Mẫu Thân Nói Nam Nhân Không Đáng Tin

Chương 46: Giang hồ Quỷ dị




CHUYỂN NGỮ VÀ BIÊN TẬP: HIÊN VIÊN DẠ NGUYỆT
“Đội lên.”
Vi Tiểu Bảo nói xong lấy ra một cái khăn che mặt màu đen.
“Vì sao?”
Ta không có cầm.
“Hiện tại của bức chân dung của cô bán ra ngày càng có xu hướng tăng cao...... Cái mặt này của cô so với bán mấy đứa trẻ con còn được giá hơn đấy. Không lẽ Trần Nặc là người muốn bị quảng đại nhân dân quần chúng khinh bỉ......” Vi Tiểu Bảo đem khăn che mặt nhét vào trong tay ta: “Mau đội. Không làm theo lời ta chốc nữa bị đám chó săn của Giang Thận Tu phát hiện cũng nên! Nếu bị như vậy thì thân là cướp như ta còn biết giấu mặt vào đâu......”
“Ồ......” Ta đem khăn buộc lên trên mặt, nhìn nhìn gương, nói: “Nhưng không phải trong tiểu thuyết kiếm hiệp thường nói đám nữ hiệp thường đội mũ trùm sao? Hơn nữa rõ ràng trời đang sáng mà đeo khăn che mặt đen thì thật quỷ dị......”
“Mũ trùm...... Cái loại truyện kiếm hiệp hạng ba này đúng là đầu độc cô không nhẹ rồi. Trong một buổi tối cô nói ta tìm ở đâu ra mũ trùm cho cô? Hơn nữa ngoài trời gió to như vậy trên đường đi có thể bị thổi bay...... Thế nên cho cô đeo khăn mới là khoa học!”
“Thì ra là là như vậy......” Ta lĩnh hội được không nhỏ, nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy có gì đó không đúng: “Chẳng phải ngươi đã chuẩn bị rất kĩ lưỡng sao? Đặc biệt tốn nhiều thời gian đến Giang gia là dinh dưỡng sư như vậy, chẳng lẽ không thể bỏ ra một chút tiền mua cho ta cái mũ trùm sao?”
“Bắt cóc cô chẳng qua là nhất thời nổi lòng tham, vốn định chỉ mua một cái bao tải nhét cô vào...... Ai ngờ cô lại hợp tác như vậy, khiến cho anh hung bao tải không có đất dụng võ......”
“............”
Sau khi thương lượng với Vi Tiểu Bảo xong, hắn đồng ý đem khăn che mặt màu den của ta đổi thành màu vàng nhạt.
Có điều hắn vẫn cảm thấy khó hiểu thái độ bình thản trước kẻ cướp của ta: “Theo lý thuyết thì cái người bị trói nếu không gào khóc, cắn xé với tên cướp thì cũng náo loạn ầm ĩ sao? Thế mà cô một chút phản ứng cũng không có?”
Ta khinh thường liếc hắn một cái: “Ngươi muốn ta thế nào? Một khóc hai nháo ba thắt cổ?”
“Không không không......” Vi Tiểu Bảo vội vàng xua tay thanh minh: “Nhưng mà cô không muốn báo cho người thân biết là cô rất tốt sao?”
“Đương nhiên là muốn rồi, ngươi sẽ cho ta tự mình chạy về báo bình an sao?”
“Á...... Điều này cũng đúng......”
“Hơn nữa lần trước đám người Ngũ Lương Phái và Thiên Lôi Giáo đã lợi dụng chuyện ta mất tích để làm giàu kiếm được không ít tiền phi nghĩa, ta bây giờ chẳng qua là cho bọn họ thêm cơ hội phóng lao......”
“............”
Có điều quan trọng nhất là không biết lần này Thái Thất Tịch lại sẽ nghĩ ra cái trò quỷ gì...... So tài nấu nướng? Cuộc thi thời trang? Thi đấu thể thao? Hay là thi hát?
Lại đành phải mỏi mắt mong chờ.
Ăn mặc chỉnh tề, khí thế oai về hung dũng lại buộc khăn che mặt đi phía sau Vi Tiểu Bảo. Mua ngựa, mua lương khô, mua áo khoác, mua đông mua tây, mua này mua kia.
Khi đi ngang qua chợ, thấy cái cột quảng cáo phía trước chen chúc đầy người.
Có bát quái!
