Mẫu Thân Nói Nam Nhân Không Đáng Tin

Chương 48: Bái đường thành thân




Ánh lửa lúc sáng lúc tối, rọi lên gương mặt của người đang tới, trông thuần khiết như một vị thánh mẫu vậy.
Được rồi, ta thừa nhận so sánh này hơi khó nghe.
Bắt Vi Tiểu Bảo đặt ta xuống, quặp chặt chiếc chăn không để cho gió lùa vào, ta hỏi người đang tới: “Ngươi là ai? Tư Không Cảnh hay Tư Không Tuần?”
Tên Tư Không cười lớn đầy yêu mị: “Muội đoán xem nào?”
Do tác giả sử dụng cái tính từ vặn vẹo đó, ta đoán được ngay: “Ngươi là Tư Không Cảnh chắc rồi!”
Tư Không Cảnh nhìn rất hài lòng: “Tiểu Nặc thông minh lắm ~~”, ngay sau đó hắn chỉ chỉ về phía Liệt Hỏa sơn trang đang hừng hực cháy trong biển lửa, cất lời: “Ta biết muội thích náo nhiệt, cho nên đã vì muội mà châm mồi lửa này đấy….. Cảnh hân hoan như vậy, Tiểu Nặc muội có thấy hài lòng hay không?”
Ta liếc mắt: “Tất cả cháy rụi hết rồi, hài lòng cái đầu ngươi ấy”
“……”
Tư Không Cảnh đang định nói gì đó, Nhị phụ thân đã hét lớn một tiếng “Tư Không Cảnh”, làm hai tai của ta ong hết cả lên.
Tư Không Cảnh mặt không biến sắc, hai tay ôm thành quyền trước Nhị phụ thân: “Quy đại ca, đệ chẳng phải đã nói với huynh rồi sao, huynh nên sửa cái tính hung hăng thô bạo của huynh đi… Trần Thiên Ngữ hẳn là không thích người đàn ông thô lỗ vậy đâu…”
Nhị phụ thân trợn mắt: “Ta như thế này không phải do ngươi giở trò sao? Hai huynh đệ các ngươi cùng với cái lão Tư Không Tuyệt rốt cuộc muốn làm gì?!”
Tư Không Cảnh xua xua tay, ra vẻ đành chịu: “Không phải đâu, không phải, khiến huynh gặp rắc rối trên đường đi không phải đệ đâu. Là đệ thấy Tiểu Nặc Nặc nhưng không theo kịp, không ngờ lại gặp được huynh…” Vừa nói Tư Không Cảnh liếc mắt nhìn sang ta: “Tiểu Nặc à, Cảnh ca ca đối với muội tốt như vậy, muội có cảm động không?”
“…….”
Tư Không Cảnh vừa nhắc đến, Nhị phụ thân lúc này mới chú ý tới ta và Vi Tiểu Bảo đang đứng khuất trong bóng đêm, phun ra một câu: “Nặc nhi, con không sao chứ?”
“Không ạ”
“Vậy con mau trở về tắm rửa rồi đi ngủ đi, ta với tên nhóc Tư Không Cảnh này còn có chuyện cần nói với nhau, nên bọn ta đi trước nhé!”
Dứt lời, Nhị phụ thân kéo tay Tư Không Cảnh, biến mất trong màn đêm.
Ta cạn lời.
Nhị phụ thân à, phòng trong đây bị thiêu rụi hết rồi, người kêu con đi đâu mà tắm mà ngủ đây?!
————————-đường phân cách thượng đế xuất hiện——————————-
Trăng sáng, tuyết trắng, có hơi gió, có hơi lạnh.
Bỏ sau lưng lửa cháy ngất trời cùng với đám người ồn ào phía xa, Tư Không Cảnh và Quy Tại dừng lại nơi rừng sâu
(Quy Tại là tên của Nhị phụ thân……Ta không cho phép ai khinh bỉ cái tên ngu ngốc này!!!)
