Mẹ, Cha Tìm Tới Cửa Rồi!

Chương 26: Tiếu Thâm khó chịu




Người cảnh sát đứng bên cạnh cũng ngẩn người, đây là ai vậy? Sao lại có thể xuất hiện ở đây?
Mạnh Điềm Uy cũng sững sờ khi thấy Tiếu Thâm, ông Tào tính tình nóng nảy, vừa rồi còn nghĩ rằng Đồng Nhan không biết trời cao đất rộng, đưa cô đến khu vực này, quả nhiên là không chịu được khi nhìn thấy hiện trường thế này.
Tiếu Thâm lạnh lùng nhìn ông Tào: “Ông không muốn sống nữa có phải không, dám đụng tới người nhà họ Tiếu.”
Lúc này ông Tào mới sững sờ, nhìn kỹ Tiếu Thâm mới hiểu ra lại nhìn Đồng Nhan được hắn ôm trong ngực, cười cười: “Anh Tiếu nói vậy là không đúng, cô gái này muốn đến phỏng vấn, trước khi cô ấy đi vào chúng tôi cũng đã nhắc nhở, bây giờ anh đến trách tôi, không phải là không có đạo lý sao?”
Đồng Nhan hoàn toàn ngây người, một lúc lâu mới phản ứng được, Tiếu Thâm đến nhưng khi cô nghe cuộc nói chuyện của hai người lại cảm thấy có gì đó không đúng.
Sắc mặt trắng bệch, đưa tay khẽ kéo cổ áo Tiếu Thâm, ghé sát lỗ tai hắn khẽ nói: “Thôi, là tôi không chuẩn bị trước, không thể trách người ta, chúng ta đi thôi.”
Tiếu Thâm ôm Đồng Nhan vào lòng, đôi mắt lạnh lùng nhìn Mạnh Điềm Uy: “Đội trưởng Mạnh, anh dạy bảo cấp dưới như vậy sao? Dạy thật là tốt!” Nói xong liền trực tiếp ôm Đồng Nhan đi ra.
Đồng Nhan vẫn còn hoảng sợ, hình ảnh vừa rồi vẫn còn lẩn quẩn trong đầu, không cách nào xóa bỏ. Tiếu Thâm rất tức giận muốn mắng cô nhưng khi quay đầu nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch của cô lại âm thầm nghiến răng, đáng đời! Lửa giận trong lòng bỗng dưng biến mất.
Sau khi hai người đi, cửa xe một chiếc Land Rover đậu ven đường hạ xuống, bên trong lộ ra một gương mặt chăm chú nhìn bóng xe Tiếu Thâm như đang suy nghĩ gì đó. Tiếu Thâm lái xe đến căn hộ ở trung tâm thành phố Duplex, sau khi Tiếu Thâm dừng xe, cởi dây an toàn, tay đang muốn giúp Đồng Nhan cởi dây an toàn nhưng thấy camera Đồng Nhan đeo trên người liền dừng lại, chính là thứ đồ này khiến cô bị dọa sợ, thật đáng đời.
Sắc mặt vừa tốt một chút liền thay đổi, đóng sầm cửa xe đi vào nhà khiến Đồng Nhan không thể hiểu được thở phì phò nhìn bóng lưng của hắn.
Đồng Nhan lê cơ thể đi vào, không còn hơi sức để quay về nhà của mình, nếu là bình thường Đồng Nhan đã sớm đóng sầm cửa xe phóng như bay về nhà mình chứ không phải ở nhà của hắn.
Nhưng bây giờ cô không còn chút sức lực nào chỉ muốn nhanh đi tắm ngoài ra không muốn làm gì khác.
Đồng Nhan lê thân thể đi vào, Tiếu Thâm đang ngồi ở ghế salon, hai chân vắt chéo, đôi tay dựa vào ghế salon, sắc mặt rất khó coi giống như đang tức giận.
Đồng Nhan liếc mắt nhìn, không lên tiếng, trực tiếp đi lên lầu tắm rửa, cô không thèm để ý khiến Tiếu Thâm tức giận: “cô không có gì để nói sao?”
Đồng Nhan dừng lại, quay đầu nhìn Tiếu Thâm, phờ phạc rã rượi nói: “Có, anh đợi một chút, tôi xuống rồi nói.” nói xong không quan tâm đến phản ứng của Tiếu Thâm liền đi lên lầu.
