Tác giả: Vân Phi Mặc
Bắc Vũ Đường mở mắt ra, ánh hoàng hôn chiếu qua song cửa sổ tiến vào phòng. Cô ngồi dậy, nhìn hoàng hôn bên ngoài, mơ hồ nghe được tiếng Tiểu Mặc Nhi và Hoa Tử Vân nói chuyện với nhau.
"Tử Mặc, bao giờ Mộc di về?" Hoa Tử Vân vô cùng u oán.
"Ta cũng không biết, chắc hai ngày tới sẽ về."
"Đã hai ngày rồi, sao nàng còn chưa về." Hoa Tử Vân u oán lắm.
Từ sau bữa tối hôm đó, cậu đã lâu không được ăn no nê, ngày ngày ngóng trông Bắc Vũ Đường về. (Mới hai ngày thôi mà em trai)
Hai ngày nay Hoa Tử Vân đi theo Tiểu Tử Mặc đến thư viện, nếu là người khác thì sẽ khó vào, nhưng với Hoa Tử Vân, không gì là không thể.
Đây là lợi ích mà hoàng quyền đem lại.
Tiểu Tử Mặc cũng không có cảm giác gì lớn, mãi đến sau khi gặp một chuyện, bé mới có dục vọng muốn có quyền lực vô thượng. Đương nhiên việc này là rất lâu sau này.
Tiểu Tử Mặc bất đắc dĩ với vị hoàng tử tham ăn này, "Tử Vân, mẫu thân mới đi hai ngày thôi."
Nhìn cậu cứ như mẫu thân bé đã đi lâu lắm rồi vậy.
Hoa Tử Vân trợn to đôi mắt, "Hai ngày?! Tử Mặc, đệ có nhầm không, sao ta có cảm giác đã rất lâu rồi."
Tiểu Tử Mặc cạn lời với cậu.
"Có muốn ở lại ăn cơm không?" Tiểu Tử Mặc dò hỏi.
"Không được."
Hoa Tử Vân ăn đồ ăn Đại Hương nấu một lần rồi, thật sự rất khó ăn, cách biệt một trời với đồ ăn Mộc di nấu. Cậu về biệt viện ăn còn hơn, tuy không thể so với đồ ăn Mộc di nấu, nhưng cũng cố nuốt được.
Đại Hương bưng đồ ăn ra thì thấy Hoa Tử Vân đi ra ngoài, đến phòng khách rồi nói, "Tiểu thiếu gia, Hoa tiểu thiếu gia không ở lại dùng bữa sao?"
"Ừ." Tiểu Tử Mặc đứng dậy, "Ta đi thăm mẫu thân."
Đại Hương nhìn Tiểu Tử Mặc rời đi.
Ngày nào tiểu thiếu gia cũng sẽ chờ Hoa tiểu thiếu gia rồi đi thăm phu nhân. Không biết phu nhân có tỉnh trước khi tiểu thiếu gia thi hương không. Đại Hương dọn bát xong rồi chờ tiểu thiếu gia ra.
Trong phòng, Bắc Vũ Đường nghe được giọng Hoa Tử Vân nên không ra ngoài. Nghe tiếng cậu rời đi rồi mới đứng lên, chuẩn bị ra ngoài. Nàng vừa mở cửa thì đã thấy bánh bao nhỏ muốn đẩy cửa ra đang nhìn mình bằng đôi mắt tròn to đen láy.
"Mẫu thân." Đôi mắt Tiểu Tử Mặc sáng bừng, không ngờ mẫu thân lại tỉnh nhanh như vậy.
Bắc Vũ Đường nhếch môi, vươn tai nhéo má bé, "Có nhớ mẫu thân không?"
"Nhớ." Đôi mắt đen bóng của Tiểu Tử Mặc lập lòe ánh sáng.
Thấy Bắc Vũ Đường dắt tay bé đến nhà chính, Đại Hương kinh hô, "Mộc tỷ tỷ, tỷ tỉnh rồi. Vừa rồi Hoa tiểu công tử còn nhắc tỷ mãi, nếu biết tỷ tỉnh, không biết sẽ vui đến mức nào nữa."
