Mẫu Thân Nói Nam Nhân Không Đáng Tin

Chương 45: Họa Sơn luận kiếm




CHUYỂN NGỮ: THƯỢNG QUAN PHƯỢNG VŨ
BIÊN TẬP: HIÊN VIÊN DẠ NGUYỆT
Ánh sáng trên đỉnh núi trong suốt xuyên qua khiến tâm cũng cảm thấy lạnh, Vi Tiểu Bảo kéo ta thoát ra khỏi đám người, dừng ở một cái cầu thang trước khán đài.
“Chúng ta đi lên lầu ~~~”
Nói xong Vi Tiểu Bảo túm ta đi lên.
Ta thất tha thất thểu bước sát theo hắn, dừng lại ở chỗ rẽ cầu thang.
“Sao lại không đi nữa?”
Nhìn sang bên cạnh là thấy một bộ răng đều tăm tắp
Ta thật buồn bực…
Tại sao người này lại cao như vậy chứ! Ta ngẩng đầu lên cũng chỉ nhìn thấy răng hắn!
Ta đi lên thêm hai bậc cầu thang mới miễn cưỡng nhìn thấy ánh mắt của hắn.
Ta nhìn Vi Tiểu Bảo vẫn không hiểu gì, ta nói: “Trên răng ngươi vẫn dính rau kìa”
Vi Tiểu Bảo rùng mình một cái, che miệng, phồng má lên, một lúc mới mở miệng ra cười: “Còn nữa không?”
Ta ra vẻ nghiêm túc đánh giá hàm răng của hắn một lúc rồi nói: “Hết rồi”. Sau đó xoay người đi lên lầu
Vi Tiểu Bảo sững sờ một lúc rồi vội vàng đuổi theo.
Khán đài này thật sự…quanh co, xiêu xiêu vẹo vẹo, thật không biết người thiết kế nơi này để đầu óc ở đâu nữa
Ta và Vi Tiểu bảo rẽ trái rẽ phải trong hành lang đến mức đầu cũng muốn hôn mê.
Sau đó ở một chỗ rẽ ta đụng phải người đi phía trước!
Người nọ vừa mở miệng liền nói câu: “Mẹ, mắt ngươi để trên đỉnh đầu sao?”
Ta xoa xoa cái mũi bị đụng thầm nghĩ ai mà lại không có tố chất như vậy,ta  ngẩng đầu lên nhìn mặt người nọ…
!!
Sa Hà Thương!
“Tiểu Nặc!” Mặt Sa Hà Thương bỗng biến sắc, kích động cầm chặt tay của ta: “Làm sao ngươi cũng tới đây vậy?”
“Hà Thương!” Ta cũng kích động giống nàng: “Ta đến đây cùng với mẫu thân ta, ngươi thì sao?”
Sa Hà Thương đột nhiên xấu hổ đỏ mặt quay đầu đi, hạ giọng nói: “Ta, ta…”
Lúc này một người bước ra từ gian phòng phía bên kia khẽ gọi một tiếng: “Nương tử…”
Sau đó da gà của ta nổi lên liên tiếp.
Tiếp tục sau đó ta trợn mắt há mồm nhìn  một nam nhân khoác áo lông chồn lên người cho Sa Hà Thương, ôn nhu nói với nàng: “Bên ngoài gió lớn sao ngươi đi ra ngoài mà không khoác thêm áo vậy? Lạnh thế này ngươi mà bị bệnh thì sẽ làm ta đau lòng…”
Da gà của ta rụng đầy đất…
“Tướng công…” Sa Hà Thương dựa người vào lồng ngực của hắn: “Làm ngươi đau lòng là lỗi của ta…” Rồi sau đó cầm tay của nam nhân đó áp vào mặt: “Chỉ là có thể làm cho ngươi đau lòng vì ta thì ta chết cũng không tiếc…”
“Ừ” Nam nhân đó vừa định tiếp tục nói gì đó lập tức bị ta nói chen vào: “Hà Thương ta có việc phải đi trước đâu không quấy rầy đôi vợ chồng nhỏ ngọt ngào các ngươi nữa”
Nói xong một hơi ta kéo Vi Tiểu Bảo bước đi.
