Mau Xuyên Công Lược: Ca Ca Bệnh Kiều, Soái Tạc Thiên!

Chương 40: Em gái vs anh trai ham ăn (33-34)




Editor: Phailin - Nê
Beta: Nê
———
Trần Nhượng nhắm hai mắt, lần theo âm thanh đi đến trước mặt Bạch Tiên Tiên.
Vành tai hắn đỏ ửng, nhưng vẻ mặt lại có đến mười phần bình tĩnh, hắn kéo khóa áo khoác ra, nắm cổ áo kéo sang một bên, động tác vô cùng đẹp trai, phảng phất như đã diễn tập qua vô số lần.
Trên thực tế Trần Nhượng hồi hộp hơn bất kỳ ai, tiếng tim đập mạnh đã vang đến tận bên tai hắn.
Thình – thịch – thình – thịch.
Ngân Hà: "Tự nhiên có chút phấn khích, có chuyện gì đang xảy ra vậy? Nhượng ca xông lên! Mạnh dạn lên! Đừng cởi quần áo trong một giờ!"
Bạch Tiên Tiên ngồi ngay ngắn, giọng nói lạnh lùng: "Ngân tử, bổn cung ra lệnh cho ngươi lập tức biến mất."
......
Yêu cô, yêu cô, yêu cô.
Con thú trong lòng đang kêu gào, Trần Nhượng áp đảo Bạch Tiên Tiên.
Người mình thích đang ở dưới thân mình, loại khoái cảm này khiến cho Trần Nhượng cảm thấy còn thỏa mãn hơn là ăn một bữa cơm no.
Thiếu nữ kêu lên một tiếng đau đớn: "Anh, anh, anh ấn vào ngực em rồi......"
Trần Nhượng thu tay về như điện giật, đột nhiên mở mắt ra.
Bạch Tiên Tiên lập tức nở nụ cười ranh mãnh: "Thật ra không phải, em chỉ muốn anh mở mắt ra nhìn em thôi."
Trần Nhượng ngẩn người, cúi đầu nhìn về phía thiếu nữ.
Giọng điệu của cô rất bình tĩnh, nhưng lại ngượng ngùng cụp mắt xuống, đôi mắt dưới hàng mi cong vút lóe lên tia sáng rực rỡ, giống như cảm thấy rất đắc ý vì Trần Nhượng đã trúng kế.
Mái tóc dài đen nhánh xõa dưới thân thiếu nữ, khuôn mặt trắng nõn của cô hơi ửng hồng, mỗi một biểu cảm nhỏ nhất đều có thể khiến cho tim của Trần Nhượng lay động.
"Tiên Tiên thật là quá xấu xa rồi." Trần Nhượng giọng nói khàn khàn, đôi mắt màu nâu nhìn chăm chú cô, tựa như một con sói săn mồi đã lâu, hắn cúi người hôn lên gò má trắng như tuyết của cô.
Hắn vẫn luôn yêu sâu sắc khuôn mặt của cô.
Nụ hôn dần dần lan xuống đôi môi hồng hào.
Hiểu được chiều sâu trong tình yêu là lẽ tự nhiên, Trần Nhượng không cần thầy dạy cũng hiểu, ngón tay đã từng lướt trên bàn phím mà vẽ ra câu chuyện tình yêu của bọn họ.
......
Đến lúc cao trào, Trần Nhượng cắn nhẹ vào vành tai cô, vẻ ôn nhu toát ra trong đôi mắt luôn luôn ngạo mạn.
"Chúng ta kết hôn đi." Hắn nói.
Bạch Tiên Tiên sửng sốt: "Anh sẽ không hối hận chứ? Nhỡ đâu sau này anh gặp được người thích hơn......"
"Sẽ không! Cả thế giới này anh chỉ yêu một mình em. Anh chỉ sợ, người hối hận sẽ là em......" Dứt lời, Trần Nhượng ôm chặt cô gái m, hận không thể để cô hòa làm một vào cơ thể mình, như vậy thì bọn họ sẽ không bao giờ lìa xa nữa.