"Ôi, bữa tối nay nấu hơi ít, ta đi nấu thêm." Đại Hương nói xong thì đi ra ngoài.
Lần này về sớm, tính thời gian Mặc Nhi thi hương, nàng có thể làm thêm một nhiệm vụ nữa, nhưng thời gian hơi gấp, nàng sợ bỏ lỡ thời gian bé thi.
Cuối cùng Bắc Vũ Đường lựa chọn ở lại bồi Tiểu Mặc Nhi đến khi bé thi hương xong rồi tiếp tục làm nhiệm vụ.
Hôm sau, Bắc Vũ Đường làm mấy món ăn nhẹ cho Tiểu Mặc Nhi, biết Hoa Tử Vân đến thư viện cùng bé nên cố ý chuẩn bị nhiều hơn một ít.
Hoa Tử Vân ngồi xe ngựa tới đầu ngõ như ngày thường, thấy Tiểu Mặc Nhi đi tới thì kéo bé lên, cùng nhau đến thư viện.
Vừa lên xe không lâu, Hoa Tử Vân đã thính mũi ngửi được mùi thơm của đồ ăn, "Đệ mang gì theo mà thơm vậy."
Tiểu Tử Mặc biết không món ngon nào trốn được cái mũi cậu nên lấy hộp đồ ăn trong túi ra.
Hoa Tử Vân thấy cậu chậm chạp như vậy thì cướp luôn qua, vội vàng mở ra.
Hộp vừa mở, một mùi hương tản ra.
"Thơm quá."
Hoa Tử Vân cầm cái đậu, thả vào miệng, rất ngon, tinh tế nhấm nháp, đôi mắt sáng bừng, "Ngon thật."
"Không ngờ tay nghề nấu mấy món ăn nhẹ của Đại Hương cũng không tệ." Hoa Tử Vân vừa ăn vừa tán thưởng.
Tiểu Mặc Nhi không nói gì, mặc cậu hiểu nhầm.
Hoa Tử Vân một đường ăn ăn ăn, Tiểu Mặc Nhi thấy cậu như thế, biết nếu mình không ngăn cản thì có lẽ cái hộp đồ ăn nhẹ này sẽ vào hết bụng cậu trước khi tới thư viện mất.
Tiểu Tử Mặc lấy cái hộp về, "Đừng ăn nữa."
Hoa Tử Vân lẩm bẩm, "Keo kiệt."
"Nếu ta keo kiệt thì huynh không ăn được tí nào đâu."
Hoa Tử Vân cười hì hì, "Cho ta một miếng cuối cùng được không?"
"Không." Tiểu Tử Mặc quả quyết từ chối.
Bé quá hiểu tính cậu, có lần một thì sẽ có lần hai, lần nào cũng tìm được lý do xin xỏ.
"Tử Mặc, đệ tuyệt tình thật. Đến lúc Mộc di về, ta nhất định phải mách nàng là đệ bắt nạt ta, cắt xén đồ ăn của ta." Hoa Tử Vân u oán nhìn bé.
Tiểu Tử Mặc yên lặng trợn trắng mắt, có những lúc bé có ảo giác, bé là ca ca, mà cậu là đệ đệ.
"Tử Vân, huynh bao tuổi rồi?" Tiểu Tử Mặc đột nhiên nghiêm trang hỏi.
"Mười tuổi."
"Còn ta mấy tuổi?"
"Đệ còn không phải......" Hoa Tử Vân đang nói thì im bặt, đôi mắt trợn lên, "Tiểu tử đệ, dám mỉa mai ta!"
Tiểu Mặc Nhi vô tội, "Không phải thật à?"
Hoa Tử Vân nghẹn họng.
Gia hỏa này mà dỗi người thì đúng là tức chết không đền mạng mà.
Xe ngựa dừng ở cửa thư viện, hai người một trước một sau xuống xe. Vừa xuống xe thì nghe giọng nói âm dương quái khí ở bên cạnh truyền đến.
