Mê Án Đường Triều

Chương 142: Mưa tên




Dưới chân núi Thanh Thạch.
Thanh sơn trập trùng rộng lớn mà cô độc, hoàn toàn khác xa kinh thành, dưới bầu trời đêm lại càng lạnh lẽo. Nghe nói trong núi có hổ sói tìm mồi nên những thôn dân gần đó đều đã chuyển đi cả, bỏ lại tòa thành trống không dưới chân núi. Nếu như không có đại quân do thám từ trước, không ai ngờ được rằng sơn cốc bị lãng quên ấy lại là nơi ẩn náu của hội Thanh Lang bí ẩn.
Tả Vũ lâm đại tướng quân Thường Nguyên Khải, Hữu Vũ lâm đại tướng quân Lý Từ đã dẫn hai ngàn tinh binh tiến đến chân núi. Tránh đánh rắn động cỏ, đoàn quân không thắp bất cứ ngọn đuốc nào mà yên lặng chờ đợi tin tức do Binh bộ Thượng thư Quách Nguyên Chấn, Quả nghị Lý Thủ Đức dẫn ba ngàn tinh binh vào núi do thám được.
Khi đại quân đã ổn định, nhóm Lý Từ quan sát địa hình xung quanh núi Thanh Thạch. Đây là ngọn núi lớn đã bị bỏ hoang từ lâu, dưới núi có một con đường nhỏ dẫn vào sơn cốc. Hai bên đường đầy những phiến đá có hình thù kì quái, chiều rộng chỉ đủ cho hai người. Bên trong sơn cốc cỏ mọc um tùm, dường như có dấu vết móng ngựa đi qua đạp nát nhánh con ngọn cỏ.
Sơn cốc này chính là nơi ẩn mình của dư nghiệt Vi thị? Lý Từ cảm thấy khó hiểu mới quay sang hỏi Thường Nguyên Khải: "Thường đại nhân, nơi này không giống như có người ở, huynh xem quanh đây cỏ mọc rậm rạp, nếu như có người ở thì sao lại để thế được?"
Thường Nguyên Khải xuống ngựa, đi mấy bước về phía sơn cốc, lập tức bật cười: "Lý đại nhân, đây không phải vết móng ngựa sao, sao lại nói không có người?" Nói xong ông chỉ về phía những ngọn cỏ bị móng ngựa giày xéo.
Lý Từ cũng xuống ngựa, cẩn thận quan sát rồi lắc đầu: "Thường đại nhân, con đường này dường như mới được hình thành, hẳn là do Quách Nguyên Chấn và Lý Thử Đức. Nếu là của dư nghiệt Vi thị sao lại mới thế được."
Thường Nguyên Khải bĩu môi: "Huynh nói xem dư nghiệt Vi thị có được bao nhiêu tên, có khi nơi này còn lối vào khác cũng chưa biết chừng."
Lý Từ vuốt chòm râu ngắn, vẫn không yên tâm: "Thường đại nhân, ta có một dự cảm rằng chuyện này không đơn giản như thế. Chi bằng chúng ta sai người tìm kiếm quanh chân núi đi."
Thường Nguyên Khải cười lớn: "Lý đại nhân nhạy cảm quá, chúng ta đông người thế này còn phải rón ra rón rén làm gì, chi bằng bây giờ tấn công thẳng cũng được."
Lý Từ lắc đầu bất lực: "Thường đại nhân đừng nóng vội, vẫn nên sai người do thám một chút sẽ yên tâm hơn." Nói đoạn ông lệnh cho một vài binh sĩ xuất sắc cưỡi ngựa đi kiểm tra quanh chân núi.
Khoảng một canh giờ sau, sơn cốc vốn tĩnh lặng bỗng bị đánh thức bởi tiếng vó ngựa vội vãi. Mọi người quay đầu nhìn chỉ thấy hai bóng ngựa đang phi như bay từ sơn cốc ra. Khi họ tới gần, dưới ánh trăng sáng nhận ra là thuộc hạ của Quách Nguyên Chấn đại nhân. Người này xuống ngựa, quỳ xuống thưa: "Bẩm đại tướng quân, Quách đại nhân đến báo trong núi có rất nhiều hang động, mong đại nhân dẫn theo thủ hạ cùng vào trong tìm kiếm."
Thường Nguyên Khải gật đầu, ra lệnh cho Hữu Tán kị thường thị Giả Ưng Phúc vào Thái phó thiếu khanh Lý Lệnh: "Hai người vào cùng ta."
Lý Từ thấy vậy mới nói: "Thường đại nhân, ta thấy để Giả Ưng Phúc và Lý Lệnh đi thôi còn huynh ở lại đây, ta nên cẩn thận thì hơn."
Thường Nguyên Khải vung thanh trường kiếm, lắc đầu: "Lý đại nhân lo nghĩ nhiều rồi, Vũ lâm quân ta quân số đông, còn phải sợ mấy tên giặc cỏ sao? Chờ mà xem ta chém đầu từng tên dư nghiệt Vi thị như nào này."
"Thường đại nhân.."
