Editor: Thập Bát Sơn Yêu
————————
Trong xe, Diệp Đình Thu vừa đánh tay lái vừa không dấu vết hỏi: "Tiên Tiên về nhà sẽ nói chuyện này với cha cùng dì Bạch sao?"
Ngân Hà phiên dịch cho Bạch Tiên Tiên một chút: "Ý của hắn là, nếu người nói ra thì đêm nay không cần về nhà, cha hắn khẳng định có thể tra ra việc này là do Diệp Đình Thu làm, hắn chết cũng muốn kéo theo người làm đệm lưng."
Bạch Tiên Tiên lập tức lắc đầu: "Loại chuyện này còn cần làm phiền chú Diệp sao?"
Cô gọi cha Diệp Đình Thu là chú.
Từ kính chiếu hậu nhìn kỹ nhóc con còn tính là thức thời này, đôi mắt ôn nhu của Diệp Đình Thu càng thêm thâm thúy, có thể làm bất kì cô gái không rành thế sự nào chết chìm trong đó: "Đương nhiên không cần, chuyện còn lại bao gồm bọn bắt cóc ở kho hàng, để anh giải quyết là được."
Diệp Đình Thu dậm chân ga, hai giờ sau, hai người đến một khu biệt thự ở trung tâm thành phố A. Diệp gia là bá chủ của thành phố A, gia tộc trăm năm, đương nhiên ở vị trí tốt nhất.
Hai anh em cùng nhau đi vào cửa lớn.
Dọc đường đi, Bạch Tiên Tiên biết người khác không nghe được mình cùng Ngân Hà giao lưu, liền tập trung nói chuyện với Ngân Hà.
Cô đi vào trong biệt thự, mặt ngoài bất động thanh sắc, thật ra đang không ngừng nhìn kỹ căn biệt thự này: "Mặc dù nơi này so ra còn kém Trích Tinh Lâu của bổn cung, nhưng cũng không tệ lắm."
Ngân Hà muốn cười trào phúng một tiếng, biệt thự tốt nhất toàn thành phố A trong miệng người biến thành cũng không tệ lắm? Yêu phi nương nương quả nhiên trâu bò.
Diệp Đình Thu ở bên cạnh thầm than bản thân thất sách.
Bạch Tiên Tiên làm sao có thể có năng lực làm Diệp Tường hôn mê, hắn nghĩ thế nào cũng nghĩ không ra. Sau khi hai người bọn họ rời khỏi kho hàng, Diệp Đình Thu lúc này mới nhớ tới gửi tin nhắn cho thuộc hạ đi giải cứu Diệp Tường, chờ sau khi Diệp Tường tỉnh lại, hắn muốn hỏi hai câu.
Diệp Sơn cùng Bạch Thủy Tâm sóng vai ngồi trên sô pha, giống như đang nói chuyện gì.
Nhìn thấy hai người Bạch Tiên Tiên đi vào, Diệp Sơn đầu tiên lộ ra một nụ cười, giây tiếp theo mới phát giác có chút không đúng: "Tại sao các con không đi học?"
Trên khuôn mặt xinh đẹp của Bạch Thuỷ Tâm có chút lo lắng, bà biết con gái mình có bệnh trầm cảm, cho rằng thân thể con gái không thoải mái nên mới trở về trước.
Bạch Tiên Tiên thanh âm nhẹ như muỗi lẩm bẩm: "Thân thể không thoải mái, anh đưa con trở về."
Cô cúi đầu, tóc mái quá dài che khuất đôi mắt cô, tối tăm quạnh quẽ.
Nghe vậy Bạch Thủy Tâm cảm kích nhìn về phía Diệp Đình Thu, nhìn đến mức Diệp Đình Thu không hiểu nổi.
Hắn không biết Bạch Tiên Tiên có bệnh trầm cảm, trong lòng còn đang suy nghĩ: Không nghĩ tới Bạch Tiên Tiên là kẻ lừa đảo, hắn không có dạy cô nói như vậy với ba.
Diệp Sơn lại biết bệnh tình của Bạch Tiên Tiên.
