Mê Án Đường Triều

Chương 133: Quá khứ




"Hầy, nói ra dài lắm." Lệ Quyên khẽ thở dài: "Ngày còn nhỏ nhà ta nghèo lắm, bữa đói bữa no. Để cha được phát triển công danh sự nghiệp, mẹ ta phải đi gom góp vay mượn bạc làm lộ phí cho cha lên kinh thi cử. Ai ngờ cha một đi không trở lại, để lại một mình mẹ nuôi ba người bọn ta. Sức khoẻ mẹ cũng không được tốt, để trả nợ số tiền đã vay mà phải đến Thuý Phân lâu làm việc. Nhưng vì quá lao lực mà đổ bệnh nặng, ngày nào chủ nợ cũng đến thúc giục, mẹ ta lại không nỡ bỏ tiền mua thuốc, ăn uống trong nhà đạm bạc không đủ dinh dưỡng, hết cách nên ta phải đi làm giúp mẹ. Năm đó ta vừa tròn mười tuổi, tú bà thấy ta nhanh nhẹn nên muốn ta đi tiếp khách. Ta không chịu thì bà ta bắt ta phải trả món nợ của mẹ, giữa trời đông sai người lôi mẹ ta ra khỏi nhà. Ta nhỏ tuổi như vậy thì làm gì có chỗ dung thân. Mùa đông năm ấy rất lạnh, chẳng biết ông trời sao cứ để tuyết rơi không ngớt, chẳng bao lâu sau mẹ ta rời xa nhân thế, để lại ta và muội muội." Giọt lệ lấp lánh nơi khoé mắt Lệ Quyên, sự đau thương ấy lan truyền sang Trần Cẩn Phong. "Sau khi làm tang cho mẹ, ta càng nợ Thuý Phân lâu nhiều hơn, bị tú bà thúc ép, ta chỉ có thể chấp nhận làm cô nương ở đây." Nói xong Lệ Quyên thở dài một tiếng, biểu cảm hồi phục lại như ban đầu: "Hôm ấy nhìn thấy ngươi cứu Tiểu Lan, ta thực sự rất cảm động. Không ngờ một tên tiểu tử nghèo như ngươi lại lấy ra một số bạc lớn để cứu một người không hề quen biết. Ta nghĩ chắc chắn ngươi là người tốt."
Trần Cẩn Phong chỉ cười đáp: "Thực ra cô là một cô nương tốt, nếu như không phải do thời thế thì cô hoàn toàn có thể tìm được một người tốt."
"Hầy." Lệ Quyên khẽ than: "Kì thực làm công việc như bọn ta muốn kiếm một người tốt không hề dễ dàng, ta làm gì được tốt số như thế."
"Đừng đa cảm như thế, Nguyệt Tiên Hồng có thể rời khỏi chỗ này thì có lý do gì cô lại không thể?" Trần Cẩn Phong hỏi dò.
"Sao ta sánh được với Nguyệt Tiên Hồng chứ, cô ấy nổi tiếng thế kia, biết bao nam tử muốn được nhìn thấy cô ấy một lần còn khó." Lời Lệ Quyên nói chất chứa vẻ đau lòng.
Quả nhiên Nguyệt Tiên Hồng từng ở đây. Tim Trần Cẩn Phong nhói lên một cái, từ câu trả lời của Lệ Quyên, chàng có thể đoán được một số manh mối. Tú bà luôn không chịu tiết lộ về Nguyệt Tiên Hồng thì chỉ có một số khả năng, một là Nguyệt Tiên Hồng đã gặp nạn, hai là Nguyệt Tiên Hồng đã theo chồng hoàn lương, ba là bị tú bà bán đến một nơi không ai biết. Nhưng giọng điệu ngưỡng mộ của Lệ Quyên khiến chàng đoán rằng khả năng Nguyệt Tiên Hồng được chuộc thân là rất lớn, hơn nữa người chuộc nàng ấy hẳn phải có thân phận cao quý. Trần Cẩn Phong bình ổn lại tâm trạng rồi tiếp tục do thám: "Thực ra cô cũng đâu có kém hơn Nguyệt Tiên Hồng, cô ấy rời khỏi nơi này chắc gì đã được sống tốt."
Hiển nhiên Lệ Quyên không nhận ra điểm bất thường mà tiếp tục nói: "Thực ra số Nguyệt Tiên Hồng cũng khổ lắm, từ nhỏ đã bị thúc phụ bán vào đây, chịu đủ sự dày vò của tú bà. Nhưng cô ấy mạnh mẽ hơn ta, thà chết cũng không chịu nhận khách, còn bái sư học cầm kì thi họa, cộng thêm với ngoại hình xinh đẹp nên nhanh chóng trở thành hoa khôi tại đây. Ta thì không như thế, có nhiều khuyết điểm nên cuối cùng chỉ đành thế này."
"Vậy Nguyệt Tiên Hồng vào Thuý Phân lâu từ lúc nào?"
"Chuyện này ta không rõ lắm, chắc cũng phải được mười lăm năm rồi."
"Ai mà lại có số chuộc được Nguyệt Tiên Hồng thế nhỉ?" Trần Cẩn Phong hỏi.
"Cái này ta cũng không rõ." Lệ Quyên ngẫm nghĩ một lúc rồi ngước mắt nhìn Trần Cẩn Phong: "Có phải ngươi thấy hứng thú với Nguyệt Tiên Hồng không?"
