiện ra bên trong đen ngòm không nhìn thấy cái gì cả.
Ta buồn bực, đang muốn xoay người rời đi thì đụng ngay phải một bức tường người.
Sư phụ giọng lạnh lùng nói: “Ngươi len lén lút lút ở đây muốn làm gì?”
“… …”
Ta không nói gì nhìn lên trên cằm hắn thấy một cái túi gấm nhỏ thêu hoa mẫu đơn.
Hóa ra đúng như lời mẫu thân nói..
“Hừ! Tại sao không nói chuyện?”
Sư phụ dưới ánh trăng giống như thần tiên, từ trên trời giáng xuống.
“Sư phụ, cái này của người…cái túi bảo hộ thật là đẹp…”
Ta đưa tay muốn sờ thì bị sư phụ né ra: “Làm gì vậy? Không được đụng vào bảo bối của ta!”
Khóe miệng ta giật giật một cái: “Sư phụ à bên ngoài gió lạnh người về nghỉ ngơi sớm một chút đi…”
Dường như sư phụ cảm giác được chút gì đó: “Làm sao? Có phải Trần Thiên Ngữ đã nói cái gì với ngươi rồi không?”
“…Mẫu thân không nói gì…”
“Vậy thì tốt! Nếu nàng nói râu là nhược điểm của ta thì ngươi ngàn vạn lần không nên tin! Đó đều là chuyện hoang đường!”
“…”
Thấy sư phụ bay vào trong phòng, ta thiếu chút nữa thì sụp đổ —-
Sư phụ à sư phụ! Rốt cuộc người có biết hay không lời nói của người chính là thừa nhận đó!
Buổi sáng ngày tiếp theo, trời vẫn chưa sáng mẫu thân đã tới đây gọi ta rời giường rồi!
Xoa bả vai bị lượng lớn công việc ngày hôm qua làm cho đau nhức, ta oán trách: “Sớm như vậy có để cho người ta ngủ hay không vậy?”
“Chạy bộ sáng sớm!” Mẫu thân dùng sức kéo ta từ trên giường dậy: “Mới một năm không gặp con đã tròn thành bộ dáng này rồi! Sau này làm sao mà lập gia đình!”
“…”
Giãy giụa khỏi ma trảo của mẫu thân, ta lầu bầu một tiếng: “Nữ nhân lớn tuổi.”
“Ngươi nói gì?” Khuôn mặt mẫu thân đột nhiên phóng đại trước mắt ta
Ta sợ hết hồn, vội vàng xua tay: “Không không không, con nói là mẫu thân rất xinh đẹp…”
“Hừ! Ít giở trò bịp bợm cho ta”
Chạy chậm rãi sau lưng mẫu thân ta khóc không ra nước mắt.
Ông trời ơi, sao người lại đưa nữ tử này về với con…Con muốn cuộc sống bình yên…
Sau chạy bộ sáng sớm chính là tập thể dục sáng sớm
Tập thể dục sáng sớm xong chính là luyện giọng, luyện hát.
Bữa ăn sáng.
Trên bàn cơm ta thấy được hai vành mắt đen xì của Giang Thận Tu và Tư Không Cảnh.
Những người đáng thương…
Ta nhỏ giọng hỏi bọn họ sư phụ đâu, bọn họ nói sư phụ còn đang ngủ.
Sư phụ thật không hổ là sư phụ! Ma âm như thế nào cũng vẫn ngủ được!
Ăn cơm xong, mẫu thân muốn kéo ta lên núi Họa Sơn!
Từ chối lời đề nghị đồng hành của Giang Thận Tu và Tư Không Cảnh, mẫu thân ta dắt tới hai con ngựa đi tới cửa biệt viện Giang gia.
Thời điểm đi ngang qua vườn hoa, ta nghe được mấy người làm đối thoại với nhau—
“Cái gì! Chim đều chết hết?”
“Đúng vậy, còn có cá nuôi ở trong ao đều bị âm thanh ca hát của nàng chấn động chết hết rồi…”
“Thật là một nữ nhân khủng khiếp”
“Nghe Thải Hà nói chậu nước ở phòng bếp cũng bị vỡ nứt…”
“Còn có heo trong chuồng…cũng bị dọa sợ không dám ăn thức ăn…”
“… …”
Mẫu thân, sự tồn tại của ngươi là tai  họa  của loài người….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.