Nhìn thấy Bạch Tiên Tiên cùng Diệp Đình Thu sóng vai đi đến, không khí giữa hai người "Thật anh em tình thâm", Diệp Sơn trầm ngâm nửa ngày, đột nhiên nói: "Thủy Tâm, vốn dĩ anh còn không quá yên tâm, nhưng bây giờ anh đề nghị trong khoảng thời gian chúng ta ra nước ngoài này, để Đình Thu bồi Tiên Tiên ở nhà, lúc đi học thì hai anh em bọn họ cùng nhau đi."
"Hai người muốn ra nước ngoài?" Diệp Đình Thu kinh ngạc mở miệng.
Trong mắt Diệp Sơn xẹt qua một tia sáng, bất động thanh sắc nói cho Diệp Đình Thu bọn họ muốn đi nước Ý, đây là tuần trăng mật mà ông ta cùng Bạch Thủy Tâm đã sớm quyết định tốt.
"Được, vậy con chúc cùng dì Bạch tuần trăng mật vui sướng, trong khoảng thời gian hai người không ở nhà, con sẽ chiếu cố Tiên Tiên thật tốt."
Diệp Đình Thu lộ ra một nụ cười ưu nhã ổn trọng, ánh mắt nhìn Bạch Tiên Tiên ở thời điểm ba người không chú ý tới, trở nên lạnh băng bình tĩnh.
Hắn nhất định sẽ chiêu đãi Bạch Tiên Tiên, thật tốt.
Bạch Tiên Tiên sắc mặt không đổi, trong lòng nói thầm với Ngân Hà: "Ta cảm thấy hắn muốn hại bổn cung, nhung thế giới của hai người, ngẫm lại liền kích thích."
Ngân Hà nói: "Nương nương đừng hoảng hốt, ta sớm đã nghĩ ra đối sách."
• Wattpad: @_thapbatsonyeu_
Sau khi cùng Diệp Sơn và Bạch Thủy Tâm ăn cơm trưa xong, hai anh em lên lầu hai.
Bạch Tiên Tiên tò mò hỏi Ngân Hà: "Ngươi nghĩ ra đối sách gì?"
Ngân Hà: "Lúc nữa vào phòng người sẽ biết."
Biệt thự Diệp gia lầu một là phòng khách nhà ăn còn có phòng bếp, phòng của người giúp việc; lầu hai là phòng cho khách, thư phòng, phòng của Bạch Tiên Tiên và Diệp Đình Thu bị sắp xếp ở đối diện nhau.
Bạch Tiên Tiên không biết đây là ai sắp xếp, nhưng cô cảm thấy khá tốt, có thể trợ giúp cô xoát cảm giác tồn tại ngay trước mắt anh trai tiện nghi.
"Anh, em về phòng trước." Bạch Tiên Tiên nở một nụ cười lễ phép với Diệp Đình Thu, đẩy cửa vào phòng.
"Ngao ô ~"
Cô vừa mới tiến vào, biểu tình trên mặt còn chưa thả lỏng, một con chó lớn lông xù xù liền bổ nhào vào ngực cô, một cục lông vàng ở trong ngực cô làm nũng, dùng đầu lưỡi liếm ngón tay Bạch Tiên Tiên, miễn bàn có bao nhiêu thân thiết.
Bạch Tiên Tiên nháy mắt lùi về sau hai bước, vẻ mặt hoảng sợ giống như trời sụp đất nứt: "Đây là cái gì!!"
Ngân Hà nói: "Đây là một con chó lông vàng do nguyên chủ nuôi, trong cốt truyện, Diệp Đình Thu làm cô ấy vứt nó đi."
"Ta chán ghét động vật có lông, nhất định phải vứt đi." Bạch Tiên Tiên kiên định đứng cùng một chiến tuyến với Diệp Đình Thu, một bên dùng tay chống đỡ nó thân thiết.
Ngân Hà trầm mặc một chút, cảm thấy cần thiết phải nói chân tướng cho cô: "Nhưng con chó này, bây giờ...... Là ta."