Lập tức Trần Cẩn Phong cảm thấy máu dồn lên não, chàng vộ đáp: "Đâu có đâu, Nguyệt Tiên Hồng rất nổi tiếng ở Dương Châu nên ta tò mò thôi, không có ý gì khác cả."
"Ồ." Lệ Quyên mỉm cười rồi kể tiếp: "Nguyệt Tiên Hồng thực sự rất đẹp, đẹp đến mức nữ tử nhìn thấy còn ghen tị, từ sau khi cô ấy hoàn lương ta cũng có được thấy cô ấy một lần."
"Ồ, lúc nào vậy?"
"Hình như là khoảng một năm trước, sức khoẻ ta không tốt nên đến tiệm thuốc ở cách đây hai con đường mua thuốc thì vừa hay gặp phải cô ấy. Ngươi không biết đó thôi, ta cảm thấy từ sau khi cô ấy hoàn lương thì sống thực sự rất thảm. Lúc ta nhìn thấy cô ấy mặc bộ đồ vừa bẩn vừa nát, bên cạnh còn dìu một ông lão già yếu, trông rất đáng thương."
"Thế cô có chào hỏi cô ấy không?"
"Hình như cô ấy không nhìn thấy ta, ngươi cũng biết người làm công việc như bọn ta đây có ai mà không thấy tự hào vì được hoàn lương đâu. Cô ấy bị rơi vào bước đường này đương nhiên không muốn bị ta nhìn thấy, vậy nên ta cũng lặng lẽ rời đi."
"Thế sau đấy thì sao?"
"Sau đấy thì ta không bao giờ gặp lại cô ấy nữa."
Nghi ngờ Nguyệt Tiên Hồng là Nhã Lâm, nghe đến đây trái tim Trần Cẩn Phong không khỏi nhói đau: "Vậy còn người chuộc cô ấy thì sao?"
"Ai mà biết được chứ." Lệ Quyên lắc đầu thở than: "Ngươi không biết đó chứ công tử chuộc thân cho cô ấy rất anh tuấn, lại còn có tiền, được nhiều người thích lắm. Mỗi lần tới đều gọi Nguyệt Tiên Hồng tới hầu hạ, lâu dần thì chuộc thân cho cô ấy. Thời điểm ấy các cô nương tại Thuý Phân lâu có ai là không ngưỡng mộ, không ghen tị, có ai lại được tốt số như cô ấy đâu." Lệ Quyên hơi ngừng lại rồi nói tiếp: "Nhưng nam nhân là như thế đấy, Nguyệt Tiên Hồng xuất chúng đến vậy, cuối cùng vẫn không thoát được số kiếp bị ruồng bỏ. Từ xưa đã có câu hồng nhan bạc mệnh, ai mà để ý đến những nữ tử như bọn ta, lúc tốt thì cái gì cũng tốt, chán rồi thì bị vứt sang một bên."
"Không nên đánh đồng như thế, chỉ có điều nữ tử thanh lâu không gặp được người tốt." Trần Cẩn Phong thở dài: "Trên thế gian không thiếu người si tình, chỉ là cô chưa gặp được thôi, nếu như có một ngày nào đó cô gặp được thì nhất định không được buông tay."
* * *
Đêm đã khuya, Trần Cẩn Phong trằn trọc không yên giấc, bên tai chốc chốc lại vang lên những lời Lệ Quyên nói. Thái Bình công chúa nói một năm trước gặp Nhã Lâm tại Dương Châu, mà lần cuối cùng Nguyệt Tiên Hồng xuất hiện cũng là một năm trước. Nói như vậy, khả năng Nguyệt Tiên Hồng và Nhã Lâm là cùng một người cực kì lớn. Mà ông lão yếu ớt bên cạnh Nguyệt Tiên Hồng rất có thể là thúc phụ trong lời Thái Bình công chúa. Hơn nữa khoảng mười lăm năm trước Nguyệt Tiên Hồng vào Thuý Phân lâu, cũng phù hợp với thời gian Nhã Lâm rời quê hương. Nếu Nhã Lâm là Nguyệt Tiên Hồng thì sau khi bị thúc phụ dẫn đi muội ấy đã tới Dương Châu, bị bán vào Thuý Phân lâu. Nghĩ đến đây đột nhiên trái tim Trần Cẩn Phong cảm thấy bức bối vô cùng. Nhã Lâm đáng thương của ta, hóa ra muội đã phải chịu khổ như thế này, kẻ bán muội thì táng tận lương tâm, còn người cứu muội ra khỏi hố lửa lại coi muội như một ngọn cỏ. Nhã Lâm à, muội hãy yên tâm, từ nay về sau ta sẽ không để muội phải chịu khổ nữa, từ nay về sau nhà của ta cũng là nhà của muội, chỉ cần ta còn thì sẽ không để muội phải chịu ấm ức.
Đang miên man suy nghĩ thì bên ngoài có tiếng gõ cửa gấp áp. Muộn thế này rồi ai còn gõ cửa nữa nhỉ? Trần Cẩn Phong nghĩ thầm rồi ngồi dậy hỏi khẽ: "Ai đấy?"
"Là ta, Lệ Quyên đây." Một giọng nữ vang lên, Trần Cẩn Phong hỏi tiếp: "Muộn như này rồi Lệ Quyên cô nương còn có việc gì?"
"Ta có việc gấp muốn nói với ngươi, ngươi mở cửa ra được không?"
Nghe ngữ điệu của Lệ Quyên dường như có việc gì gấp lắm, Trần Cẩn Phong ra mở cửa để Lệ Quyên vào phòng.
"Lệ Quyên cô nương, có chuyện gì sao?" Trần Cẩn Phong hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.