Mây Khói Ngang Mi

Chương 12: Tâm tình thay đổi




-“Phải không , chừng nào đoàn hát An Nghê vào cung ? “ Lịch Cơ cười cười hỏi đám phi tần phía dưới
-“Nghe nói là mùng 10 tháng này ạ “ _Tinh Tần lanh lẹ trả lời
-“Tức là 2 ngày nữa rồi , trời ơi ,chúng muội ở trong cung dạo này thật buồn chán quá rồi “ _Lương phi lên tiếng vừa cười vừa than thở
-“Đúng rồi , đúng rồi , Lương phi muội muội ngày nào ăn xong rồi luyện đàn , không nhàm chán sao mà được đây “ _Thục phi vừa trêu vừa nói
Có phi tần hùa theo trêu đùa , có người chỉ cầm quạt che miệng cười . Cả đám phi tần đang cười cười nói nói thì nghe bên ngoài thông truyền
-“Hoàng Hậu nương nương giá lâm “
Sắc mặt Lịch Cơ hơi biến sắc , nhìn về phía Bạch Vân Sinh đang đứng hầu . Chỉ thấy Bạch Vân Sinh ra hiệu hãy yên tâm , nàng ta mới an tâm . Khi Tịnh Huyên đi vào , nhìn một đám phi tần hành lễ thì đưa tay ra hiệu bảo đứng lên . Càng lại gần chỗ ngồi chủ vị vốn của Lịch Cơ , Tịnh Huyên càng cười lạnh “Hừ , ra là vậy “ mà theo sau Tịnh Huyên còn có Mạc thái y Mạc Viễn . Ngồi xuống ghế chủ vị , Tịnh Huyên hỏi han
-“Nghe nói mấy bữa trước Lịch Cơ muội muội bị động thai khí , không biết đã đỡ hơn chưa?”
-“Đa tạ hoàng hậu quan tâm , thần thiếp đã đỡ nhiều . Giờ mọi thứ đều bình an rồi “ Vừa nói Lịch Cơ vừa vuốt ve bụng đã nhô ra của mình
Tịnh Huyên nhìn thấy một màn này , cầm tách trà đưa lên nhấp nhẹ, khẽ đưa mắt quan sát Bạch Vân Sinh đứng trong góc , đặt tách trà xuống , bâng quơ hỏi
-“Bạch thái y “
-“Có vi thần “ Bạch Vân Sinh cung kính đáp
Lịch Cơ biến sắc nhìn Tịnh Huyên , Tịnh Huyên thấy thế , chỉ nhìn nàng ta một chút rồi cười nói với Bạch Vân Sinh
-“Long thai của Lịch quý phi còn có gì đáng ngại không _ Bạch – Thái –Y ? “
-“Bẩm hoàng hậu nương nương , vì khí hậu hơi lạnh cộng thêm Lịch nương nương tức khí công tâm nên long thai mới bị động… nhưng xin hoàng hậu an tâm ,vi thần đã kê đơn an thai dưỡng thần , giờ đây long thai rất khỏe mạnh .”
-“huh …vậy thì tốt . Lịch muội muội phải hảo hảo an thai , đừng ôm bực nhọc vào người lại ảnh hưởng không tốt đến long thai .”