"Ồ, xem ai tới này. Đây không phải là người đứng đầu kỳ thi đồng thí của chúng ta sao." Một thiếu niên mười hai mười ba tuổi được bốn năm người vây quanh đứng ở cửa thư viện, nhìn thấy hai người Tiểu Tử Mặc đến, mở miệng đã thấy mùi chua.
Hoa Tử Vân nhíu mày, muốn dạy dỗ lại đám này, nhưng bị Tiểu Mặc Nhi cản lại.
"Kệ nó đi."
Tiểu Tử Mặc hoàn toàn chẳng để tâm đến mấy lời nói chua lòm này.
Hoa Tử Vân nghe lời Tiểu Tử Mặc, làm lơ đám người kia.
Hai người không để ý khiến đám người càng chẳng kiêng nể gì, nghĩ là hai người sợ chúng.
Năm người cản lối vào, không cho hai người đi qua.
Hoa Tử Vân lạnh mặt, trầm giọng nói, "Tránh ra."
Thiếu niên cầm đầu là ác bá trong thư viện. Nó là hài tử nhà muội muội của Tri phủ đại nhân, tên là Quý Tu Phong, bá tánh và phú thương bình thường đều không đắc tội được nó. Lần này Tiểu Tử Mặc thi đồng sinh được hạng nhất nên rất được các phu tử trong thư viện tán thưởng.
Không khéo là Quý Tu Phong cũng thi đồng sinh lần này, là người xếp cuối cùng.
Hạng nhất và hạng bét cùng tồn tại trong một thư viện, đương nhiên sẽ bị người ta lấy ra nói. Vậy nên Quý Tu Phong bị mất mặt, ghi thù lên người Tiểu Tử Mặc.
Từ sau ngày nghỉ về thư viện, Quý Tu Phong thường dẫn theo đám tiểu đệ tới gây sự.
Hôm nay nhóm người này cố ý chặn ở cửa thư viện là vì muốn gây sự với Tiểu Tử Mặc.
Quý Tu Phong dạng hai chân ra, nói với Tiểu Tử Mặc và Hoa Tử Vân, "Muốn vào thì bò qua đây."
Nó chỉ tay về phía dưới háng mình, cười tủm tỉm với hai người.
Sắc mặt của Hoa Tử Vân và Tiểu Tử Mặc trầm xuống.
Hoa Tử Vân bùng nổ, mà lần này Tiểu Tử Mặc cũng không ngăn cậu.
Cậu đấm mạnh một đấm lên mặt Quý Tu Phong, Quý Tu Phong đau hét lên, ngã xuống đất. Đến khi đứng dậy, nó cảm giác có gì đó chảy ra từ mũi mình.
Quý Tu Phong duỗi tay lau đi, nhìn thấy máu tươi, tức điên người.
Quý Tu Phong nhìn Hoa Tử Vân bằng ánh mắt hung ác nham hiểm, nó ra lệnh cho đám tiểu đệ đằng sau, "Các ngươi còn đứng sững ở đó làm gì, cùng lên. Có chuyện gì thì ta phụ trách."
Bọn chúng biết rõ tình huống của Tiểu Tử Mặc, không phải người nhà phú quý, cũng không phải con cháu quan gia. Còn Hoa Tử Vân, nghe nói là vì thi đồng sinh đứng hạng hai nên được đặc cách vào thư viện, hai người hoàn toàn không phải con cháu danh môn.
Người có bối cảnh như vậy, dù có bị chúng đánh đến tàn phế, có Quý Tu Phong ở đây thì chúng cũng sẽ không làm sao cả.
Quý Tu Phong vừa mở miệng, bốn người lập tức bao vây hai người.
Hoa Tử Vân nói với Tiểu Tử Mặc, "Lát đệ tránh sau ta, biết chưa?"
Tiểu Tử Mặc ngoan ngoãn đáp, "Được."
Bọn chúng đều khoảng mười hai, mười ba tuổi, mà Hoa Tử Vân chỉ mới mười tuổi, Tiểu Tử Mặc càng nhỏ hơn – mới năm tuổi. Dù là tuổi tác hay số lượng thì họ đều đang ở hoàn cảnh xấu.