Là người luôn có linh cảm cực nhạy với mấy chuyện bát quái ta vội vọt lên phía trước, lập tức bị Vi Tiểu Bảo kéo cổ áo lại.
Nhướng mi, trợn mắt nhìn: “Ngươi làm cái gì! Ta muốn xem bát quái!”
Vi Tiểu Bảo cau mày nhìn về hướng cột quảng kia, nói: “Có chuyện bất thường, chúng ta quay về trước.”
Trở lại khách điếm, đóng chặt cửa sổ, thắp lên ngọn nến, Vi Tiểu Bảo mới giải á huyệt của ta.
Ta quyết định lấy sự im lặng thể hiện thái độ bất mãn của ta, quay đầu đi nghĩ xem sẽ chế ra loại bột phấn gì để chỉnh chết hắn.
Vi Tiểu Bảo đại thúc hình như một chút cảm giác áy náy cũng không có, còn chẳng thèm liếc mắt nhìn ta một cái, lại càng không có chuyện ân cần hỏi han.
Trong lúc hai bọn ta đang chiến tranh lạnh thì tiếng đập cửa vang lên, “rầm rầm rầm” “rầm rầm”, có chuyện không hay.
Vi Tiểu Bảo đang ngồi từ trên ghế đứng lên, buông quyển sách trên tay xuống, bước nhanh đi qua mở cửa.
Sau khi cửa phòng mở ra, một nam nhân mặc y phục màu đỏ sẫm bỗng nhiên vọt vào trong phòng.
Vi Tiểu Bảo khép cửa lại, xoay người.
Người áo đỏ quỳ gối, ôm quyền hành lễ với Vi Tiểu Bảo: “Bệ hạ.”
“Không cần đa lễ.” Vi Tiểu Bảo nói xong, lại đứng bất động: “Ngươi đứng lên đi.”
“Vâng”
Ta lạnh lùng nhìn hai người bọn họ, tiếp tục không nói.
Vi Tiểu Bảo quay về ngồi xuống bên cạnh bàn, tay phải tùy ý đặt lên bàn, nói với người áo đỏ: “Chuyện ta sai ngươi làm, đã xong hết chưa?”
Người áo đỏ hơi liếc nhìn về phía ta, im lặng.
Vi Tiểu Bảo liếc ta một cái theo hắn rồi nói: “Ngươi cứ xem nàng ta là không khí được rồi, nói đi.”
Ta hừ một tiếng, quay đi … Không thèm nhìn bọn hắn.
Ừm, tư thế phải tỏ ra không quan tâm, nhưng mà chuyện nghe lén cũng không bỏ qua được ~~
Người áo đỏ có vẻ như suy nghĩ một lúc, mới trả lời: “Thưa bệ hạ, chuyện ngài ban cho thuộc hạ đi làm, thuộc hạ đã hoàn thành xong.”
“Ừm, hừ.” Vi Tiểu Bảo nói: “Vậy là tốt rồi.”
“............”
“Nhưng mà, chuyện của Phất Vi lần trước...... Các ngươi lại làm hỏng việc của ta!”
Hả?! Phất Vi?! Chẳng lẽ nam nhân này chính là một trong hai người đàn ông muốn giết ta lần trước?!
Nhanh chóng quay đầu lại đã thấy sắc mặt của người áo đỏ đại biến, quì một gối: “Thưa bệ hạ! Thuộc hạ cùng Ngõa Nhĩ dám can đảm lấy tính mạng đảm bảo! Phất Vi tiểu thư thật sự đã bị ném xuống vách đá!”
“Hừ......” Vi Tiểu Bảo cười lạnh, nói: “Nếu Phất Vi đã bị các ngươi giết chết, như vậy vị công chúa Tây hạ nhập kinh ở trong phủ của Thập Nhị Vương gia là ai?!”
Người áo đỏ mồ hôi lạnh chảy ròng ròng xuống, nói: “Thuộc hạ không biết.”
“Ngươi nói nghe thật nhẹ. Một câu thuộc hạ không biết là có thể trốn tránh tất cả trách nhiệm  sao?!” Vi Tiểu Bảo đập bàn dựng lên.
Đùi người áo đỏ nhoáng lên một cái, quỳ cả hai chân: “Bệ hạ......”
“Ngươi không cần giải thích.” Vi Tiểu Bảo ngắt lời hắn: “Cứ theo quy định của ta, làm việc như vậy thì phải chịu thế nào?”