Ta phất ống tay áo, che đi toàn bộ da gà.
Ta vừa đi vừa cảm thán, Sa Hà Thương này quả nhiên là cao thủ! Thiếu chủ Phủ Đầu bang Vương Lê Hoa một lòng với lão bản nương lại bị Sa Hà Thương thu phục như vậy, còn là một phu quân có bộ dáng nhị thập tứ hiếu tốt như thế.
Sa Hà Thương ngươi thật sự không phải người bình thường!
Trần Nặc ta phục ngươi!
Vốn nghĩ là Vi Tiểu Bảo và Giang Thận Tu sẽ cùng ngồi một phòng, đi theo hắn đến cửa phòng mới nhìn thấy trên ván cửa viết: “Thiên Địa hội”
Ta với hắn cùng nhau ngồi xuống ghế trong phòng, ta hỏi: “Nếu ngươi là người giữ  chứ vụ cao trong Thiên Địa hội vì sao phải đi làm dinh dưỡng sư cho Giang gia?”
Vi Tiểu Bảo dựng thẳng nhón trỏ lên lắc lắc nói: “Phật dạy không thể nói”
“Dừng, ngươi giả vờ thần bí cái gì” Ta quay đầu nhìn về phía đám người chính giữa lôi đài.
Vi Tiểu Bảo im lặng một lúc rồi hỏi ta: “Trần cô nương, vừa rồi là cô đùa giỡn ta phải không?”
“Hả?”
“Sáng nay chúng ta ăn bánh chẻo nấm hương”
“Vậy thì sao?”
“Cô nói trên răng ta có dính rau…”
“Không phải tối qua chúng ta ăn cải trắng dấm chua sao? Thì ra tối qua trước khi đi ngủ ngươi không súc miệng”
“…”
Hai chúng ta im lặng, lúc sau  “một tảng” đại hiệp mặc hắc y đi lên lôi đài.
Đúng, không cần nghi ngờ từ ngữ của ta, hắn chính là “một tảng” tròn vo.
Cái “tảng” đó đứng vững ở trên lôi đài ôm quyền cao giọng nói: “Các vị anh hùng hảo hán buổi sáng tốt lành! Luận kiếm ở Họa Sơn hai năm một lần trong thời điểm tuyết trắng tung bay này bắt đầu khai mạc tại đây.
Tiếng vỗ tay như thủy triều thiếu chút nữa làm hỏng tai của ta.
Sau đó “một tảng” bắt đầu nói đôi lời khách sáo.
Ta chỉ vào hắn hỏi Vi Tiểu Bảo: “Người này là ai?”
Vi Tiểu Bảo từ bên hông cầm lấy túi da quăng một câu tới đây: “Hắn là trưởng môn của Kiếm Nam môn Nhâm Ngã Kiếm”
Khóe miệng ta co giật một chút, nhìn cái túi da của hắn: “Vật này là gì vậy?”
Vi Tiểu Bảo liếc mắt nhìn ta một cái nói: “Đây là cái đựng rượu của người Tây Vực, chúng ta gọi là túi rượu”
Nghe thấy chữ rượu mắt ta sáng rực lên: “Có rượu? Ta có thể uống một ngụm không?”
“Rượu này rất mạnh…”
“Không sao, không sao!”
“…” Vi Tiểu Bảo ngẫm nghĩ một lúc rồi đưa túi rượu qua: “Ngươi uống một ngụm nhỏ là được rồi, rượu này uống nhiều sẽ chết người đó…”
Ta ừ một tiếng đáp lời, tiếp nhận túi rượu nặng trịch ngửa đầu uống…
Ừng ực, ừng ực tiếng uống rượu vang lên trộn lẫn với giọng nói của Vi Tiểu Bảo: “Rượu này bởi vì đựng trong túi da, cho nên chúng ta cũng gọi nó rượu da... Rượu da là đặc sản của Tây Vực chúng ta, ta và Trần tổng đà chủ của Thiên Địa Hội đã thử thương lượng với nhau định mở rộng sản phẩm này ở Trung Nguyên… Ài ài ài! Sao cô lại uống lâu như vậy chứ…Ài ài ài! Cô đừng uống hết!
