Mẫu Thân Nói Nam Nhân Không Đáng Tin

Chương 7: Lý bá và tiểu thiếu gia




“Tiểu Nặc Nặc ngươi quen Giang tiểu thiếu gia sao?”
Ta đang kinh ngạc đến há hốc miệng nghe thấy câu hỏi của Tư Không Cảnh  vội vàng khép miệng lại, cố gắng làm cho mặt mình không chút thay đổi.
Ánh mắt của Tư Không Cảnh bí hiểm, có thâm ý khác nhìn ta.
Ta dùng ánh mắt vô tội mà nhìn Tư Không Cảnh.
Sau đó mắt Giang tiểu thiếu gia mở ra.
Tề Ngôn bên cạnh thấy xác chết của Giang tiểu thiếu gia bật dậy  sợ tới mức nắm chặt tay áo của ta phát run. Ta không vui liếc xéo Tư Không Cảnh một cái.
Muốn giải huyệt thì quanh minh chính đại mà giải thôi, việc gì phải lấy viên đạn giấu trong tay áo bắn ra hay là hắn muốn Giang tiểu thiếu gia làm xác chết vùng dậy dọa ta sao?
Ngươi cũng không nhìn xem nhãn lực của Trần Nặc ta thế nào?
Ta vỗ vỗ Tề Ngôn đang hoảng sợ.
Nhìn đi, ngươi làm tổn thương đến người vô tội rồi.
Giang tiểu thiếu gia không giống trong tưởng tượng của ta như các công tử nhà giàu vô lương thường thét lên liên tục, mà vẻ mặt hắn bình tĩnh nhìn khắp bốn phía.
Xem ra là đã bị bắt cóc thành thói quen…
Ta vừa mới đưa ra kết luận như vậy thì Giang tiểu thiếu gia liền chỉ vào người ta hét ầm lên rồi lảo đảo lui về phía sau.
“A a a a! Cây hoa cúc yêu! Cây hoa cúc yêu!”
Cây hoa cúc yêu…Mệt ngươi nghĩ ra…
Ta kính nể năng lực liên tưởng phong phú của Giang tiểu thiếu gia, từ trong túi quần lấy ra chiếc gương đồng nhỏ mới mua hôm qua nhìn gương mặt của ta trong gương.
Vẻ mặt nhăn lại, một đóa hóa cúc giống như thật ở giữa khuôn mặt ta…
Tư Không Cảnh! Trần Nặc ta cùng ngươi thề không đội trời chung!
Ta độc ác rủa thầm Tư Không Cảnh thì Tư Không Cảnh ho khan hai tiếng thành công hấp dẫn lực chú ý của Giang tiểu thiếu gia.
“Tại sao lại là ngươi”
Giang tiểu thiếu giọng  nói bình thản khiến ta không thể không tự hỏi chính mình một chút hắn nói là câu trần thuật hay câu nghi vấn.
“Tại sao không thể là ta?”
Tư Không Cảnh hỏi lại làm cho ta cảm thấy nam nhân quả thật rất nhàm chán.
“Lý bá đâu?”
Giang tiểu thiếu không dây dưa ở đề tài này, đi thẳng vào vấn đề.
Ta thấy Giang Tiểu Thiếu như vậy thì rất ngạc nhiên, hay không phải Giang tiểu thiếu gia bị A Hoàng cắn mà là ca ca song sinh của hắn?
“Hẳn là đang trên đường đến Thiên Lôi giáo”
Tư Không Cảnh sờ một lọn tóc đen rũ xuống trước ngực, lười biếng cười nói: “Lý bá tới…”
Theo tiếng nổ, một đạo nhân hạ xuống tấm gach trên sàn nhà, tiện thể đánh hai người lăn đi.
Động tác qua lớn nên tro bụi mất một lúc mới tiêu tan, khiến cho trong phòng nổi lên rất nhiều tiếng ho khan, Tề Ngôn bị sặc đến mức nước mắt chảy dòng dòng.
Lý bá trong miệng Tư Không Cảnh đẩy hai chưởng vù vù, lấy chưởng phong thổi đi tro bụi đầy nhà, mọi người mới an tĩnh lại.
