Mau Xuyên Hệ Thống: Công Lược Lang Tính Boss

Chương 90: Công lược hắc hóa hoàng tử 12




Editor: Mặc Quân Tịnh Túc
Không chỉ có những quan viên đó, ngay cả vài vị hoàng tử khác cũng không kìm nén được, cũng hạ thiệp tới Mặc Thiên Trần, để mời hắn đi gặp mặt nói chuyện, cũng toàn bộ bị Mặc Thiên Trần để cho hạ nhân xử lý.
Bất quá, Mặc Thiên Trần tuy không phản ứng với những người đó, nhưng phủ Thất hoàng tử, hắn lại quản lý vô cùng nghiêm khắc, đặc biệt đối với những hạ nhân, thủ đoạn đúng là sấm rền gió cuốn.
Trong khoảng thời gian này, Mặc Thiên Trần vốn nhận được hậu ái từ Hoàng thượng khiến cho tim của đám hạ nhân đập nhanh liên hồi, mà hắn giết một người răn trăm người, lấy phương thức giết gà dọa khỉ để quản thúc, càng làm cho đám hạ nhân đó trong vài ngày ngắn ngủi, đã bị Mặc Thiên Trần huấn luyện trở thành con chim cút, trở nên nghe lời thành thật khi ở trước mặt hắn.
Hạ nhân toàn bộ phủ đệ đều bận rộn lên, từng người đều trở về đúng cương vị công tác của mình.
Mặc Thiên Trần vào phòng, thần sắc vốn lãnh lệ rũ đi trong nháy mắt, ở trước mặt Hạ Diệc Sơ, cặp con ngươi thị huyết vắng lặng bỗng trở nên thanh triệt đen bóng, thần sắc cũng là đơn thuần vô hại, rất ổn thỏa, phù hợp với một hình tượng ngốc tử năm tuổi.
Trong chốc lát Mặc Thiên Trần đi ra ngoài, Hạ Diệc Sơ đã tự mình xuống giường, tìm quần áo khác mặc vào.
Mặc Thiên Trần không cam lòng vây quanh Hạ Diệc Sơ nhìn một lúc, cuối cùng cũng chỉ là vẻ mặt tốt hơn và có chút tiếc nuối lại ủy khuất nói: "Nhiễm Nhiễm, tại sao ngươi có thể thay quần áo nhanh như vậy, không bằng ta tới giúp ngươi tới vấn tóc đi!"
"Ngươi sẽ vấn tóc?" Hạ Diệc Sơ quay đầu, thần sắc có chút kinh ngạc nhìn Mặc Thiên Trần.
Vấn tóc cũng chính là chải đầu, nhưng chải đầu ở cổ đại khó hơn nhiều so với hiện đại, vật trang sức trên tóc cũng khó dùng.
Cho nên, dù là trong đầu Hạ Diệc Sơ có được ký ức chải đầu của nguyên chủ, nhưng cô sẽ không làm.
Trong khoảng thời gian này, đầu tóc của Hạ Diệc Sơ, mỗi lần đều làm bọn nha hoàn tới chải vuốt.
"Đó đương nhiên, ngươi ngồi xuống trước đi."
Thần sắc Mặc Thiên Trần hưng phấn, vẻ mặt nóng lòng muốn thử, lôi kéo Hạ Diệc Sơ đến trước bàn trang điểm ngồi xuống.
Hạ Diệc Sơ cũng không có cự tuyệt, tùy tiện hắn chải vuốt đầu tóc của mình.
Hồng Nguyệt từ phòng bếp nhỏ lấy thức ăn bày biện ở trên bàn, Bích Ngọc cũng mang theo hai nha hoàn khác, đem đồ rửa mặt và nước sạch bưng vào phòng.
Ánh mắt Mặc Thiên Trần chuyên chú làm chuyện trong tay, Hạ Diệc Sơ vốn không thèm để ý, nhưng dần dần, ánh mắt không biết khi nào đã dừng ở trên gương đồng trước mặt, cô trong lúc vô thức đã bị ánh mắt cực kỳ chuyên chú của Mặc Thiên Trần hấp dẫn.
Mặc Thiên Trần đang chải đầu cho cô, thần sắc nghiêm túc, trên người chẳng những không hề tồn tại khí tức ngu đần, mà Hạ Diệc Sơ còn phảng phất thấy được thân ảnh Thẩm Già Diệp và Cố Thâm trên người hắn.
Hạ Diệc Sơ trong khoảng thời gian ngắn có chút ngốc lăng, tựa hồ có chút hoài nghi Mặc Thiên Trần có phải trọng sinh hay không.
Nhưng, ý tưởng này của Hạ Diệc Sơ lại tan biến trong chốc lát.
Mặc Thiên Trần duỗi tay cầm một trâm cài cố định trên tóc của Hạ Diệc Sơ rồi tức khắc lui lại một bước, duỗi tay vỗ vỗ: "Được rồi, Nhiễm Nhiễm, ngươi nhìn xem, có thích hay không?"
Hơi thở trên người Mặc Thiên Trần khờ ngốc và hồn nhiên mười phần, nào còn có nửa phần bóng dáng của Thẩm Già Diệp và Cố Thâm.
Hạ Diệc Sơ cười cười, ánh mắt dừng ở trên gương đồng, trong gương dung mạo thiếu nữ xinh đẹp, ba ngàn sợi tóc được búi sau đầu, dùng một vật trang sức tinh xảo và gọn gàng vấn lên, phản chiếu khuôn mặt cô thêm tinh xảo và đáng yêu.