Quý Tu Phong hung tợn nói, "Dạy dỗ bọn nó cho ta!"
Bốn người vây quanh, Hoa Tử Vân vừa che chở cho Tiểu Tử Mặc, vừa đánh với chúng.
Ám vệ tránh trong bóng tối bảo vệ hoàng tử thấy vậy cũng không định xuất hiện. Với thân thủ của hoàng tử, đám nhóc con này không là gì cả.
Tiểu Tử Mặc vốn định âm thầm trợ giúp, nhưng thấy thân thủ của cậu thì biết là mình không cần ra tay, chỉ cần ngoan ngoãn đứng xem là được.
Một lát sau, bốn người đau đớn nằm rên rỉ trên mặt đất.
Hoa Tử Vân nhìn về Quý Tu Phong – kẻ duy nhất còn bình yên vô sự, tiến từng bước về phía nó.
Quý Tu Phong hoảng sợ, hoàn toàn không ngờ là cậu biết võ, còn rất lợi hại, "Ngươi, ngươi muốn làm gì? Ta nói cho ngươi biết, dượng của ta là Tri phủ đại nhân, nếu ngươi dám ra tay với ta, ta nhất định sẽ bảo dượng của ta nhốt ngươi vào đại lao!"
Nó vừa nói xong, một quyền đã đấm lên mặt nó, nó còn chưa kịp phản ứng lại thì đấm thứ hai, thứ ba đã liên tục rơi xuống.
"Aaaaaaa!"
Từng tiếng hét thảm thiết vang lên ở cửa thư viện.
"Các trò đang làm gì!"
Đột nhiên, một giọng nói lạnh lùng từ trong thư viện truyền ra.
Quý Tu Phong thấy phu tử tới, chưa từng thấy thân thiết đến vậy, nó vươn tay, thê thảm cầu cứu, "Phu tử, cứu ta. Chúng muốn giết ta!"
Hoa Tử Vân nghe nó nói dối, tức không chịu được, vung tay đấm tiếp.
Phu tử thấy mình đã tới mà Hoa Tử Vân còn muốn đánh người, quả là không để mình vào mắt.
"Dừng lại." Trương phu tử lạnh giọng quát.
Trương phu tử lập tức bảo học sinh sau mình, "Nhanh, nhanh kéo họ ra."
Một đám tiến lên kéo hai người ra, phu tử nhìn mấy người lăn lộn trên đất, lại nhìn Hoa Tử Vân, nói với hai người, "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Quý Tu Phong thấy phu tử tới thì không sợ Hoa Tử Vân nữa, đứng dậy, chỉ vào Hoa Tử Vân và Tiểu Tử Mặc, "Bọn chúng vô duyên vô cớ đánh chúng ta. Phu tử, ngài cần phải làm chủ cho chúng ta."
Đám tùy tùng của nó đương nhiên cũng nói theo nó.
"Phu tử, chúng nghĩ mình là hạng nhất và hạng hai kỳ thi đồng sinh nên mở miệng nhục nhã chúng ta. Chúng ta không phục nên lý luận với chúng. Chúng nói không lại nên động thủ với chúng ta."
Tiểu Tử Mặc nhìn tiểu tử kia một cái, nó ăn nói giỏi hơn Quý Tu Phong đấy.
Phu tử nghe vậy thì rất tức giận, trầm mặt hỏi, "Các trò ấy nói thật sao?"
Tiểu Tử Mặc đi lên, chắp tay thi lễ, "Phu tử, họ không nói thật."
Phu tử vẫn rất thích Tiểu Tử Mặc nên thấy bé vẫn không cao ngạo và nóng nảy thì cũng xuôi hơn, "Trò kể kỹ lại những chuyện đã xảy ra cho ta."
"Học sinh và Tử Vân chuẩn bị vào thư viện thì các vị học trưởng này chắn đường, không cho học sinh qua. Họ bắt học sinh quỳ gối chui qua háng họ thì mới để học sinh rời đi. Học sinh và Tử Vân không đồng ý, họ tức giận nên động thủ, muốn cưỡng bức học sinh quỳ xuống. Tử Vân cũng vì vậy mà tiếp xúc tay chân với họ, dẫn tới cục diện hiện tại." Tiểu Tử Mặc nói từng câu từng chữ, trật tự rõ ràng.