Sau khi không khí sạch sẽ, Lý bá ôm quyền quỳ rạp xuống trước mặt Giang tiểu thiếu gia.
“Lão nô đến chậm một bước! Xin thiếu ra thứ tội!”
Nhìn tư thế kia của hắn làm ta nhớ lại nếu cho hắn buộc một cành mận gai sau lưng sẽ làm gia tăng tính sinh động.
“Lý bá nói quá lời.”
Giang tiểu thiếu gia xoay người vừa muốn nâng Lý bá dậy, hai mắt khẽ đảo một cái trực tiếp đè lên trên người Lý bá
Ta nhìn thấy Lý bá bị Giang tiểu thiếu đè lên khóe miệng co rúm.
Ta yên lặng đọc một câu a di đà phật dưới đáy lòng.
Thắt lưng Lý bá bị Giang tiểu thiếu gia trực tiếp đè lên…
Cho nên mới nói người già không nên đi làm hộ vệ…Xương cốt rất khó được dẻo dai như vậy…
“Cảnh công tử,tiểu thiếu gia nhà ta như thế nào rồi?”
Lý bá đỡ thắt lưng chân thấp chân cao đi tới chỗ Tư Không Cảnh
“Không có gì trở ngại”
Tư Không Cảnh cầm lấy khăn lông ướt bên cạnh chậu nước tinh tế lau tay cho Giang tiểu thiếu gia: “Chỉ là bị con chó hay con mèo cắn bị thương thôi”
“Súc sinh nhà ai có gan lớn như vậy!”
Lý bá phẫn nộ đánh ra một chưởng, ngăn tủ cạnh tường bị chưởng phong quét qua làm ngăn tủ lăn đi vài vòng.
Hảo nội lực!
Ta còn chưa kịp thốt ra tiếng tán thưởng thì Lý bá vẻ mặt đầy đau khổ ngã vào tường.
Tư Không Cảnh nghiêm mặt kêu to hạ nhân bên ngoài: “Người đâu! Mau đỡ Lý bá vào giường trong phòng nằm nghỉ!”
Hai nam nhân ồn ào đi vào phòng trong cùng với Lý bá
Ta nhìn chăm chú vào chỗ Lý bá vừa biến mất, từ đáy lòng ghen tị thân hình như rắn nước của Lý bá.
Nam nhân thắt lưng cần gì phải nhỏ như vậy chứ…Thậm chí còn không chịu được một chút dày vò…
Độc nhất là tâm nam nhân!
Tư Không Cảnh không những có thể giải được độc sương mù của ta mà còn nói ta đi chăm sóc Giang tiểu thiếu, nếu ta không đi thì chiều nay hắn sẽ ăn A Hoàng cùng Tiểu Bạch.
Vốn yêu thương A Hoàng và tiểu Bạch như mạng ta chỉ có thể khuất phục trước thế lực độc ác.
Nhưng nếu Giang tiểu thiếu gia kia nhận ra ta, Lý bá biết được A Hoàng cắn hắn thì A Hoàng còn mạng để sống sao?
Tư Không Cảnh, chiêu này của ngươi thật độc ác!
Ta một bên nguyền rủa Tư Không Cảnh chết không được tử tế, một bên ngây ngốc ngồi xổm xuống bên giường nhìn Giang tiểu thiếu gia đang ngủ say
Giang tiểu thiếu gia này bộ dạng cũng rất đẹp.
Mày rậm, long mi dài, mắt to, mũi cao, môi mỏng, cằm nhọn.
Thế nhưng so sánh với Tư Không Cảnh thì có vẻ như hắn không đẹp trai bằng Tư Không Cảnh.
Phi phi phi, mình nghĩ đến tên nam nhân xấu kia làm gì chứ!
Lúc ta đang chửi bới Tư Không Cảnh thì một bên lông mi của Giang tiểu thiếu gia giật giật.
Tỉnh?
Ta nhanh chóng tiến vào trạng thái cảnh giác, nở một nụ cười ta cho là mê người.
“Là…ngươi?”
Hắn mở mắt ra nhìn thấy ta sắc mặt liền trắng bệch.
“Tiểu ca ca ~ ca ca có thể đừng nói cho Lý bá biết là A Hoàng của Nặc nhi cắn ca ca được không?”