Buông tay tên Tư Không Cảnh, Quy Tại chắp tay sau lưng đi về phía trước hai bước, hỏi Tư Không Cảnh: “Lửa là do ngươi làm à?”
Tư Không Cảnh không còn vẻ mặt thiếu đứng đắn nữa, mở miệng: “Không phải, là do đám sơn tặc bị mấy huynh đuổi đi làm”
Quy Tại cười lạnh: “Mấy tên ô hợp! Nếu không phải vì giữ thể diện của Nặc nhi, ta sớm đã xử lý bọn này rồi!”
Tư Không Cảnh nói: “Không quan trọng, đệ đã giúp huynh xử lý đám người đó gọn gàng rồi.”
“Vậy thì tốt quá. À…” Quy Tại liếc mắt: “Ta và Cung Li đang suy nghĩ không biết là tên nào phao tin đồn Hủ Chi thần giáo đang muốn cùng chính phái đấu đá một trận ở Hoa sơn luận kiếm ….Thế đệ có nghĩ được tên nào khả nghi không?”
“Huynh nghĩ đệ là Phúc Nhĩ Ma Tư gì đó à….Làm sao mà đệ biết được….”
“Phúc Nhĩ Ma Tư là ai?”
“À, là một nhân vật trong câu chuyện đệ nghe lén Vi Tiểu Bảo kể cho Tiểu Nặc nghe, lợi hại lắm, có thể so với thiếu niên Bao Thanh Thiên đó.”
“… …”
—————- đường phân cách thượng đế đi ngủ——————————
“Cô lạnh lắm à?”
Vi Tiểu Bảo ngồi bên đống lửa khó hiểu nhìn ta dày vò tới dày vò lui chiếc chăn
“Lạnh chứ….” Ta đáp lời, đưa tay kéo kéo góc chăn, lấy tảng đá đè lên: ” Là do cái chăn này lọt gió nè, được bên này thì hở bên kia….”
Mẹ nhà nó chứ! Chỉ có chăn mà không có áo khoác giữa nơi rét mướt này há chẳng phải là chờ chết hay sao?! Sớm biết như vậy ta đã mặc áo bông đi ngủ rồi!
Vi Tiểu Bảo nhìn một lúc, đột nhiên bật cười, mở rộng vòng tay: “Tới đây nào, ta ôm cả cô cả chăn thì cô sẽ không lạnh nữa.”
Đang định tới gần, ta bỗng nhiên nghĩ tới câu chuyện hắn kể nửa chừng cho ta nghe đêm qua “Cầm thú đè loli” nên ta có phần chần chừ.
Vi Tiểu Bảo nhíu mày: “Chẳng lẽ cô sợ ta ăn cô à? Ta đâu phải người biến thái, ta không thích trẻ nhỏ đâu.”
Nghe hắn nói như vậy ta thấy yên tâm hơn bao nhiêu, nên ôm chăn nhào vào lòng hắn!
Vi Tiểu Bảo cười ha hả ôm ta vào lòng, quấn chăn lên người ta thật chặt
Chỉ một chốc lát, ta đã thấy cả người ấm sực hẳn lên
Hai người yên lặng ngồi bên đống lửa một hồi, Vi Tiểu Bảo phá vỡ yên tĩnh
Hắn hỏi: “Tiểu Nặc, cô cảm thấy ta giống người Trung nguyên hay giống người Tây Vực?”
Ta không hiểu: “Hả?”
Hắn giải thích: “Kiếp trước của ta là một địa chủ người Hà Nam…Không nghĩ tới lại xuyên đến Tân Cương còn phải đi về vùng phía Tây…..Hai mươi năm người Trung Nguyên hay hai mươi năm người Tây Vực, bây giờ ta cũng không biết lòng ta, đang hướng về bên nào nữa…”
Ta cười: “Không phải huyn dạy ta một ca khúc, hát cái gì mà ‘Năm mươi sáu dân tộc là năm mươi sáu bông hoa, là năm mươi sáu anh em trong một nhà’ hay sao? Phân chia làm gì nữa"”
Tay Vi Tiểu Bảo ôm ta bỗng xiết chặt: “Tuy nói thế, nhưng bây giờ so với mấy trăm năm sau, là hoàn toàn khác nhau…”
“Là sao?”