"Đúng vậy sao?" Phu tử trầm mặt nhìn Quý Tu Phong.
Quý Tu Phong cũng không phải người hiền lành gì, phu tử trong thư viện cũng biết một hai.
Quý Tu Phong sao có thể để yên như vậy, "Phu tử, nó nói dối. Rõ ràng chúng nó tự nghĩ mình rất giỏi, nhục mạ chúng ta, học sinh quá tức giận nên mới xảy ra chuyện vừa rồi."
Hai bên mỗi bên một ý, không xác định được chứng cứ.
Tiểu Tử Mặc tiến lên một bước, nói, "Phu tử, các học trưởng lớn hơn hai chúng ta rất nhiều, lại nhiều người hơn chúng ta. Trong tình huống không bình đẳng như vậy, thử hỏi ta và Tử Vân vì sao phải khiêu khích họ?"
Phu tử cảm thấy có lý.
Quý Tu Phong nóng nảy, vội nhìn đám người phía sau, để chúng nghĩ cách cãi lại.
Dưới sự thúc giục của Quý Tu Phong, cuối cùng có người đứng ra, "Đó là vì Hoa Tử Vân biết mình có thể đối phó với chúng ta nên mới không kiêng nể gì như vậy."
Đôi mắt Quý Tu Phong sáng ngời, "Đúng vậy, chính là như thế."
Hoa Tử Vân tức lắm, "Vừa rồi có người nhìn thấy, có thể để họ làm chứng là biết chuyện đã xảy ra thôi."
Phu tử nhìn những học sinh xung quanh, "Có ai nhìn thấy không?"
Học sinh nhìn nhau, không một ai đứng ra.
Quý Tu Phong nhìn quanh, chỉ vào một người nhỏ gầy, "Phương Tưởng thấy, nó có thể làm chứng cho chúng ta. Phương Tưởng, chuyện xảy ra có đúng như lời chúng ta nói không?"
Phương Tưởng thấy sự cảnh cáo trong mắt Quý Tu Phong, co rụt cổ, cúi đầu xuống.
Phu tử nhìn Phương Tưởng, "Phương Tưởng, trò lại đây."
Phương Tưởng nghe phu tử gọi, chậm rì rì đi qua, khiếp nhược gọi, "Phu tử."
"Phương Tưởng, vừa rồi trò có thấy chuyện xảy ra không?" Phu tử hỏi.
Phương Tưởng vừa định lắc đầu, nhưng thấy ánh mắt hung ác của Quý Tu Phong, động tác lắc đầu dừng lại, lẩm bẩm, "Ta... Ta nhìn... Nhìn thấy."
Tiểu Tử Mặc lên tiếng hỏi, "Phương Tưởng học trưởng nói gì vậy, chúng ta không nghe rõ. Phiền học trưởng ngẩng đầu kể lại một lần chuyện vừa xảy ra cho phu tử và mọi người."
"Tử Mặc nói không sai, trò cẩn thận kể đi." Phu tử cũng nói theo.
Phương Tưởng ngẩng đầu, nhìn hai người Tiểu Tử Mặc, lại nhìn mấy người Quý Tu Phong, sắc mặt rối rắm.
Quý Tu Phong thấy cậu ta sững sờ nửa ngày chưa nói gì thì không kiên nhẫn nói, "Phương Tưởng, ngươi mau nói đi."
Phương Tưởng bị nó bức, chỉ có thể mở miệng, "Ta... Ta thấy. Tình huống... Tình huống như lời Quý Tu Phong nói. Hai người họ khiêu khích trước, cuối cùng hai bên xảy ra xung đột."
"Ngươi nói cái gì!" Mặt Hoa Tử Vân âm trầm, khí lạnh đột nhiên tản ra.
"Ta... Ta......" Phương Tưởng bị Hoa Tử Vân dọa sợ.