Ta níu lấy quần áo của hắn mong chờ nhìn hắn.
“…”
“Có được không tiểu ca ca?”
“…Đây là mộng, đây là mộng… ta còn chưa tỉnh ngủ, ta còn chưa tỉnh ngủ…”
Giang tiểu thiếu gia kêu lên rồi khép mắt lại.
“…”
Ta im lặng rồi trực tiếp cấu, véo hắn một cái, hắn kêu “Ôi” một tiếng rồi ngồi phắt dậy.
“Yêu nữ! Rốt cuộc ngươi muốn làm gì ta?”
Hắn trợn mắt nhìn ta.
…Vừa rồi quả nhiên là ta quá đa nghi rồi, Giang tiểu thiếu gia này chính là Giang tiểu thiếu gia kia
Có nên giết hắn diệt khẩu để bảo vệ A Hoàng không?
“Này này này! Thiếu gia ta đang hỏi mà ngươi không trả lời à?”
…Quên đi, ta phải vì dân trừ hại
Ta nhét một viên thuốc vào miệng Giang tiểu thiếu gia, Giang Tiểu thiếu gia kinh ngạc, lập tức vịn vào mép giường nôn khan.
“Không cần nôn ra đâu, thuốc này vào miệng lập tức tan ra…”
Ta thản nhiên giải thích cho hắn.
Giang tiểu thiếu vẻ mặt quái dị nhìn ta.
Ta ở trong lòng chậm rãi đếm nhẩm.
Một…hai…ba…bốn…năm…
Đếm tới hai mươi ta điểm một cái vào đầu Giang tiểu thiếu gia…
“Ngã đi…”
Vì sao Giang tiểu thiếu còn chưa bị ngã xuống? Chẳng lẽ ta đem phối sai lượng thuốc sao?
“Giang tiểu thiếu gia bách độc bất xâm, Tiểu Nặc Nặc ngươi tính sai rồi”
Giọng nói vui vẻ của Tư Không Cảnh vang lên bên tai ta. Người ta cứng ngắc lại.
“Ai muốn hạ độc thiếu gia nhà ta?”
Một tiếng nói to như sấm vang lên, Lý bá hai tay đỡ thắt lưng đi vào buồng trong.
… …
Vì sao sau khi gặp Tư Không Cảnh ta toàn gặp xui xẻo vậy?
“Ngươi cho ta con chó nhỏ kia ta sẽ không nói với Lý bá chó của ngươi cắn ta với người hạ độc ta là ngươi”
Chẳng lẽ đồ vô dụng Giang tiểu thiếu gia lại cũng biết thừa nước đục thả câu sao?
Nhìn nhầm rồi, nhìn nhầm rồi.
Ta thở dài quay đầu nhìn Tư Không Cảnh xin giúp đỡ.
Tư Không Cảnh chỉ cười xấu xa nhìn ta.
“Cảnh ca ca…”
Ta khóc thét một tiếng
Tư Không Cảnh vẫn tiếp tục cười xấu xa.
“Cảnh ca ca, Cảnh ca ca, Cảnh ca ca, Cảnh ca ca…”
Ta không có khí phách kêu liền hơn mười tiếng.
Tư Không Cảnh tươi cười đắc thắng làm cả phòng như phát sáng.
“Lý bá, là Tiểu Nặc Nặc hạ độc thiếu gia nhà ngươi…”
Ta ân cần thăm hỏi cả nhà Tư Không Cảnh! Ngươi là nam nhân không giữ chữ tín lại còn bỏ đá xuống giếng!
Nhưng mà…” Tư Không Cảnh kéo dài giọng: “Nàng là con gái của Trần Thiên Ngữ…”
Vừa nghe đến tên mẫu thân của ta, Giang tiểu thiếu gia đang nằm nghiêng cùng với Lý bá đang vận chưởng chuẩn bị đánh ta đều ngây ngẩn cả người.
… …
Thì ra mẫu thân thanh danh hung hãn lan xa, lấy ra tên của bà còn có thể đi dọa mọi người.
Mệt người, lại để cho Tư Không Cảnh lợi dụng…
“Ngươi thật là con của Trần Thiên Ngữ?”