Thấy Bạch Tiên Tiên nháy mắt lâm vào trầm mặc, Ngân Hà xấu hổ cười: "Bất ngờ không, kinh hỉ không?"
Bạch Tiên Tiên: "...... Ngươi liếm bổn cung làm gì?"
Ngân Hà thâm trầm thở dài: "Người cho rằng ta muốn? Bản năng của chó, ta không có biện pháp."
Bạch Tiên Tiên hận không thể tránh trên ngăn tủ né Ngân · chó · Hà thân thiết: "Sống nhờ trên người một con chó, ngươi có thể làm cái gì??"
Ngân Hà nghiến răng nghiến lợi: "Giúp người cắn hắn có thể chứ?"
Bạch Tiên Tiên đột nhiên cúi đầu cười rộ lên, ôn nhu thọc một đao với Ngân Hà: "Lấy trình độ hung tàn của Diệp Đình Thu, hôm nay cắn, ngày mai được thử một nồi thịt chó rồi."
Ngân Hà: "..."
Ngoài phòng, Diệp Đình Thu nhìn Bạch Tiên Tiên vào phòng, sau đó đột nhiên nghe được một tiếng thét kinh hãi.
Hắn đợi hai giây mới gõ cửa, tiếng nói trầm thấp như đàn cello tràn ngập quan tâm: "Tiên Tiên làm sao vậy?"
Chỉ nghe âm thanh mềm mại thanh triệt của cô gái từ phòng trong truyền ra: "Không có việc gì đâu anh, em không cẩn thận bị ngã một chút."
Diệp Đình Thu ánh mắt khó lường nhìn cửa phòng, nửa ngày sau mới "Ừ" một tiếng, thu hồi bàn tay xoay người trở về phòng.
Phòng của hắn toàn một màu đen, bố cục tạo nên cảm giác âm trầm hoàn toàn tương phản với hình tượng của hắn, Diệp Đình Thu ngồi sau bàn làm việc, duỗi tay lấy một cái ipad từ trong ngăn kéo ra.
Ngón tay thon dài điểm vài cái trên màn hình, sau đó hình ảnh trong phòng Bạch Tiên liền hiện ra trên màn hình.
Thời gian lúc sau, Diệp Đình Thu nhìn thấy một màn cô gái bị con chó lông vàng làm cho hoảng sợ kinh hô một tiếng, lập tức cười lạnh lẩm bẩm: "Quả nhiên là một kẻ lừa đảo."
- -
Bạch Tiên Tiên thật vất vả mới tiếp nhận được Kim Mao* tồn tại, đột nhiên nghe được Ngân Hà ngữ khí nghiêm túc nói: "Hỏng rồi."
*Kim Mao: tên con chó nguyên chủ đặt.
Cô mê mang: "Làm sao vậy?"
Ngân Hà buồn bã nói: "Ta quên nói cho ngài, Diệp Đình Thu lắp cameras trong phòng người, vừa rồi người lừa hắn, khẳng định hắn đã biết."
Bạch Tiên Tiên càng thêm mê mang: "Cái gì là cameras?"
Lúc này Ngân Hà mới nhớ tới ký chủ của mình là một cổ nhân đơn thuần, cậu phí một ít miệng lưỡi phổ cập khoa học cho Bạch Tiên Tiên, cảm thấy siêu phiền toái, liền trực tiếp đem một ít thường thức hiện đại quăng vào trong đầu cô.
Rất nhanh, cô gái bừng tỉnh đại ngộ, cúi đầu ngượng ngùng cười: "Như thế nào, anh trai tiện nghi muốn lén ta khoả thân? Bổn cung không ngại, một chút cũng không ngại."
Ngân Hà: "..."
——————————
Thập Bát Sơn Yêu.
Để phù hợp với bối cảnh hiện đại nên ta sẽ gọi Bạch Tiên Tiên là "cô". Ngoài ra ta thấy Ngân Hà lâu lâu sẽ gọi BTT là " nương nương ". Do đó ta quyết định để Ngân Hà xưng hô với BTT là " Ngài / Người "