Hắn chính là luyến tiếc, cô là thiên sứ của hắn, là thần minh của hắn, nên chỉ có thể đặt cô ở đầu quả tim, giấu cô đi mà bảo vệ cô thật tốt.
"Vậy thì kết hôn đi anh."
"Tiên Tiên vẫn còn gọi là anh sao?"
"Sao vậy, quen rồi, sau này gọi là gì? Trần Nhượng, Trần Nhượng, Trần Nhượng......"
Đêm đó, Bạch Tiên Tiên gọi tên Trần Nhượng không biết bao nhiêu lần.
Cô một khi bị kích thích liền khóc, nước mắt quả thực như muốn bao phủ trái tim Trần Nhượng.
Cô chưa từng nói yêu hắn, nhưng trong mắt cô lại tràn ngập tình yêu.
Trần Nhượng khống chế được bản thân mình, muốn nói lại thôi.
Hôm sau.
Tiếng hét của A Huy vang vọng toàn bộ khách sạn: "Ai động vào điện thoại của lão tử? Một vạn tệ, mẹ nó mày ăn kim sơn hả?!"
Trần Nhượng dắt Tiên Tiên còn đang ngái ngủ đi xuống lầu.
Đi ngang qua bên người A Huy, hắn bình tĩnh mà thả xuống quả bom thứ hai: "Anh Huy, tôi cùng Tiên Tiên đi lãnh chứng."
"Ờ ờ, được, Cục Dân Chính vừa hay cách đây không xa, ra cửa thì rẽ trái." A Huy cười ra tiếng.
Chờ hai người đi rồi.
A Huy thiếu chút nữa phát điên!
"Cái gì? Cái gì? Kết hôn? Không được!! Anh không cần fan bạn gái fan vợ à? Anh không cần nhưng bọn em cần! Hai người không thể giữ bí mật mối quan hệ của mình một thời gian sao? Này ông tổ của tôi ơi, cầu xin các người hãy che giấu hôn nhân này đi!!"
A Huy mang theo bọn người Hoàng Mậu Tiểu Linh chạy đến Cục Dân Chính.
Bạch Tiên Tiên cùng Trần Nhượng đã nhận được quyển sổ nhỏ màu đỏ.
A Huy: "......"
Từ nay về sau, đội Đế Vương đã có một đôi vợ chồng, cơm chó rắc đầy trời.
————
Nửa năm sau.
Sau nhiều lần mài giũa trên sân thi đấu, chiến đội Đế Vương đã trở thành chiến đội mạnh nhất trong giới.
Cho nên khi trận đấu quốc tế bắt đầu, chiến đội cầm thư mời đến nước H trước.
......
Cùng ngày, Bạch Tiên Tiên ngồi ở dưới đài, nhìn Trần Nhượng bình tĩnh chỉ huy đội viên, nhìn ngón tay Trần Nhượng nhảy múa, mang đội Đế Vương đoạt giải quán quân của quốc tế.
Fans của chiến đội hò hét chúc mừng, như muốn phá vỡ nóc nhà hội trường.
Kế tiếp, các tuyển thủ ở nhiều nước bắt tay giao lưu.
Tuyển thủ nước H dùng hai tay nắm lấy tay Trần Nhượng, mắt toả sáng sùng bái, dùng tiếng Trung sứt sẹo nói: "Thần R, quả là hoa gần bùn, tôi đã xem video đội mọi người thi đấu rất nhiều lần.... Chiến thuật và mưu mẹo của ngài đã trở thành khuôn mẫu cho các tuyển thủ học tập...."
Trần Nhượng kéo kéo khóe miệng.
Tuyển thủ nước H: "Cho nên, tôi muốn thay các tuyển thủ và fans hỏi một câu, id Rang R Thần của ngài rốt cuộc có nghĩa gì vậy?"
Trần Nhượng liếc chàng tuyển thủ thấp hơn mình một cái đầu, lạnh nhạt nói: "R-a-n-g là tên của tôi. Trần Nhượng."
Tên của hắn đã sớm không phải là bí mật gì.
"Cảm ơn?"