Tiểu Bảo cọ cọ cằm trên đầu ta, nói: “Nhớ lúc ta mới sinh ra, à không, thời điểm lúc chuyển kiếp,vương quốc Tây Di suy yếu, hàng năm đều phải tiến cống cho nước Đại Xoa rất nhiều cống phẩm để đổi lấy hòa bình….Vì thế, nước Tây Di rất hao người tốn của. Tình trạng đó kéo dài mãi cho đến năm năm trước, khi Thái tử nước Tây Di lên ngôi….”
Đến lúc này ta không nhịn được mà xen ngang Vi Tiểu Bảo: “Xin lỗi nhé, cái này, mẹ ta không có dạy ta đâu, cho nên mấy điều huynh nói,ta chẳng hiểu gì cả…”
Vi Tiểu Bảo cười khanh khách, nẩng đầu nhìn trăng sáng, cất lời: “Vậy chúng ta không nói đến cái này nữa, ta dạy cô hát một bài nhé…”
“Được!”
… … …
Chờ đến lúc ta tỉnh lại, trời đã sáng rồi.
Lửa bên cạnh vẫn bập bùng, nhưng người ôm ta, đã là một người khác.
“Đừng tìm nữa.” Tư Không Cảnh giữ đầu ta lại: “Vi Tiểu Bảo đã đi lâu rồi”
Lòng ta có chút ngẩn ngơ.
Lần bắt cóc này, cứ như thế không bệnh mà chết à?
“May quá muội không làm sao. Chứ chỉ cần muội mất đi một sợi tóc thôi, Tư Không Cảnh ta cũng xử đẹp tên Vi Tiểu Bảo đó đấy!”
Ta chẳng buồn đấu lý với Tư Không Cảnh, mà bắt đầu ngân nga giai điệu câu hát tối qua Vi Tiểu Bảo dạy ra: “Tổ quốc luôn hiện hữu trong từng giấc mộng của ta, nơi quê cha đất tổ đã nhiều năm ta chưa quay về, nhưng chẳng thể nào thay đổi được tấm lòng trung quân ái quốc …”
Tư Không Cảnh không nói gì, chỉ lặng lặng nghe ta ngâm nga
Đang hát, ta không tự chủ được sờ lên mặt mình
Nước mắt rơi xuống, mới đó không lâu, Vi Tiểu Bảo còn hát cho ta nghe câu này mà.
Giọt nước rơi trên mắt ta, nóng bỏng
Vi Tiểu Bảo mới chỉ rời xa ta một khắc thôi, ta đã nhớ đến hắn rồi…


Đợi đến khi tuyết tan, ta, Trần Nặc, trở về giữa quần chúng nhân dân
Tuy nhiên không phải về Họa Sơn, mà là về Ngũ Lương phái. Về cùng tên Tư Không Cảnh.
À, ngươi hỏi ta Nhị phụ thân của ta đâu hả? Ta lại không biết?
Ngữ Lương phái rất náo nhiệt, giăng đèn kết hoa, nghe nói Lãnh Diệp Thanh muốn thành thân
Lúc ta nghe được tin này, phản ứng đầu tiên là——-“Lão bản nương!!”
Thất Tịch sờ sờ trán ta, nói: “Cũng không nóng lắm, sao tự nhiên lại nói mê sảng thế…”
Nhớ tới Thất Tịch có khi không biết lão bản nương trong lời ta nói là ai, ta quay lại hỏi: “Tân nương là ai thế?”
“Tân nương chính là Bạch cung chủ của Cung Quảng các người đấy”
“Xẹt!”
Sét đánh giữa trời quang, đem ta thiêu rụi từ trong ra ngoài——
Đùa cái quái gì thế? Hai người biến thái đó mà kết hôn thì sẽ sinh ra tiểu quái vật nào nữa đây!!