-“Đa tạ hoàng hậu quan tâm “ _Lịch Cơ kiêu ngạo trả lời
-“Nếu Lịch Qúy phi muội muội đã không sao , thì bổn cung cũng không phiền vui vẻ của các tỷ muội . Hồi cung thôi “ _Tịnh Huyên cười nhạt đứng lên
-“Cung tiễn hoàng hậu nương nương “_phi tần đồng loạt hành lễ
Khi Tịnh Huyên vừa ra khỏi cung , Lịch Cơ khẽ thở phào nhẹ nhõm lại tiếp tục nói chuyện cùng đám phi tần . Hừ , hoàng hậu thì sao , không có phát hiện gì thì làm gì được Lịch quý phí nàng chứ , đợi nàng sinh hạ hoàng tử thì nàng ta cũng chỉ hữu danh vô thực
Về đến Cảnh Dương Cung , Mạc Viễn đã lên tiếng xác thực
-“Nhị ca ngửi được mùi xạ hương , nhưng còn một vị thuốc khác nữa nhị ca thật sự đoán không ra . Nếu chỉ có xạ hương không thì thai nhi vốn sẽ mất sớm , không thể kéo dài chứ đừng nói chi là sinh ra được “
-“Là Tuất Mặc Canh và Đông Hàn Chi Thảo “ _Tịnh Huyên sờ sờ chiếc nhẫn ở ngón út nhạt nhạt nói
-“Tuất Mặc Canh thì nhị ca có nghe , nhưng con Đông Hàn Chi Thảo thì …? “
-“Đông Hàn Chi Thảo đơn thân thì chỉ là thuốc giải nhiệt , cầm máu , trị hỏa nhiệt , nhưng nếu đi chung với Tuất Mặc Canh thì có tác dụng hàn nhiệt công tâm , khi xuất huyết sẽ khiến máu huyết bị đông , Tuất Mặc Canh khắc với Xạ Hương , làm thai nhi bị biến dị , sức đề kháng kém dẫn đến chết yểu “
-“Nhưng Xạ Hương mùi rất nặng , cho dù điều chế cho hương nhẹ đi nhưng khi trộn chung cùng Tuất Mặc Canh thì sẽ làm mùi hương gia tăng rất nhiều , Bạch Vân Sinh y thuật không hề thua gì nhị ca , không thể không biết được “_Mạc Viễn khó hiểu đặt ra vấn đề với Tịnh Huyên
-“Muội cũng đang rất muốn biết đây “
Vừa dứt lời , một bóng dáng từ góc khuất đi ra , quỳ hành lễ với Tịnh Huyên , lại bên cạnh nói nhỏ vào tai Tịnh Huyên , rồi đặt vào tay Tịnh Huyên một vật gì đó . Tịnh Huyên nhìn nhìn rồi đưa lên mủi ngửi ngửi . Nhìn sắc mặt Tịnh Huyên khẽ biến rồi lại cười lạnh nhìn về phía Mạc Viễn
-“Muội biết tại sao Bạch Vân Sinh luôn chăm sóc Lịch Cơ lại không phát hiện rồi “_Nói xong lại đưa một số mảnh vụn màu nâu sậm về phía Mạc Viễn
Mạc Viên cầm số mảnh vụn xem xét kỹ lưỡng , lại nhìn về phìa Tịnh Huyên _”Đây là …”
-“Đúng vậy , là xuyên đông ,tế tân , kim trùng mài thành bột nhuyễn nhồi thành viên rồi đốt lên , trộn lẫn với mùi xạ hương vốn có trong tẩm cung Lịch Cơ thì sẽ thanh trừ sạch sẽ bất kỳ mùi hương nào “
-“Tam muội …làm sao muội biết rõ như vậy ? “
-“Rảnh rỗi đọc sách thôi “
-“Tam muội , mặc dù bây giờ muội là hoàng hậu , nhưng từ xưa đến nay hậu cung tranh đấu rất ác liệt không có tình người … muội nhất định phải thận trọng “
Tịnh Huyên nhìn Mạc Viễn , không biết đang nghĩ rồi , mỉm cười rồi gật đầu . Mạc Viễn nhìn Tịnh Huyên , lại xem xét xung quanh cung Cảnh Dương một lần nữa rồi mới cáo lui về Thái y viện .