Người áo đỏ hổ khu chấn động*, cúi đầu thật sâu cảm khái: “Bệ hạ!!” Có vẻ đang than thở khóc lóc.
*Hổ khu chấn động: Nguyên văn “Hổ khu nhất chấn” (虎躯一震): giật mình vô cùng lớn.
Vi Tiểu Bảo không hề nhìn hắn, vân đạm phong khinh** nói: “Ngươi lui ra đi, nhớ kĩ ngươi cùng Ngõa Nhĩ đến Tông Nhân Phủ chịu phạt.”
**Vân đạm phong khinh: Mây thưa gió nhẹ, nghĩa là không quá đặc biệt chú ý.
Người áo đỏ lại cúi đầu lần nữa: “Thuộc hạ tuân mệnh......”
Nói xong, rầm một tiếng, phá cửa sổ đi ra.
Vi Tiểu Bảo thở dài một hơi, nhìn về phía ta, hỏi: “Cô suy nghĩ cái gì?”
Ta chỉ chỉ vào cửa sổ: “Ta suy nghĩ tại sao hắn không đi cửa chính......”
“..................”
Sáng sớm hôm sau, trên trời đã lộ ra vài tia nắng, Vi Tiểu Bảo dùng đôi tay lạnh như bang của hắn đánh thức ta dậy.
Đem cái bát trong tay ra trước mặt ta, Vi Tiểu Bảo nói: “Nếu cô không dậy, ta sẽ đem bát tuyết này đổ vào trong chăn của cô.”
Nhìn thấy tuyết trắng kia vẫn đang bốc lên hơi lạnh, ta giật mình một cái rồi xoay người rời giường.
Vi Tiểu Bảo cười lạnh xuất môn.
Ta bị hắn làm tức giận đến giậm chân, nhưng cứ nghĩ đến bộ dạng bí hiểm của hắn tối qua, ta nhịn!
Con bà hắn, Vi Tiểu Bảo ngươi là đại nhân vật hay sao!? Trần Nặc ta về sau sẽ đùa chết ngươi!
Hừ!
Thiên sơn vạn thủy, đêm tối mịt mù chờ một vầng trăng sáng.
Ở đây trăng sáng vằng vặc, ban đêm tuyết trắng xóa. Ta cùng với Vi Tiểu Bảo đại thúc, đến trấn nhỏ nơi có “Ta là khách điếm”.
Bởi vì lần trước cùng lão bản nương kia chia tay trong không vui, ta thực sự không muốn tới “Ta là khách điếm” nghỉ trọ.
Chẳng hiểu sao trời cứ phải hại Trần Nặc ta, một cái thôn trấn to như vậy lại chỉ có “Ta là khách điếm” còn chưa đóng cửa......
Vì thế, chỉ có thể đến “Ta là khách điếm”......
Hy vọng lão bản nương không có nhận ra ta trong lớp khăn che......
Tốt lắm, qua ánh đèn dầu sáng trong “Ta là khách điếm” không nhìn thấy bóng dáng mạnh mẽ của lão bản nương.
Ta thực vui mừng.
Vội vàng thúc giục Vi Tiểu Bảo vào làm thủ tục.
Khi đăng kí, Vi Tiểu Bảo ở trong sổ ghi chép viết xuống hai cái tên ——
Trương Vô Kỵ, Triệu Mẫn.
Ai nấy về phòng mình đi ngủ, ở chỗ hành lang của khách điếm, ta hỏi Vi Tiểu Bảo: “Sao lại phải viết hai cái tên này?”
Vi Tiểu Bảo nhún vai cười: “Thì chỉ là ta cảm thấy rất hợp thôi, cô và cái người cổ quái tinh nghịch lại dã man Triệu Mẫn kia rất giống nhau.”
Ta nghe không hiểu, chỉ đành đáp lại bằng: “............”
Vi Tiểu Bảo vỗ vỗ đầu của ta, nói: “Không cần phải nghĩ nhiều như vậy, ta cũng chỉ là tiện tay viết, cô đi ngủ sớm một chút đi.”
Nói xong, hắn liền bỏ ta lại, tự mình đi về phòng.
Ta cũng trở về phòng thôi.
Nằm lên trên giường, vừa đem chăn kéo lên một cái đã ngủ đến lúc trời sáng choang.
