Mê Án Đường Triều

Chương 124: Thu phục lòng dân




"Phụ hoàng.."
Lý Đán ngắt lời Lý Long Cơ, nói: "Con không cần nói gì nữa, chuyện này không liên quan đến con."
Nói đoạn, ông quay sang nói với Trần Cẩn Phong: "Ngươi là một người thông minh, trẫm có thể nói với ngươi chân tướng. Trẫm điều chế ra hỏa dược với mục đích ban đầu chỉ là để trường sinh bất lão. Người bị nhốt ở trong thiên lao tên là Lý Tịch, ông ta nắm được cách điều chế hỏa dược mà nghe nói hỏa dược có thể khiến người ta trường sinh bất lão. Lý Hiển và Vi Hoàng hậu đã nhốt Lý Tịch vào thiên lao để lấy được bí kíp chế tạo. Nhưng không ngờ Lý Tịch thà chết cũng không chịu khuất phục, cuối cùng thì qua đời trong ngục. Để bí kíp không bị thất truyền, Lý Tịch đã dùng cách này để ngươi nói cho trẫm, còn cuốn sách cũ của Tôn Tư Mạc cũng là được Lý Tịch tặng."
Lý Đán dần chìm vào hồi ức: "Năm đó ta nhường lại Hoàng vị cho Lý Hiển, tưởng rằng huynh ấy đã từng chịu đựng cực khổ thì sẽ làm nên việc lớn, không ngờ mọi việc lại thành ra như vậy. Sau khi Lý Hiển kế vị thì hoạn nạn liên miên, biên cương luôn trong trạng thái bất ổn. Tháng tư năm ấy huyện Đồng Quan (Đồng Xuyên, Thiểm Tây ngày nay) gặp nạn lớn, mưa rào và mưa đó không ngừng trút xuống, hơn bốn trăm hộ nông dân bị nhấm chìm, rất nhiều chim chóc bị trúng đá mà chết, châu chấu xuất hiện khắp nơi, cuộc sống của nông dân muôn vàn khổ cực. Tháng ba năm sau đó, từ Kinh Sư đến Sơn Đông đều xuất hiện ôn dịch, số lượng bách tính qua đời nhiều không kể xiết. Mùa hạ năm ấy hơn hai mươi châu như Hà Bắc, Sơn Đông, Hạ Thiên đều gặp hạn hán, người chết vì đói và bệnh tật lên đến hàng ngàn người. Đất nước gặp nạn, vốn dĩ phải lo lắng cho dân chúng nhưng Hoàng thượng, Hoàng hậu lại không hề bận tâm. Họ lên cửa nam thành Lạc Dương xem kịch Bát Hàn Hồ, xem cung nữ tụ tập uống rượu, xúi cung nữ chia đội đánh nhau. Tháng giêng năm Thần Long thứ tư, ht cùng Vi Hoàng hậu dẫn các đại thần tới trước cổng chùa Hóa Độ ngắm hoa đăng; tháng hai thì cùng các vị công chúa xem thi kéo co tại sân bóng Kim Thàn Lê Viên; tháng ba du ngoạn đào hoa viên; tháng tư du ngoạn vườn hoa anh đào, giăng đèn kết hoa tại hồ Long Khánh, bơi thuyền vui chơi. Hoàng thượng và Hoàng hậu chỉ biết hưởng lạc mà không quan tâm đến bách tính trong thiên hạ." Ngưng lại mấy giây, Lý Đán thở dài: "Hoàng thượng, Hoàng hậu không quan tâm việc triều chính, lơ là bách tính, vậy nên trẫm đã suy nghĩ tính toán lập nên kế hoạch đoạt vị. Đầu tiên để Dương Tu tự sát. Võ Trạng nguyên tự sát vào đúng ngày yết bảng là một sự kiện lớn đối với triều đình. Và chuyện này cũng có ảnh hưởng lớn đến bách tính. Quả nhiên trong nhà ngoài ngõ đâu đâu cũng thấy bàn luận về vụ án ấy."
"Dùng mạng của một người để đổi lấy một kế hoạch, ngài không cảm thấy tàn nhẫn sao?" Trần Cẩn Phong buồn rầu hỏi.
"So với những khổ cực mà bách tính trong thiên hạ phải chịu thì hi sinh một người có há gì?" Nhắc đến Dương Tu, Lý Đán không nén được nỗi buồn: "Dương Tu là một trung thần, kế hoạch này là do tự bản thân cậu ấy đề xuất."
"Vậy nên khi Dương Tu chết vẫn luôn mỉm cười." Trần Cẩn Phong nói.
"Để tìm hiểu tình hình vụ án, Tấu Lương Miễn đã ẩn mình mai phục ở quán trọ Duyệt Lai. Kế hoạch nhanh chóng được thực hiện, tất cả mọi thứ đều trôi chảy theo đúng kế hoạch, chỉ có một điều duy nhất không ngờ đến chính là sự xuất hiện của ngươi." Lý Đán nhìn Trần Cẩn Phong, ánh mắt ông đầy phức tạp.
"Ngài không ngờ rằng thần lại chỉ được ra điểm nghi vấn của vụ án, đưa chân tướng vụ án ra ngoài ánh sáng." Trần Cẩn Phong đáp.
Lý Đán gật đầu: "Đúng thế. Sau khi vụ án này được ngươi giải thì kế hoạch đã hoàn toàn tiêu tùng, vậy nên ta đã lên một kế hoạch thứ hai. Lĩnh giáo được sự lợi hại của ngươi, ta biết ngươi không phải người dễ đối phó, vậy nên trên đường ngươi đưa linh cữu cha mẹ, ta đã sai người cải trang thành người Đột Quyết, sát hại gia đình bốn người ở huyện Hoài Cốc ngay trước khi ngươi đến."