Bóng đêm dần buông xuống , phủ lên hoàng cung xa hoa tráng lễ , màn đêm càng làm sự tĩnh mịch trong cung lan tỏa …Tịnh Huyên ngước nhìn lên bầu trời đen u ám , hôm nay không sao , trăng lại bị mây che …một tiếng thở dài
-“Huyên nhi đang nghĩ gì vậy ? “ _Cổ Thần Phong ôm Tịnh Huyên từ phía sau , cằm gác lên vai nàng
-“Ta đang nghĩ … lòng con người thật đáng sợ “ Mắt nàng vẫn nhìn về phía trời đêm
-“Huyên nhi “
-“ Uy quyền thật sự khiến người ta giết hại lẫn nhau , đối xử với nhau thật sự quá …giả dối “ _Vẫn là gương mặt lạnh lùng đó , nhưng giọng nói lại buồn man mác
-“Huyên nhi , hãy tin ta , Cổ Thừa Phong ta có thể lừa dối cả thiên hạ , nhưng tuyệt đối suốt đời ta sẽ không bao giờ lừa dối nàng “ _Hắn càng nói sáng siết chặt vòng tay đang ôm người con gái trong lòng
-“Phong “
Cổ Thần Phong thụ sủng nhược kinh , tay hắn run lên , đây là lần đầu tiên Huyên nhi gọi tên hắn , không phải “ngươi “ không phải “ bệ hạ “ càng không phải “ hoàng thượng “ , giọng Cổ Thần Phong vì vui mừng mà trở nên hơi trầm
-“Ta ở đây “
Tịnh Huyên trầm mặc một chút , nhỏ giọng thì thầm
-“Có thể sao ? “
Cổ Thần Phong nhẹ nhàng xoay người nàng lại đối diện mình , hắn nhẹ nhàng nâng cằm nàng lên , để nàng nhìn thẳng vào mắt hắn . Cả hắn và nàng đều gánh trên vai rất nhiều trách nhiệm , ít hay nhiều cả hai đều trưởng thành từ sự cô độc trong quá khứ .
Có nhiều quãng đường, chỉ có thể mình mình bước, có những sự việc, chỉ có mình mình mang .Đôi khi sự cô độc có thể giúp cho mình nhìn ra nội tâm mình trong đục, hắn hay nàng không thể chống lại tuyệt đối lịch trình của vận mệnh, có lẽ hắn từng nghĩ sẽ không có ai có thể bước theo hắn suốt đời, nhưng không... người đó đã xuất hiện
Hắn đưa tay vuốt ve gò mát nõn nà của nàng , ngón tay lạnh và trắng như bạch ngọc của hắn khẽ vuốt mi tâm của nàng
-“Không phải là có thể , mà là chắc chắn , Huyên nhi “ _Vừa nói hắn vừa cầm bàn tay nhỏ bé của nàng lên , hôn vào lòng bàn tay rồi lần lượt hôn lên các đầu ngón tay trắng hồng của nàng . Hôn xong , hắn lại cầm tay Tịnh Huyên đặt lên ngực mình , nhìn gương mặt ngày một ửng hồng của Tịnh Huyên mỉm cười hạnh phúc nói
-“Nàng có cảm thấy không , 20 năm nay , đây là lần đầu tiên ta cảm thấy tim mình đập như đang sống … là sống , từ bây giờ nó sống là vì nàng “
Cổ Thần Phong nói như một lời tuyên thệ chắn chắn ,nói xong hắn lại dịu dàng ôm Tịnh Huyên vào lòng , tay siết chặt eo nhỏ của nàng , để tai nàng áp vào ngực hắn . Nhịp tim Cổ Thần Phong đập rất nhanh , làm tim nàng cũng bị lây theo đập nhanh giống vậy , Tịnh Huyên khẽ đưa tay vòng qua eo hắn , nàng cảm thấy Cổ Thần Phong lúc đầu hơi đơ người , sau lại như vui sướng , khít khao ôm nàng chặt hơn . Mặc dù nàng nói rất nhỏ thôi , nhưng hắn vẫn có thể nghe được
-“Cám ơn , Phong “
-“Cám ơn , Huyên “
Trong đêm tối vắng sao , mặt trăng vốn bị mây đen che khuất dần hiện rõ trên nền trời đen , ánh trắng rọi xuống hai bóng dáng đang ôm lấy nhau ở Hoàng Thạc Đài , trên mặt hai người đều là nụ cười dịu dàng , ấm áp và mãn nguyện .
Cái chúng ta có thể nắm lấy là nỗ lực và lựa chọn …cái chúng ta khó lắm lấy chính là kết quả . Vậy nếu đã lựa chọn thì hãy nỗ lực hết mình vì lựa chọn đó dù sau này kết quả có như thế nào , chúng ta cũng không bao giờ hối hận .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.