Tin vui của Lãnh Diệp Thanh tất nhiên làm ta rất sửng sốt, nhưng vẫn chưa đủ liều. Chuyện làm ta đau tim hơn cả là _______
A Hoàng bỏ Tiểu Bạch, cùng con chó mực lớn ở phòng bếp của Ngũ Lương phái thành hôn, sinh ra một bầy cún con!
Nhìn bầy cún lông tơ xinh xắn nằm dài trên đất trước bụng A Hoàng bú tí mẹ, ta càng căm phẫn____
Ở cùng A Hoàng lâu như vậy, đến hôm nay ta mới biết nó là cái đó!!
Buổi tối trước hôm Lãnh Diệp Thanh thành thân, ta rất không “may mắn” nghe được đoạn đối thoại của hắn và Lâu Trụy
Lâu Trụy: “Huynh thật sự muốn cưới Bạch Hàn Khê à?”
Lãnh Diệp Thanh: “Ma giáo khí thế hung hăng, trấn giáo chi bảo của Ngũ Lương cũng không địch nổi….Chúng ta đang rất cần thế lực của Cung Quảng….Ta không lấy Bạch Hàn Khê thì để ngươi lấy nhé?”
Lâu Trụy: “…Vậy còn Vãn Ca thì sao đây?”
Lãnh Diệp Thanh: “Hả….Sở Vãn Ca? Nàng không phải người yêu cũ của ngươi à? Liên quan gì tới ta chứ?”
Lâu Trụy: “Ta đã nói nhiều lần rồi mà, ta với nàng đâu có gì…”
Lãnh Diệp Thanh: “Ngươi không cần phải giải thích? Nàng đã biến mất nhiều năm như vậy, bây giờ tự nhiên nhắc đến nàng, thế có nghĩa gi?
Lâu Trụy: “.. …”
Lãnh Diệp Thanh: “Thời gian không còn sớm, ngày mai ta còn phải đi tiếp đám người nhàm chán kia, ta đi ngủ trước đây.”
Lâu Trụy: “….”
Đợi Lãnh Diệp Thanh đi xa, Làu Trụy mới gọi ta: “Tiểu Nặc, ta biết con ở đây, mau ra đi”
Ta ngượng ngùng từ phía sau cây đi ra. Cây to thế này dùng để nghe lén đúng là tốt thật đấy…
Lâu Trụy vỗ vỗ đầu ta, nói lời rất chân thành: “Con gái ngoan, lần sau nghe lén cũng không cần tìm cây lớn như thế đâu…”
Ta ngoẹo đầu, nói: “Vậy cha có cao kiến gì không?”
Lâu Trụy buông tay, nói: “Ta khinh thường trò nghe lén, làm sao ta biết được”
:…”
Tiếp đến là một đêm yên lặng.
Sau đó, keng keng keng! Ngày vui của Lãnh Diệp Thanh đã tới rồi!
Ngũ Lương phái cực kỳ náo nhiệt, người đến người đi, nhốn nháo, tấp nập
Lãnh Diệp Thanh mặc một bộ trường màu màu xanh lá trúc, trước ngực thêu một đóa hoa màu đỏ thẫm, rất giống hình mà Vi Tiểu Bảo từng nhắc tới.
Bạch Hàn Khê vẫn mang một thân áo trắng, trên đầu cài đóa hoa đỏ thẫm kia cùng với bên hông là chiếc tua rua màu đỏ làm cho cả người thêm mấy phần hoan hỉ.
Tiếng trống, tiếng kêu, tiếng nâng li, tất cả đều rất xuôi tai.
Nếu sắc mặt tân lang tân nương hợp với hoàn cảnh hơn một tí nữa thì đã hoàn hảo rồi.
Đáng tiếc đáng tiếc
Mọi người náo loạn cả nửa ngày, cuối cùng cũng đến giờ khắc quan trọng của buổi lễ thành thân
Bái đường!
Thật ra ta đây là lần đầu tiên nhìn tận mắt bái đường đó. Lần trước đều là đọc sách rồi tự tưởng tượng ra thôi..