Giang tiểu thiếu gia một lúc lâu sạu mới phản ứng kịp, kích động cầm lấy tay của ta.
Thì ra cũng là cố nhân của mẫu thân.
Ta nghiêng đầu hỏi Giang tiểu thiếu gia kia: “Ngươi là ai?”
“Ta là Thận Tu ca ca…”
Giang tiểu thiếu gia hai mắt tỏa sáng nhìn ta.
Ta tỉnh bơ rút tay của mình ra. Khó hiểu thật, vì sao những nam nhân này đều thích làm ca ca của ta?
Ách, có vẻ như vì giảng hòa Lý bá không muốn làm ca ca ta.
“Mọi chuyện bây giờ đều được sáng tỏ”
Ba người vẻ mặt dò xét nhìn ta.
“Hẹn gặp lại”
Nói xong ba chữ ta đứng dậy bước đi.
Tư Không Cảnh lướt đến ngăn cản đường đi của ta.
“Tiểu Nặc Nặc ngươi muốn đi đâu vậy?”
Ta lách qua người hắn, hắn lại ngăn cản, ta tiếp tục đi hắn lại tiếp tục ngăn cản.
Sau đó chúng ta người ngăn cản người tiếp tục lách ra khỏi phòng.
Bọn ta ở sân lại tiếp tục người muốn đi, người lại ngăn cản, đi qua đi lại càng lúc càng hứng khởi, Bỗng nhiên Tề Ngôn ôm một con chim bồ câu trắng cực kỳ vui mừng vọt vào trong viện.
“Tiểu Nặc Nặc sư phụ gửi thư cho ta”
Ta lạnh lung đưa mắt nhìn Tề Ngôn chờ hắn nói tiếp.
“Sự phụ nói…” Tề Ngôn luống cuống tay chân lấy ra thư tín được buộc trên đùi con bồ câu: “… …”
Làm sao vậy? Lúc nãy hắn không phải rất vui sướng sao?
Đợi một lúc lâu không thấy Tề Ngôn nói gì, ta nhíu long mày đi đến gần xem tờ giấy viết cái gì.
“… …”
Ta cũng không nói được gì.
Trên tờ giấy một mảng mực loang nổ, đâu còn chữ nào.
Nhất định là trên đường đi con bồ câu này gặp mưa nên tờ giấy đã bị ướt rồi
Ta đồng tình vỗ vỗ bả vai Tề Ngôn
“Hãy bớt đau buồn đi”
Không lay chuyển được Tư Không Cảnh ta với Tề Ngôn phải ở lại phân đà Thiên Lôi Giáo đêm đó.
Thì ra đây là một thành, vậy mà ta lại tưởng rằng đây chỉ là một thôn trấn…
Hẳn nào ta thấy lạ là tại sao thôn trấn lại lớn như vậy?”
Giang tiểu thiếu gia cũng chính là Giang Thận Tu cơm nước xong liền quấn lấy ta muốn kể cho hắn nghe chiến tích những năm gần đây của mẫu thân ta.
Kết qủa ta không nói cái gì, còn hắn thì tự mình tưởng tượng nói mẫu thân thành một hiệp nữ hành hiệp trượng nghĩa, nhiệt tình chân thật.
… …
Quả nhiên sức sáng tạo của người trẻ tuổi thật là đáng sợ.
Mà thông qua trao đổi cùng Giang tiểu thiếu ta bước đầu có ấn tượng với Lý bá
Lý bá không phải ở Thiên Lôi giáo, mà hiện tại đang trên đường rời khỏi Thiên Lôi giáo.
Quả nhiên là một hộ vệ tuân thủ lời thiếu gia, nhiệt tình làm tốt việc bảo vệ.
Sau đó là bản thân của Giang tiểu thiếu gia.
Ta rất bội phục Giang tiểu thiếu gia giữ bí mật hiệu quả. Cho dù ta ám chỉ thế nào hắn cũng không đề cập đến thân thế của hắn. Ta từ trong miệng hắn chỉ biết được thông tin duy nhất là: Năm nay hắn mười lăm tuổi.
Hừ hừ, ngươi không nói chẳng lẽ ta không thể đến hỏi Tư Không Cảnh sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.