Lúc trời sáng phải rời giường mới nhận ra vấn đề là lúc tối có thể tránh được lão bản nương, nhưng mà còn buổi sáng......
Khi đang ở đầu cầu thang bồi hồi một lúc, bị Vi Tiểu Bảo thúc giục rất nhiều lần ta mới chịu nhấc chân đi xuống.
Đứng ở góc cầu thang quan sát một lúc, đã thấy cái ghế bành kinh điển của lão bản nương hay ngồi, nhưng không có thấy bóng dáng của bà ấy đâu.
Nghi hoặc đi xuống lầu, túm lấy một người chạy bàn. Chạy bàn sửng sốt, quay đầu nhìn ta. Thì ra là Tiểu Hoa mà ta quen biết đã lâu.
Ta hỏi nàng: “Lão bản nương của các ngươi đâu rồi?”
Tiểu Hoa nhìn ta trong chốc lát, nói: “Khách quan, đây là chuyện cơ mật quan trọng của khách điểm chúng tôi, thứ cho tôi không thể trả lời.” Khăn mặt vung lên trên vai, xoay người muốn đi.
Ta quýnh lên, đem nàng kéo đến góc tường trong hậu viện.
Đem khăn che mặt bỏ ra, ta nói: “Tiểu Hoa! Là ta!”
Tiểu Hoa trong mắt kinh hỉ bắn ra bốn phía: “A! Giảm năm mươi phần trăm cô nương!”
“Hư!!” Ta nói nàng im lặng, hỏi: “Rốt cuộc là lão bản nương của các cô chạy đi đâu rồi?”
“Lão bản nương à.....” Tiểu Hoa nhìn trời lo nghĩ: “Hình như lúc trước cái gương đồng bà ấy quý nhất bị vỡ mất, sau đó nàng liền vội vội vàng vàng xuất môn...... Kỳ thật bọn ta cũng không biết bà ấy đi đâu.”
“Như vậy sao......” Ta gật đầu.
“Giảm năm mươi phần trăm cô nương còn có chuyện gì? Không còn chuyện gì nữa thì ta còn vội đi......”
“Ừm......”
Dặn dò mấy trăm ngàn lần là sau khi ra ngoài đó không được tiết lộ chuyện vừa rồi, ta mới thả Tiểu Hoa đi làm việc. Sau đó ngồi một mình xuống góc tường lấy cành cây quệt quệt lên đất vẽ tranh.
Giang hồ này thật đúng là quỷ dị.
Cha của Giang Thận Tu là ma giáo mà chính Giang Thận Tu lại qua lại với nha sĩ chính phái; mẫu thân ta là ma giáo, mà cha ta lại chính là nhân vật hô phong hoán vũ của chính phái; Thiên Lôi Giáo hẳn là xem như chính phái đi, mà giáo chủ lại là người của ma giáo Hủ Thần Giáo......
Còn có lão bản nương dũng mãnh này nữa, rồi là La lão nhân quỷ dị của Ngũ Lương Phái, hiện tại lại thêm cái người được gọi là bệ hạ không có việc gì làm rảnh rỗi quá chạy đến Trung Nguyên làm dinh dưỡng sư cho nhà người ta Vi Tiểu Bảo......
..................
Nghĩ một chút thôi mà đầu ta muốn nổ ra làm hai cái.
Thở dài một tiếng, đem cành cây trong tay vứt đi.
Ngẩng đầu lên, nhìn thấy Vi Tiểu Bảo ngồi xổm bên cạnh ta.
“Ngươi làm gì ở đây?” Ta hỏi hắn. Muốn làm ta giật mình sao? Cũng không thèm nghĩ xem mình có bao nhiêu bản lĩnh.
“Không làm gì, nhìn bức tranh trừu tượng cô vẽ thôi.” Vi Tiểu Bảo đúng thật là chỉ cứ nhìn chằm chằm bức tranh trên đất của ta.
“Ừ.” Ta đứng lên, vỗ vỗ quần áo: “Đi ăn cơm thôi, ta đói bụng.”
Vi Tiểu Bảo túm ống tay áo ta đứng lên: “Được.”
Một chút nhạc đệm —— Sau khi Trần Nặc mất tích
Trần Thiên Ngữ ——
Lông mi nhướng lên, đem áo choàng vung ra phía sau: “Cái gì! Không thấy Nặc nhi đâu?! Không thấy thì ngươi đi tìm đi! Ngươi đến đây nói cho ta biết nó ở đâu?! Ngươi nhíu mày, ngươi còn dám nhíu mày!? Ngươi bất mãn với lão nương đúng không? Lão nương cởi giày đánh ngươi! Đừng chạy! Này!”
