Mê Án Đường Triều

Chương 137: Dư đảng




Trong cung Dịch Đình.
Trần Cẩn Phong dẫn Nhã Lâm ngồi trong sảnh, chậm rãi thưởng thức trà ngon. Đây là trà do Lý Long Cơ sai người mang đến, không ngờ lại cực hợp khẩu vị của Nhã Lâm, vừa nhẹ nhàng vừa thanh đạm.
Nhã Lâm tựa như tiên nữ, nhấp nhẹ một ngụm, nàng đưa mắt cười với Trần Cẩn Phong: "Phong ca ca, huynh điều tra vụ án đến đâu rồi."
"Hầy." Trần Cẩn Phong kể lại những gì xảy ra giữa Thái Bình và Hoàng thượng tại Phù Dung viên cho Nhã Lâm nghe.
"Không ngờ ngài ấy đường đường là Hoàng thượng mà còn không bằng một công chúa?" Nhã Lâm nói với vẻ hơi coi thường.
"Không nói như thế được, muội không biết đó thôi, dù ngài ấy có là Hoàng thượng nhưng quyền uy vẫn còn kém xa Thái Bình công chúa. Năm đại thần trong triều thì có đến ba người là người của công chúa rồi, huống hồ Hoàng thượng còn niệm tình ngày trước nhờ có công chúa giúp đỡ thì mới lật đổ được Vi thị để đăng cơ, kính trọng bà ấy là lẽ đương nhiên."
"Hóa ra là thế." Nhã Lâm khẽ cười: "Làm thiên tử xem chừng cũng không dễ dàng gì." Im lặng một lúc, nàng lại hỏi: "Thế còn huynh thì sao, huynh sẽ luôn hướng về Hoàng thượng chứ?"
"Thiên hạ xã tắc, đã có minh quân, ắt phải bảo vệ." Trần Cẩn Phong thở dài một tiếng.
* * *
Động huyệt hội Thanh Lang.
Ánh lửa soi sáng cả sơn động, trên bức tường ở cuối hang có một chiếc đầu sói xám ném ánh nhìn hung ác về phía người đang quỳ dưới đất.
Người này đeo mặt nạ màu đồng càng, người mặc áo khoác màu đen, quỳ dưới đất, dập đầu hành lễ với người đeo mặt nạ đỏ ngồi trên ghế: "Tông chủ, đúng như ngài dự liệu, đám sói con của Nam Đường đã bị bắt, sợ là triều đình sắp nổi một đợt sóng lớn."
Không nhìn được biểu cảm dưới lớp mặt nạ đỏ, chỉ nghe thấy một giọng nói âm trầm vang lên: "Triều đình giờ đã vô cùng hỗn loạn, Thái Bình công chúa nổi trận lôi đình, đám người chết Võ Tiêu, Lương Càn, Dương Thuyên Dĩ đều là tâm phúc của bà ta. Bà ta không ngồi yên được nữa, kịch hay sắp mở màn rồi." Lời vừa dứt, gã đeo mặt nạ vàng liền phát ra tiếng cười như sói hú.
* * *
Phù Dung viên cung Đại Minh.
Lần thứ hai bước chân vào Phù Dung viên, khung cảnh Tiên hoàng ban hôn như hiện rõ mồn một trước mắt. Chuyện đã qua, người cũng chẳng còn, hoa đào đã lìa cành, chỉ còn con người với đầy tổn thương vẫn còn nán lại.
Trần Cẩn Phong lặng lẽ đứng trong Phù Dung viên, Lý Long Cơ nhìn chàng với vẻ mặt nặng nề, Võ Dương cũng yên lặng bên cạnh họ. Từ khi Lý Long Cơ đăng cơ, Võ Dương được thăng chức làm thị vệ ngự tiền, lúc nào cũng túc trực bên cạnh để bảo vệ Hoàng thượng.
"Ái khanh, khanh đã nghĩ ra cách gì chưa?" Lý Long Cơ nhíu mày, hai hàng mày kiếm càng trở nên cuốn hút.
"Hoàng thượng, ngài không cảm thấy chuyện này có uẩn khúc sao?" Hai người đứng kề vai trên con đường rải đầy đá cuội.
"Uẩn khúc thế nào?"
"Những đại thần đã mất nhìn ngoài mặt dường như không có liên quan gì, nhưng suy nghĩ kĩ có phải cũng có sự liên hệ với nhau không?"
Lý Long Cơ đưa ánh mắt đầy hồ nghi nhìn Trần Cẩn Phong, lắc đầu: "Thực sự trẫm không nghĩ ra được họ có liên quan gì đến nhau."
"Võ đại nhân Võ Tiêu, Lương đại nhân Lương Càn, Dương đại nhân Dương Thuyên Dĩ đều là tâm phúc của Thái Bình công chúa, một lòng trung thành với Thái Bình công chúa.."
"Đừng nói ý khanh là đang nghi ngờ trẫm nhé?" Lý Long Cơ dừng lại, nhìn đăm đăm Trần Cẩn Phong.
Trần Cẩn Phong khẽ bật cười, lắc đầu đáp: "Hoàng thượng chắc chắn sẽ không làm những việc khiến người khác dễ đoán. Ngài có còn nhớ hai tên thích khách bị bắt lần trước đã nói gì không?"