Uống hết rượu trong túi, ta lau miệng rồi kêu to một tiếng: “Rượu ngon!” liền rầm một cái té xỉu…


Khi có ý thức, ta trực tiếp từ trên giường bật dậy.
Vi Tiểu Bảo nhìn ta cười híp mắt.
“Ngươi hạ độc trong rượu!” Ta xoa xoa eo nghiêm khắc lên án Vi Tiểu Bảo.
Vi Tiểu Bảo từ chối cho ý kiến, chỉ chỉ cái bát trên bàn: “Trước tiên ngươi hãy ăn cháo đi, ăn xong ta sẽ nói cho ngươi biết ta tại sao phải làm như vậy.”
“Hừ! ăn thì ăn, dù sao cũng không sợ ngươi hạ độc!”
Cầm bát lên ăn cháo!
Đói chết ta…
“Ài, cô chậm một chút, cháo vừa mới múc ra, rất nóng cẩn thận bị bỏng…”
Ta liếc mắt nhìn hắn, bỏng con mẹ ngươi!
Nhưng mà thật sự rất nóng…
Ta thổi cho nguội rồi ăn hết bát cháo kia nên không chú ý tới thời gian và địa điểm.
Thế nhưng nghiên cứu cả buổi, ta vẫn không nghiên cứu ra chuyện gì…
Vi Tiểu Bảo thấy thế liền giải thích nghi hoặc cho ta: “Không cần hết nhìn đông lại nhìn tây, chúng ta bây giờ là ở một cái trấn nhỏ cách núi Họa Sơn hơn ngàn dặm”
“!!”
“Có lẽ Lâu Trụy và bọn người Giang Thận Tu đang lật tung cả núi Họa Sơn để tìm cô.”
“Ngươi có ý đồ gì?”
“Ta có ý đồ gì sao?” Ánh mắt của Vi Tiểu Bảo nhìn xa xăm: “Trần cô nương có muốn nghe chuyện xưa của  người đến từ thế giới tương lai không?
Rất lâu về trước có một bé trai thông minh lanh lợi hoạt bát đáng yêu.
Bé trai đó có một gia đình rất đẹp, cha có tiền, mẹ có sắc, bé trai có chỉ số thông minh.
Sau đó, bé trai từ từ lớn lên, việc thích làm nhất là lên mạng đọc tiểu thuyết loại “ngựa đực văn”.
Đối mặt với những thứ như ngủ cũng có thể luyện công, vừa ra khỏi cửa thì gặp mỹ nữ, rơi xuống vực sâu thì có thể nhặt được bí tịch võ công, không có việc gì trong nháy mắt cũng có thể giết được boss là một đại hiệp tốt trong đời người, đó luôn luôn là điều mà bé trai hướng tới.
Rồi sau đó có một ngày bé trai xảy ra tai nạn xe…
Khi bé trai tỉnh dậy mở mắt ra lần nữa, nhìn thấy không phải bệnh viện, cũng không phải trần nhà mà là một khuôn mặt hung dữ của một lão bà.
Lão bà kia trêu chọc hắn, cao hứng nói: “Phu nhân, phu nhân là một bé trai”
Nói tới đây trong mắt Vi Tiểu Bảo đã có nước mắt trong suốt.
Mà ta thì đang rối rắm ở câu “ngựa đực văn”, tiểu thuyết trên mạng là vật gì…
“Haizz…” Vi Tiểu Bảo thở dài một cái: “Không nghĩ tới, chỉ vì như vậy mà ta đã xuyên không, lại còn xuyên đến Đông đột nữa…”
“Đông đột?”