Lâu Trụy ——
Tay phải cầm vò rượu, tay trái cầm bát to, liếc mắt nhìn: “Không thấy Tiểu Nặc? Ta còn không lo thì ngươi lo cái gì? Con gái của Lâu Trụy ta là người bình thường sao?! Ngươi hỏi ta sao lại không đi tìm à? Tìm cái gì mà tìm! Tiểu Nặc chắc chắn là đi tìm rượu ngon cho phụ thân nó rồi!”
Giang Thận Tu ——
Đang đùa với con vẹt mới mua, còn chẳng thèm liếc mắt nhìn người báo tin một cái: “Giảm năm mươi phần trăm à...... Hôm đó ta thấy co ấy ở cùng với Vi Tiểu Bảo. Có lẽ giảm năm mươi phần trăm lại nghĩ ra cái gì đó cổ quái nên kéo Vi Tiểu Bảo đi phá làng phá xóm rồi cũng nên...... hey hey hey, ngươi đừng vội đi. Ngươi đừng có mà vội đi tìm bọn họ làm gì, cứ để bọn họ chơi cho tận hứng đi đã. Có chút bạc ngươi lấy đi uống mấy chén rượu, nghe mấy điệu hí khúc đi, không vội không vội.”
Tư Không Cảnh——
Tay phải gối đầu, nằm ở trên giường chợp mắt, ánh mắt nửa nhắm nửa mở: “Tiểu Nặc Nặc á ~~~ chắc là giận ta chuyện ngày hôm qua nên đã chạy tới nơi nào mà không ai tìm thấy để vẽ linh tinh chửi mắng ta rồi...... Ừ...... Các ngươi thích tìm thì tìm. Lui ra đi ta muốn nghỉ ngơi.”
Hứa Lâm ——
Nhấc tay áo, ở trên giấy Tuyên Thành vung bút, nhìn không chớp mắt: “Có việc gì? Chờ ta vẽ xong bức tranh này rồi hẵng tới bẩm báo.”
“............”
“............”
“............”
..................
“Được rồi, ngươi nói đi. Ớ, người đâu rồi?”
“Hứa Lâm sư thúc, người kia chờ không nổi đi nhà vệ sinh rồi.”
“Thì ra là thế. Thái Thất Tịch tới đây, giúp ta thu dọn lại cái bàn này.”
“Vâng!”
Liễu Ngâm Tiếu ——
Cầm quạt vỗ vỗ lên tay, lạnh lùng cười: “Không tìm thấy Tiểu Nặc? Ngươi cho là muội ấy bị trói bắt đi? A! Ngươi cũng quá khinh thường tiểu nha đầu kia rồi?! Nếu nàng thật sự bị bắt cóc thì cái tên bắt cóc kia cũng thật là ngu ngốc quá đi, bắt ai không bắt lại đi bắt Trần Nặc...... Chán sống rồi......”
Bạch Hàn Khê ——
Trong ôm một cái lô ấm tinh xảo, đứng ở bên cửa sổ nhìn tuyết, vẻ mặt lạnh nhạt: “Thánh cô mất tích? Không thấy thì không thấy, chết đổi người khác là được.”
Tư Không Tuyệt ——
Đang rửa râu bảo bối của mình trong chậu nước ấm: “Đồ nhi ngoan ngoãn của ta mất tích? Hỏi nó bao giờ thì cho ta thấy bóng dáng của nó? Ai nha râu của ta kết bang rồi!!”
Sa Hà Thương ——
Miễn cưỡng tựa vào trong lòng Vương Lê Hoa, vô cùng kiều mỵ: “À ~? Không tìm thấy Thánh cô Cung Quảng Trần Nặc? Ta biết rồi...... Nào ~~ tướng công ~~ ăn một miếng quýt ~~”
Tề Ngôn ——
Từ trên ghế nhảy dựng lên: “A a!! Không thấy Tiểu Nặc?! Còn dong dài cái gì?! Mau triệu tập mọi người! Đi tìm!! Lập tức!!”
Kết luận ——
Ngoại trừ Tề Ngôn, trong truyện này không có một ai bình thường......

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.