Đáy mắt Hạ Diệc Sơ xẹt qua vẻ kinh diễm, cô không nghĩ tới, kỹ thuật vấn tóc của Mặc Thiên Trần hóa ra lại tốt như vậy.
"Thiên Trần búi thật xinh đẹp, ta rất thích." Hạ Diệc Sơ chân thành tán thưởng.
Mặc Thiên Trần được cô khích lệ, tức khắc cao hứng ở trên người Hạ Diệc Sơ cọ tới cọ đi, như con cúi nhỏ: "Vậy thì về sau đều để ta chải đầu cho Nhiễm Nhiễm được không? Ta dám cam đoan, về sau đầu tóc Nhiễm Nhiễm mỗi ngày đều thật xinh đẹp."
"Tùy ngươi, nếu là ngươi nguyện ý, ta không phản đối." Hạ Diệc Sơ mở miệng nói với hắn.
"Ta đương nhiên nguyện ý!" Mặc Thiên Trần không hề do dự, cơ hồ là nháy mắt tiếp lời Hạ Diệc Sơ, một đôi con ngươi đen bóng, giống như ngôi sao trong trời đêm, sáng rực bắt mắt, mang theo một tia chiếm hữu dục mà Hạ Diệc Sơ không phát hiện được.
Hạ Diệc Sơ cười cười, rửa mặt xong, lôi kéo Mặc Thiên Trần ngồi xuống trước bàn tròn.
Bởi vì mấy ngày nay vẫn luôn hôn mê không có ăn cái gì, cho nên phòng bếp chuẩn bị cũng không phải thịt cá gì, mà là chè hạt sen vô cùng đơn giản, tản ra một cỗ mùi vị thanh đạm ngòn ngọt, khiến người ta thèm ăn ngay.
Hạ Diệc Sơ từng ngụm chậm rãi ăn, ăn hai chén mới ngừng lại.
Mặc Thiên Trần ngồi ở bên người cô, cũng bồi cô ăn một chén.
Ăn xong, Mặc Thiên Trần đau lòng nhìn Hạ Diệc Sơ, để cô nghỉ ngơi trong chốc lát, bất quá bị Hạ Diệc Sơ lắc đầu cự tuyệt.
Cô đã ở trên giường ngủ nhiều ngày như vậy, nếu lại tiếp tục ngủ, vậy thì biến thành xác ướp mất.
Hơn nữa, cô hiện giờ có nội lực hộ thể, chỉ cần không ra làm động tác bừa bãi và làm lụng vất vả, căn bản là sẽ không xảy ra chuyện gì.
Hạ Diệc Sơ nhìn trời trong nắng ấm bên ngoài kia, thời tiết cũng không có nắng, lôi kéo Mặc Thiên Trần đi tản bộ trong hoa viên, tiêu cơm, thuận tiện vận động một chút.
Hồng Nguyệt, Bích Ngọc và một đám nha hoàn đi theo ở phía sau hai người, cố tình kéo ra một đoạn khoảng cách rất xa. Để có thể nhìn thấy thân ảnh Hạ Diệc Sơ và Mặc Thiên Trần, nhưng nghe không được bọn họ hai người nói gì.
Đặc biệt là lúc nhìn thấy trên mặt Mặc Thiên Trần cười ngốc nghếch, bọn người Hồng Nguyệt từ lúc vừa mới bắt đầu chấn động cho tới bây giờ là chết lặng.
Chỉ có thể nói, chủ tử tỉnh lại thật tốt, Thất hoàng tử cũng sẽ không mỗi ngày lạnh mặt tới hù dọa các nàng.
Tản bộ xong, Hạ Diệc Sơ tính toán bắt đầu xử lý mọi chuyện cô chưa xử lý được trong khoảng thời gian hôn mê này.
Chỉ là, lúc đi vào thư phòng, Hạ Diệc Sơ lật xem một số thứ trên bàn, thần sắc không thể tưởng tượng được hỏi quản gia đứng ở phía dưới: "Chỉ có vậy thôi sao?"
Như vậy hơi mỏng, hai quyển, vậy cũng quá ít đi.
Cô hôn mê năm ngày đó, cũng không phải năm giờ à!
"Đúng vậy, nương nương, ở trong khoảng thời gian ngài hôn mê, tất cả phủ đệ đều gió êm sóng lặng, chuyện khác đều không phải đại sự gì, cho nên, lão nô liền tự chủ trương xử lý, hai quyển này chính là lão nô không dám tự mình quyết định." Quản gia đã qua tuổi nửa đời người, xoa xoa mồ hôi lạnh toát ra giữa trán, nói với Hạ Diệc Sơ.
"Được rồi, ta đã biết." Hạ Diệc Sơ gật gật đầu, cũng không tính toán tiếp tục truy cứu.
Dù sao cô đợi lát nữa trở về, hoặc giờ một mình xử lý toàn bộ các loại sổ sách còn lại là tốt rồi.
Hạ Diệc Sơ vẫy vẫy tay để quản gia đi xuống, còn mình thì ngồi ở án thư nghiêm túc xử lý mấy quyển sổ mỏng kia.
Mặc Thiên Trần bên cạnh vẫn luôn nhìn chằm chằm Hạ Diệc Sơ, ánh mắt chuyên chú, đáy mắt, đáy lòng, đều chỉ có một người Hạ Diệc Sơ.
------------------------------------------
Cập nhật tình trạng truyện nhanh nhất trên fanpage của Đảo
==========================
Đúng 23h15" nhé!
Đây là chương bù thú

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.