Cố gắng chen tới hàng đầu tiên, ta trợn tròn hai mắt
Chủ hôn là Nhâm Ngã Kiếm chưởng môn của Kiếm Nam môn
Lãnh Diệp Thanh và Bạch Hàn Khê cùng đeo một chiếc thắt lưng màu đỏ, đứng ngay ngắn giữa vòng vây xung quanh, người chủ hôn khí dồn đan điền hô to: “Nhất bái thiên địa!”
Vì thế, hai người bái lạy thiên địa
“Nhị bái giang hồ chư vị huynh đệ bằng hữu!”
Vì thế, hai người bái lạy chư vị huynh đệ bằng hữu
“Phu thế giao …….”
“Khoan đã!”
Một thiếu nữ lao từ trên không trung xuống, cắt đứt lời của Nhâm Ngã Kiếm
Lãnh Diệp Thanh run bắn người.
Ta cùng đám người đồng loạt nghiêng đầu, thấy mọi người tự giác lui về sau, chừa lại khoảng trống khá rộng giữa sảnh
Lão bản nương từ giữa đại sảnh thoăn thoắt tiến tới, trông như tiên nữ hạ phàm, tuy nhiên lại khiến chúng nam nhân cảm giác thật lạnh lẽo.
Lão bản nương đứng trước mặt mọi người, nói: “Lãnh Diệp Thanh, huynh dám giở trò lấy người phụ nữ khác sau lưng ta ư?”
Bạch Hàn Khê ném chiếc thắt lưng xuống, lạnh lùng nói: “Lãnh chưởng môn, chờ huynh xử lý tốt mọi chuyện rồi hãy gọi ta tới, chúng ta tiếp tục bái đường. Sau đó, cô nàng xoay người rời đi.
Nhìn bóng lưng đẹp tuyệt trần của Bạch Hàn Khê, ta thấy hơi xúc động—Bạch Hàn Khê phản công tàn bạo thật đấy! Quá ác quá ác
Lãnh Diệp Thanh thở dài: “Sở Vãn Ca sao nàng lại tới đây?”
Đám người phía sau ra bắt đầu xì xào
“Sở Vãn Ca?”
“Sở Vãn Ca!”
“Chẳng lẽ đó chính là Sở Vãn Ca mĩ nữ đẹp nhất võ lâm đã biến mất không tung tích mấy năm trước đây sao?”
“xì xào…”
“xầm xì….”
Lão bản nương thấy mọi người tranh cãi liền không nhịn được, trừng mắt, chống tay hét lớn:” Ồn ào gì thế! Không thấy bà đây đang cùng tên nam nhân thối này nói chuyện sao? Tất cả im miệng hết cho ta!”
Mọi người lập tức im lặng
Lão bản nương, à không, bây giờ nên gọi nàng là Sở Vãn Ca, liếc mắt nhìn Lãnh Diệp Thanh, nói: “Nếu bà đây không xuất hiện đúng lúc, thì có phải huynh và con quỷ nhỏ đó sẽ thành thân không hả?”
Lãnh Diệp Thanh tiến lên một bước, kéo kéo tay Sở Vãn ca:”Chúng ta ra đằng sau nói chuyện”
Sở Vãn Ca hất tay Lãnh Diệp Thanh:” Không”
“Nàng cho ta một chút thể diện xem nào!”
Lãnh Diệp Thanh không để cho Lão bản nương kịp kì kèo đã lôi ra khỏi phòng khách
Mọi người vừa muốn đuổi theo sau, đã bị Lãnh Diệp Thanh trừng mắt nhìn lại: “Người theo đuôi, đừng trách Lãnh mỗ không khách khí!”
Ta bị dáng vẻ của hắn hù họa, nghiêng đầu, thấy mẫu thân đang nhìn ta
Mẹ nghiêng nghiêng đầu lắc lắc qua bên phải, ta lập tức ngộ ra, xuyên qua đám đông đến bên cạnh người
“Mẫu thân người có kế hoạch gì à?
Ta hỏi mẫu thân
Mẹ cười nhếch mép:” Đương nhiên là, đi nghe lén!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.