Kết quả các tuyển thủ nghe hiểu tiếng Trung đột nhiên biến sắc.
R Thần thắng rồi lại còn nhục nhã bọn họ, thật là không có tinh thần đánh game gì cả!
Trần Nhượng không muốn chậm trễ thời gian, sau khi kết thúc bắt tay, người chủ trì đưa microphone qua.
Trần Nhượng một tay cầm cúp, một tay cầm microphone: "Có một việc, tôi đã nhịn trong long nửa năm rồi."
Nửa năm trôi qua, hắn đã trở thành một người đàn ông đỉnh thiên lập địa, mang chiến đội đi đến huy hoàng. Nhưng có một việc lại nghẹn đến mức hắn sắp nổi điên.
Ngón tay thon dài nắm chặt microphone, mái tóc bạc của hắn dưới ánh đèn chợt trở nên sắc bén loá mắt.
Gương mặt đẹp trai kiêu ngạo của hắn hơi nhu hòa, khóe môi nở một nụ cười ôn nhu: "Tôi muốn nói cho mọi người biết —— tôi kết hôn rồi."
Dứt lời, toàn trường ồ lên!
R Thần sắp 20 tuổi, đại ma vương chạm tay là bỏng trong giới game, vậy mà lại kết hôn rồi!
Tất cả fans đều đứng lên, nhìn lên người đàn ông đứng trên đài.
Tiếng Trần Nhượng trong trẻo vang khắp hội trường: "Có một cô gái đáng giá để tôi dùng toàn bộ sinh mệnh để yêu. Cho nên, nửa năm trước tôi đã kết hôn rồi."
Đồ ăn rất quan trọng với hắn, nhưng Tiên Tiên còn quan trọng hơn đồ ăn, mỗi cột mốc trong đời hắn, đều có cô làm bạn.
Mỗi lần hắn ở trên đài chinh chiến, cô sẽ ở dưới đài quan sát. Nếu không có cô, cả đời hắn sẽ không đi được đến nơi cao như vậy, cũng sẽ không thẹn với lương tâm như thế.
Giữa muôn vàn người, Trần Nhượng liếc mắt một cái liền nhìn thấy cô gái đang ngồi dưới đài.
Ánh mắt chạm nhau, hắn vẫn rung động vì vẻ mặt của cô như cũ.
Không cần hệ thống phán định, Bạch Tiên Tiên cũng biết hắn rất yêu cô. Nhìn Trần Nhượng trên đài, cô bất giác rơi lệ đầy mặt.
Hiện trường phát sóng trực tiếp, trong mắt vô số người xem, môi mỏng của Trần Nhượng nhẹ động, nghiêm túc nói: "Trong trường hợp quan trọng như này, tôi muốn thổ lộ với vợ mình, gà rán hay bia đều không bằng yêu em, điểm tâm bánh ngọt cũng không bằng yêu em, mỗi ngày trôi qua anh đều yêu em hơn."
"Còn có, vợ ơi, canh hầm đu đủ, mật ong ngâm tranh, về nhà anh sẽ làm cho em."
Hậu trường, A Huy hận không thể đâm vào tường chết đi.
Ẩn hôn nửa năm, Trần Nhượng thế nhưng lại nổi tiếng trên sân thi đấu quốc tế!
Nửa giờ sau, tin tức này thổi quét toàn bộ bảng xếp hạng tin tức, hoàn toàn chứng minh sự nổi tiếng của Trần Nhượng.
Cực hot!
#Thần R Trần Nhượng thổ lộ với vợ ở sân thi quốc tế#
# Yêu đồ ăn còn không bằng yêu em #
# Chiến đội Đế Vương đạt giải quán quân quốc tế #
# Trên sân thượng đầy bong bóng tình yêu của R Thần #
Cùng lúc đó, chiến đội Đế Vương đã trở về.
Nhìn vẻ mặt Tiên Tiên mệt mỏi ngủ say, Trần Nhượng nhẹ hôn cô.
Tiên Tiên.
Mười dặm đồ ăn ngon, cũng không bằng yêu em.
———Vị diện thứ hai xong——

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.