Quý Tu Phong lập tức nói, "Hoa Tử Vân, ngươi định đe dọa à? Phu tử, ngài tận mắt chứng kiến rồi. Trước mặt ngài mà chúng còn dám làm càn như vậy, huống chi là sau lưng. Học sinh trước nay luôn nhịn, nhưng hôm nay bị chọc đến không nhịn nên mới bất đắc dĩ được nữa nên mới xung đột với chúng."
Ánh mắt phu tử nhìn Tiểu Tử Mặc và Hoa Tử Vân thay đổi.
"Bọn chúng ăn nói bừa bãi." Hoa Tử Vân lạnh lùng nói.
Hoa Tử Vân lớn thế này, lần đầu tiên bị uất ức như thế.
Tiểu Tử Mặc đi đến trước mặt phu tử, "Phu tử, ta có một cách có thể khiến tất cả mọi người nói thật."
Đôi mắt Hoa Tử Vân sáng ngời, "Cách gì, đệ mau nói đi."
Đám người Quý Tu Phong và Phương Tưởng kinh nghi nhìn Tiểu Tử Mặc.
Học sinh vây xem cũng tò mò nhìn bé.
Phu tử cũng tò mò, "Trò có cách gì?"
Tiểu Tử Mặc vẫy tay với phu tử, ý bảo hắn cong lưng. Phu tử hơi sửng sốt, cong lưng xuống. Tiểu Tử Mặc tiến lại thì thầm một hồi bên tai hắn, phu tử càng nghe, đôi mắt càng sáng.
"Được, cách này hay."
Phu tử nhìn mấy người, "Các trò chắc chắn chuyện đúng như lời mình nói? Nếu lát nữa tra ra là các trò nói dối hại bạn cùng trường thì sẽ bị trục xuất theo quy củ của học viện. Các trò cần nghĩ kỹ mà trả lời."
Phương Tưởng nghe là bị trục xuất khỏi thư viện thì lập tức muốn nói ra sự thật, lại bị ánh mắt sắc như dao của Quý Tu Phong dọa sợ.
Đám tùy tùng của Quý Tu Phong cũng do dự, chúng không rõ cách của Tiểu Tử Mặc có thần kỳ như vậy không. Nếu thực sự tra ra là chúng nói dối, vậy sự trừng phạt đó là thứ chúng không thể thừa nhận.
Quý Tu Phong ỷ mình có Tri phủ đại nhân chống lưng nên tất nhiên không sợ, thấy đám bất lực kia lúng túng như vậy thì lập tức nói, "Chúng ta không nói dối. Ngô Khải Toàn, Ôn Đại Giang, Kinh Lập Hoa, Trương Đại Hải, các ngươi nói có đúng không?"
****
[Chương này free] Về thời gian bạo chương.
Mặc gia từng nói, nếu có thể xuất đạo ở vị trí C của hoạt động Sáng Thần 101 thì sẽ bạo chương.
Nhưng mà nhìn số phiếu của người đứng đầu, Mặc gia tự hiểu là không thể nào.
Vậy nên, lấy lui cầu vị trí khác, là đứng thứ nhất ở một trong bốn tuần tới thì Mặc gia sẽ bạo chương.
Nói thật, truyện mau xuyên là truyện dành cho số ít, không thể so với truyện ngôn tình tổng tài hiện đại được.
Rất ít, rất ít người đọc truyện mau xuyên, không bằng một phần mười số người đọc truyện ngôn tình hiện đại.
Tuy số người đọc của quần thể này ít, nhưng Mặc gia phát hiện sức mạnh của mọi người hợp lại vượt qua rất nhiều người đọc các thể loại khác.
Nhìn chung, ở các truyện mau xuyên, mọi người bỏ rất nhiều rất nhiều phiếu đề cử cho các tác giả lớn, nên rất nhiều truyện mau xuyên lọt vào top100.
Phần thưởng của mọi người vượt qua các thể loại khác.
Dù là truyện của Mặc gia hay truyện mau xuyên khác, phần thưởng của mọi người đều rất nhiều.