“Ách, thì chính là nơi các ngươi gọi là Tây Vực đó…Nói Đông đột là phản quốc gia, phản xã hội làm mất hòa khí…”
“Hòa khí?”
“… …”
Ta tiêu hóa một chút thông tin hắn nói, cảm thấy hắn đáng giá để Hứa Lâm nghiên cứu, hồn dời đi nhưng vẫn có thể sống sờ sờ như vậy.
Đúng, phải nghĩ biện pháp mang hắn về để đưa cho Hứa Lâm!
Nhưng mà lúc này…
“Ta có vấn đề!”
“Trần cô nương có vấn dề gì?”
“Loại tiểu thuyết “ngựa đực văn” trên mạng và tơ nét có ý nghĩa là gì?”
“… …”
Ta với Vi Tiểu Bảo thảo luận một chút, ta biết ở nơi đó của bọn họ có thứ tên là chính phủ, hắn chuyển kiếp.
Chuyển kiếp…chuyển kiếp…Tại sao ta nghĩ đến món ăn của khách sạn kia —- ‘Tóc đen của ngươi xuyên qua tay ta’?
“Trần cô nương, Trần cô nương…”
Vi Tiểu Bảo hốt hoảng dùng sức lắc lắc tay trước mặt ta.
“Gọi ta là Trần Nặc!”
“Trần Nặc, cô đang ngây ngốc làm gì vậy?”
“Ta muốn ăn ‘tóc đen của ngươi xuyên qua tay ta’…”
“Ngươi muốn ăn tay của ngươi?”
“ ‘Tóc đen của ngươi xuyên qua tay ta’ chính là món rong biển hầm móng heo! Ngươi thật sự là người đến từ tương lai  đất nước có ngàn năm văn minh sao? Thật ngu ngốc!”
“… …”
Vi Tiểu Bảo đến từ thế giới tương lai nói cho ta, hắn chỉ là một trong những trường hợp đó, nơi đó của bọn họ kinh khủng nhất là xuyên vào trẻ sơ sinh. Nhưng người xuyên qua một khi được sinh ra thường sẽ rất được người xung quanh yêu quý!
Nói tới chỗ này ánh mắt Vi Tiểu Bảo bỗng trở nên mê ly.
Ta đồng tình vỗ vỗ bả vai hắn: “Ta biết bị nhiều người yêu là một chuyện rất thống khổ…Ngươi nhìn mẫu thân thì ta thì biết…Nhưng mà không sao, chúng ta phải tin tưởng con đường có quanh co thì đích đến lại càng sáng sủa!”
Thân thể Vi Tiểu Bảo chấn động một cái, chậm rãi nghiêng đầu nhìn ta, thâm trầm hỏi: “Ngươi cũng xuyên tới đây sao?”
Ta cảm thấy rất quỷ dị: “Ách, tại sao lại nói như vậy?”
Vi Tiểu Bảo chậm rãi lập lại một lần câu nói kia: “con đường có quanh co thì đích đến lại càng sáng sủa” nói: “Đây là nội dung trong bài thi chính trị Khẩu Hồ ở cao trung của bọn ta đấy”
“Khẩu Hồ?”
“… …”
“Còn có cao trung là cái gì?”
“…Lão đại ngươi không nên hỏi, I phục YOU rồi…”
“Muốn uống dầu?”
“…Nổ tung!”
Vì vậy Vi Tiểu Bảo muốn nổ tung ngay bên trong phòng nhỏ…
Nói nhảm nhiểu với Vi Tiểu Bảo nhiều như vậy, hai chúng ta đi ngủ.
Lúc sắp tiến vào mộng đẹp ta đột nhiên ý thức được một vấn đề nghiêm trọng—
Vừa rồi nói chuyện với hắn về thế giới tương lai, quên mất không hỏi hắn tại sao phải bắt cóc ta!
Thật vặn vẹo…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.