"Gia đình bốn người này chết oan uổng chỉ vì một âm mưu của ngài?" Trần Cẩn Phong đau lòng hỏi.
Lý Đán chỉ cười nhẹ một cái rồi nói tiếp: "Sở dĩ làm như vậy chỉ là muốn bày sự thực ra trước mắt ngươi, ngăn ngươi khuyên nhủ Hoàng thượng. Tiếp theo trẫm phái nhiều binh sĩ giả làm người Đột Quyết để gây sự chú ý. Việc này nhanh chóng thu hút được sự chú ý, Vi Hoàng hậu mắc bẫy, quả nhiên đã phái cánh tay đắc lực của mình là Vi Ôn đi dẹp Đột Quyết. Làm yếu thế lực của Vi Hoàng hậu xong, ta có thể suy tính đến phương án đoạt vị tiếp theo, như vậy kế hoạch của ta có thể thành công."
Nói xong, Lý Đán vô thức lấy tay nhéo mũi, thở dài sườn sượt: "Ngươi có biết không, muốn thiên hạ quy thuận mình thì ngoài những chuyện này ra, thu phục lòng dân cũng cực kì quan trọng. Trong chuyện này ngươi đóng một vai trò rất quan trọng. Thiên hạ đại loạn, bách tính chịu khổ, gánh chịu áp bức từ thế lực của Vi Hoàng hậu trong thời gian dài. Trẫm bèn tính kế để ngươi tham gia vào vụ án của Hoàn Ngạn Phạm, đặt nền móng để trẫm chiếm được thiên hạ. Trong triều, do bị hạn chế bởi quyền lực của tập đoàn Vi thị, các đại thần giận mà không dám nói gì. Để lôi kéo lòng dân, ta đã giao vụ án của trung thần Hoàn Ngạn Phạm cho ngươi. Trẫm biết bằng trí tuệ của mình, vụ án Hoàn Ngạn Phạm sẽ lộ ra chân tướng. Tới lúc đó kích thích được lòng yêu nước của các đại thần, khi thực hiện kế hoạch đoạt quyền nhất định sẽ dốc lòng tương trợ. Quả nhiên ngươi không phụ sự kì vọng, trả lại được sự trong sạch cho Hoàn Ngạn Phạm, còn lập công giúp thiên hạ quy thuận trẫm."
"Nói thẳng ra là tất cả mọi lý do đều chỉ vì vị trí chí cao vô thượng đó." Trần Cẩn Phong đáp bằng giọng lạnh lùng: "Thiên hạ đều ca tụng An Quốc Tương vương thương dân như con, thậm chí còn tặng toàn bộ lương thực của mình cho Dương Châu. Thật không thể ngờ kẻ tính kế sau tất cả lại chính là ngài."
"Ngươi nói đúng, tất cả những gì ta làm đều chỉ với mục đích khi đăng cơ trở lại sẽ được dân chúng tin yêu." Lý Đán nói xong thì cười lớn, nhưng từ nụ cười có thể cảm nhận được chút bi thương.
Lý Long Cơ đứng bên cạnh bỗng quỳ sụp xuống đất, vùi đầu vào cánh tay: "Phụ hoàng, tại sao người lại phải làm vậy?"
Lý Đán vươn tay ra đỡ con trai mình dậy, ông nắm chặt tay Lý Long Cơ, khoé miệng nở nụ cười: "Từ nhỏ con đã là người con trai được bổn vương thương yêu nhất. Con thông minh, có cá tính, khí chất giống với tổ mẫu con. Nhưng vi phụ phải nhắc nhở con, có những lúc nhịn được thì nhịn, nhường được thì nhường, chuyện nhỏ mà không nhịn có thể làm hỏng mưu lớn." Lý Đán nhẹ nhàng thả tay con trai ra, đứng dậy nói: "Nhớ lại năm ấy sau khi cha ta đăng cơ, tổ mẫu con buông rèm nhiếp chính, vào thời điểm Từ Kính Nghiệp tiến hành binh biến ở Dương Châu hay Việt Vương Trinh làm phản, tổ mẫu con đầu đại khai sát giới, dẹp yên tất thảy, sau đó thì có ý định nhường Hoàng vị cho vi phụ.."
"Đúng ạ. Nhưng người không đồng ý, nhất lực muốn tổ mẫu kế vị, sự rộng lượng của người được biết bao thế nhân khen ngợi." Mắt Lý Long Cơ sáng lên.
"Sau đó tâm phúc bên cạnh mẫu hậu là Vi Đoàn Nhi thích vi phụ nhưng vi phụ không quan tâm, điều đó đã đắc tội với Đoàn Nhi. Bà ta âm thầm chôn một người gỗ tại nơi ở của phi tử Lưu thị của vi phụ và Đức phi Đậu thị, sau đó nhân cơ hội tố cáo bọn họ sử dụng tà thuật yêu pháp để nguyền rủa mẫu hậu. Mẫu hậu tin là thật nên đã âm thẩm xử chết hai vị phi tử." Lý Đán thở dài, biểu cảm đầy vẻ chua chát và đau thương: "Ả Đoàn Nhi đó quá mức gian xảo, nhưng vi phụ cũng chỉ có thể giả vờ như không có chuyện gì xảy ra."
"Phụ thân hà tất phải đối xử với bản thân mình như thế." Lý Long Cơ nỉ non, nước mắt đã tràn khoé mi.
"Tháng ba năm Thánh Lịch thứ nhất, mẫu hậu triệu Lý Hiển về, vi phụ bèn dâng sớ xin mẫu hậu trao Hoàng vị vho huynh trưởng. Do đó ta bị kéo xuống làm Tương vương, còn hoàng huynh thì lên ngôi Hoàng đế."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.