Mặc gia luôn nhớ rõ một chuyện, trong lúc quyển sách này vẫn còn miễn phí, khi đó số lượng cất chứa của Mặc gia mới chỉ có 30 nghìn, nghĩa là chỉ có 30 nghìn bạn nhỏ cất chứa quyển sách này, nhưng mà các bạn đã bỏ phiếu đề cử cho Mặc gia nhiều hơn rất nhiều so với những quyển được cất chứa 100 nghìn hay 200 nghìn khác.
Nói thật, Mặc gia rất ít hỏi các bạn để xin phiếu đề cử và vé tháng, nhưng các bạn lại nhớ bỏ phiếu cho Mặc gia. Các bạn khiến Mặc gia cảm nhận được sự nhiệt tình và sức mạnh của những người đọc truyện mau xuyên.
Lần hoạt động Sáng Thần 101 này, Mặc gia không cầu xa vời trở thành Quán quân, có thể xuất đạo ở vị trí C, có thể lấy được vị trí đề cử cho quyển sách 'Boss thần bí' này.
Mọi người đều biết, vị trí đề cử là vị trí tốt nhất đối với tác giả hoặc quyển sách.
Mặc gia tuy rất thèm, rất muốn, nhưng cũng tự hiểu lấy mình, biết khoảng cách so với vị trí đầu tiên quá xa, rất khó theo đuổi. (Haha, Mặc gia tự hiểu mà.)
Nhưng mà, chúng ta có thể cố gắng đánh vào vị trí thứ nhất của bảng xếp hạng tuần. Mỗi cuối tuần đều sẽ chọn ra một vị trí thứ nhất.
Mặc gia không bắt buộc phải chiếm được vị trí thứ nhất của bảng xếp hạng tuần, nếu có thì Mặc gia sẽ bạo chương.
Haha, không biết có thể thành công không.
Nếu không thì cũng không sao.
Chúng ta chỉ cần cố hết sức là được.
Tôi biết có rất nhiều bạn đọc sách này, không chỉ đọc bản ở QQ, mà còn ở những con đường khác. Hy vọng các bạn đọc sách có thể bỏ cho Mặc gia một phiếu.
Phương thức bỏ phiếu như sau: Mở di động, vào QQ, đánh [Động thái], tìm [Đọc], bấm vào.
Thành công tiến vào rồi thì chọn [Tôi], tìm [Trung tâm hoạt động] là có thể thấy hình ảnh [Sáng thần 101], bấm vào, tìm Mặc gia (Bạn có thể nhìn khuôn mặt nhỏ tròn vo của Mặc gia, thật ra tôi khí phách lắm)
Phương thức lấy phiếu như sau:
Phiếu miễn phí: Mỗi người, mỗi tài khoản, chỉ có năm phiếu.
Phiếu dài hạn: Mỗi ngày đọc 30 phút, mỗi tài khoản có thể nhận một phiếu.
Phiếu tiêu phí: Mỗi khi tiêu 1 tệ sẽ nhận một phiếu (Đánh thưởng và đặt mua tác phẩm đều tính), số lượng phiếu này không giới hạn.
Chú ý: Nhận phiếu, bỏ một phiếu rồi click một cái vào. Nhận phiếu cũng vậy, nhận một thì click một.
Trước đó có rất nhiều bạn không tìm thấy, nhớ phải đăng nhập thành công rồi là tìm được nhé.
Có không ít bạn nhỏ tặng thưởng xong thì nhớ nhận phiếu. Tặng thưởng xong lại nhận, nhận đến khi nó nhắc nhở là không còn phiếu nữa thì thôi.
Mặc gia ở đây cảm ơn các bạn đã bỏ phiếu cho Mặc gia, còn có những bạn đã tiêu phí rất nhiều tiền để vì bỏ phiếu cho Mặc gia.
Có sự duy trì của các bạn, Mặc gia biết còn đường viết lách của mình không cô đơn.
Nguyên nhân là vì có các bạn nên mới có thành tích hiện tại của 'Boss thần bí'.
Cảm ơn các bạn đã duy trì Mặc gia, cảm ơn!
****
Roro: Hôm nay mới hết một tuần mờ:3