"Đừng nói nữa, Lý đại nhân ở lại đây đi, ta đi rồi sẽ về. Nếu có nghi ngờ thật, lão đệ còn sợ không được đại nhân cứu ra sao? Huynh ở đây chờ tin tốt đi." Nói xong thì bật cười sảng khoái, dẫn theo một ngàn tinh binh, cất vó tiến vào sơn cốc.
* * *
Nhiều năm không có người đi lại, con đường trong núi chật hẹp khó đi. Dưới sự dẫn đường của thủ hạ, Thường Nguyên Khải vào được trong núi. Bên trong um tùm rậm tạp, thỉnh thoảng lại nghe được tiếng kêu bi thương của chim cú mèo. Dưới màn đêm, khung cảnh càng thêm rợn người.
"Thường đại nhân, địa hình sơn cốc vu cùng hiểm trở, xin đại nhân thận trọng." Giả Ưng Phúc nhìn vách đá lởm chởm, cảm giác như chúng đang ép sát mình. Dường như cũng có chút lo lắng, chân anh kẹp chặt bụng ngựa trong vô thức, bàn tay nắm dây cương cũng ép chặt hơn.
"Ừm." Tuy ngoài miệng đồng tình nhưng Thường Nguyên Khải đã thân chinh hàng trăm trận chiến, sơn cốc nhỏ bé này có là gì với ông? Nghĩ vậy, nhìn một ngàn đại quân sau lưng, Thường Nguyên Khải chỉ cười nhạt.
Sau khi đi được khoảng nửa canh giờ, đoàn người đến một khu rừng rậm. Cây cối mọc xum xuê, cao hơn chục thước, cành cây thô ráp, dưới ánh trăng mờ mịt trông lại càng um tùm, bức bách.
Thấy Thường Nguyên Khải hơi chần chừ, Thái phó thiếu khanh Lý Lệnh xuống ngựa, hành lễ với Thường Nguyên Khải: "Thường đại nhân, thuộc hạ dẫn các huynh đệ vào rừng thám thính trước, sau đó mới mời đại nhân vào."
Thường Nguyên Khải nắm chặt dây cương, nói với Lý Lệnh: "Đi đi."
Nhận lệnh, Lý Lệnh nhảy lên lưng ngựa, dẫn theo mấy chục người ngựa tiến vào khu rừng. Khoảng thời gian đun một ấm trà trôi qua thì có người quay lại hồi báo với Thường Nguyên Khải.
"Lý đại nhân sao rồ?" Thường Nguyên Khải hỏi.
"Thường đại nhân, Lý đại nhân đã dẫn người ra khỏi khu rừng, xin mời Thường đại nhân đi ạ."
"Tốt." Thường Nguyên Khải cười lớn: "Các huynh đệ, chúng ta đi thôi." Nói xong, ông là người đầu tiên bước vào khu rừng.
Đây là một khu rừng không nhỉ, cây cối rậm rạp. Càng đi sâu vào trong, cây cối càng nhiều, bóng cây rợp tỏa, cộng thêm trời đã vào đêm khuya khiến cho khu rừng tối tăm dị thường, ngựa không chạy được mà chỉ có thể đốt đuốc chiếu sáng rồi chậm rãi từng bước để thoát ra ngoài.
"Quá chậm." Thường Nguyên Khải là người dễ sốt ruột, thấy đoàn người di chuyển chậm chạp bèn quát lên.
"Nếu đại nhân chê chậm thì để ta cho ngài thấy thế nào là nhanh." Một giọng nói âm trầm vang lên giữa không trung, theo phản xạ mọi người ngẩng mặt lên tìm kiếm nguồn phát ra âm thanh. Chỉ nghe thấy một tiếng "vút", giữa trời không bỗng xuất hiện vô số mũi tên lao về phía đoàn quân.
Biến cố xảy ra bất ngờ, ai nấy đều không kịp phản ứng, rồi lại vang lên những tiếng tách tách, những mũi tên tre khi cắm xuống đều phát nôt. Chưa ai từng trải qua cảnh này, đều quất ngựa bỏ chạy. Vậy nhưng trong rừng vốn đã chật chội không tiện đi lại, cộng thêm việc ngựa bị kinh sợ bởi tiếng động nên chạy loạn khắp nơi, miệng không ngừng hí vang. Khoảnh khắc ấy, chỉ vì một trận tên bắn mà từ đội ngũ nghiêm trang bỗng chốc loạn như cào cào. Y phục bị xé nát, tiếng kêu tiếng khóc hòa lẫn, người bị nổ, kẻ bị ngựa giẫm, kẻ lại bị ép đến chết, vô số người bị thương và mất mạng, máu thịt tan vào nhau.
Về phần Thường Nguyên Khải, khi nghe thấy tiếng hét liền ngẩng đầu lên, chợt thấy luồng gió lạnh ập tới. Không kịp nghĩ nhiều, ông điều khiển ngựa chạy lên trước. Do đi đầu nên không có chướng ngại vật, ngựa phi như bay vào rừng. Né được một mũi tên nhưng không né được một rừng tên, ông giơ kiếm đỡ tên theo phản xạ, nhưng lại hoàn toàn không ngờ mũi tên phát ra tiếng động. Ở khoảng cách gần sát mình, mũi tên phát nổ. Lòng thầm nghĩ: "Không ổn rồi", Thường Nguyên Khải biến mất giữa làn mưa tên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.