"Nói gì?"
"Đám hậu nhân Lý thị các ngươi rặt một lũ tạp chủng, đều là những con yêu tinh hại người, đừng tưởng mấy thủ đoạn các ngươi làm có thể giấu được người trong thiên hạ. Rồi sẽ có ngày những oan hồn đã khuất sẽ quay lại lấy mạng các ngươi, các ngươi rồi sẽ bị chà đạp dưới chân bọn ta." Trần Cẩn Phong nói tiếp: "Người này đã nói" đám hậu nhân Lý thị "thì ắt không là tộc nhân Lý thị, nói" những oan hồn đã khuất sẽ quay lại lấy mạng các ngươi "chứng tỏ chúng là bè đảng còn sót lại cũng những kẻ đã bị ban chết."
"Ý khanh là tổ chức bí mật này rất có khả năng là dư đảng Vi thị?" Lý Long Cơ thở dài: "Xem chừng không thể coi nhẹ sức mạnh của đám dư nghiệt Vi thị."
"Thần cũng chỉ đoán vậy thôi, chưa có bằng chứng xác thực."
Chuyện hai người thưởng hoa ở Phù Dung viên đến tai Thái Bình, bà vô cùng tức giận, bèn xông thẳng tới đó. Lúc này thấy hai người đang cười nói chuyện phiếm, không nén được cơn tức mà quát lớn: "Hoàng thượng!"
Ba người nghe thấy tiếng gọi thì cùng quay lại nhìn, thấy Thái Bình đang trợn trừng mắt, dáng vẻ như muốn ăn thịt ai đó. Lý Long Cơ bước tới, nói: "Cô cô, người cũng tới thưởng hoa sao?"
"Thưởng hoa? Giờ là lúc nào rồi mà còn tâm trạng thưởng hoa? Ta thấy chỉ có kẻ không suy nghĩ cho an nguy của bách tính mới có tâm trạng vui vẻ được thôi." Thái Bình châm chọc: "Ca ca sáng suốt cả một đời lại hồ đồ một phen, theo ta thấy trời sắp sập đến nơi rồi."
Cơ mặt Lý Long Cơ căng cứng lại, nhất thời nghẹn lời không nói được gì.
Đúng vào lúc này Trần Cẩn Phong cảm thấy có một cơn gió xộc tới sau gáy, chàng chưa kịp phản ứng thì một tia sáng loé lên, chỉ nghe thấy một tiếng "keng", thanh kiếm của Võ Dương đã chặn đứng được cây trường kiếm phóng tới.
Hướng thanh trường kiếm phòng tới chính là vị trí Lý Long Cơ đang đứng. Một cú xoay người giúp Lý Long Cơ tránh được đòn hiểm, lại thấy thanh kiếm đâm về hướng Thái Bình công chúa.
Không đợi trường kiếm lao tới, Võ Dương nhẹ xoay người, chém một đường dao mạnh vào cổ tay sát thủ khiến hắn chỉ đành rụt tay để hộ thân mà tránh Thái Bình công chúa.
Trần Cẩn Phong nhìn rõ dáng vẻ của sát thủ thì thất kinh, người này mặc áo choàng đen, chiếc mặt nạ vàng dưới ánh nắng càng trở nên chói mắt. Hắn cầm kiếm bằng một tay, cánh tay còn lại hoàn toàn không có.
"Hoàng thượng cẩn thận!" Võ Dương hét lớn rồi vung kiếm về phía sát thủ. Hắn ta không hề có ý định né tránh mà phi kiếm về phía Lý Long Cơ.
Trong nháy mắt, khi thanh kiếm đã gần chạm tới mục tiêu thì một bóng đen lao ra chắn trước mặt Lý Long Cơ.
"Võ Dương!" Lý Long Cơ hét lên, chứng kiến Võ Dương đổ nhào xuống đất. Cùng vào lúc này, một nhóm đông vệ sĩ cũng ồ ạt tiến vào. Nhìn tình hình người tiến vào ngày một gần, tên đeo mặt nạ vàng không còn lựa chọn nào khác ngoài từ bỏ mục tiêu, nhảy vọt khỏi Phù Dung viên.
"Dư nghiệt Vi thị, nếu như như trẫm không diệt trừ được, thề không làm vua." Lý Long Cơ nghiến răng giận dữ, nhìn về phía thích khách tẩu thoát.
* * *
Điện Tử Thần cung Đại Minh.
Trần Cẩn Phong và Lý Long Cơ nhìn nhau nhưng không nói gì. Hồi lâu sau Trần Cẩn Phong mới mở lời: "Hoàng thượng, thần biết Võ Dương và Hoàng thượng tình như huynh đệ, nhưng đã ba ngày rồi, ngài hãy để Võ Dương huynh sớm ngày được hạ táng đi thôi."
"Không." Lý Long Cơ cắn răng: "Thù này không báo, sao trẫm có thể ăn nói với cậu ấy được? Trẫm phải nhanh lên, phải lấy được đầu của dư đảng Vi thị mà tế cậu ấy!"
"Nhưng mà Hoàng thượng, tổ chức này ở trong bóng tối, chúng ta lại ở ngoài sáng, không dễ tìm được chúng đâu."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.