Tiếu Thâm trừng mắt nhìn cho đến khi bóng dáng kia biến mất, giơ tay cầm điều khiển tivi ném sang một bên.
Buồn cười, người phụ nữ này lại dám ra lệnh cho hắn, còn dám nói hắn đợi.
Tại nhà họ Đồng, Thiên Bác đang ở phòng làm việc nghe điện thoại, từ trong điện thoại truyền đến giọng của con trai của ông ta: “Ba, con khẳng định không nhìn lầm, Tiếu Thâm ôm con tiện nhân kia đi ta.”
Đồng Thiên Bác cầm điện thoại, đôi mắt hồ ly híp lại như đang suy nghĩ thật lâu mới hỏi: “Phiền Phiền, con không nhìn nhầm chứ.” Đầu dây bên kia, Đồng Phiền lười biếng dựa cơ thể vào trên xe, đôi mắt mở to, ngửa đầu nhìn trời: “Ba yên tâm, cuối cùng lại dính vào nhà họ Tiếu, ba nói lần mừng thọ đó có phải là cô ta cố ý phá hoại chuyện tốt của Đồng Chân để bản thân được như ý?”
Đồng Thiên Bác híp mắt: “Ừ, chúng ta thật sự đã đánh giá thấp con bé này rồi, mặc kệ thế nào, nhà họ Đồng cũng phải kết thân với nhà họ Tiếu, nếu có được mối quan hệ này vậy thì sau này mọi chuyện sẽ tốt hơn nhiều.”
“Đúng vậy, về sau nhà họ Đồng chúng ta sẽ lên đời.”
Lúc Đồng Nhan đi ra Tiếu Thâm vẫn duy trì động tác như cũ, không nhúc nhích, Đồng Nhan ngạc nhiên, nắm chặt áo tắm: “Anh… sao anh vẫn còn ở đây?”
Tiếu Thâm nhìn chằm chằm Đồng Nhan, nghiến răng: “Chờ cô giải thích!”
Thiếu chút nữa Đồng Nhan ngã xuống, cái gì gọi là ra lệnh, không nhịn được liền trợn tròn mắt nhìn Tiếu Thâm nói: “Anh nói rõ ràng một chút được không? Đừng nói những lời khiến người khác hiểu lầm!”
Tiếu Thâm không nói gì nhún nhún vai, đứng dậy, trạng thái ưu nhã đút tay vào túi quần, mắt nhìn Đồng Nhan, giống như đang chờ Đồng Nhan nói chuyện, Đồng Nhan đã sớm quên những lời mà lúc nãy cô nói lại bị Tiếu Thâm nhìn như vậy, khiến cô bối rối.
“Anh nhìn tôi làm gì?” Đồng Nhan cảm thấy người này có chút kỳ quái.
Lúc cô nói xong câu đó, Tiếu Thâm nhắm chặt mắt, giống như đang chịu đựng cái gì đó, sau đó lại mở mắt cười hì hì: “Sáng nay không phải đã nói hôm nay theo tôi về nhà họ Tiếu thăm người thân sao?”
Lúc này Đồng Nhan mới nhớ tới chuyện lúc sáng.
“Tôi đồng ý với anh sao?” Đồng Nhan vô tội hỏi ngược lại.
“cô không đồng ý sao?” Giọng nói trầm thấp gần như rống.
Đồng Nhan nháy mắt mấy cái, nghiêng đầu nhìn Tiếu Thâm, nhếch miệng cười: “Tôi nhớ anh có nói đến chuyện này nhưng tôi không đồng ý, đúng chứ?” Vốn dĩ cô muốn khẳng định “tôi không đồng ý” nhưng nhớ tới tính khí Tiếu Thâm thất thường nên đặt câu hỏi ngược lại để xoa dịu bầu không khí căng thẳng.
Tiếu Thâm chống nạn, càng nhìn càng muốn bóp chết người phụ nữ này: “Được rồi, lát nữa thằng bé tan học rồi, tối nay chúng ta về cũng được, khi đó có nhiều người hơn.” Tiếu Thâm đang nghĩ xem tối nay làm sao cô có thể chạy thoát.
Ai biết lúc này Đồng Nhan rất kỳ quái, chẳng những không nhảy dựng lên phản kháng, lại giống như đang nghi ngờ gì đó, khuôn mặt bối rối, Tiếu Thâm buồn bực “cô muốn hỏi gì?”
Đôi mắt Đồng Nhan lập tức lấp lánh, cô biết Tiếu Thâm thấy cô như vậy sẽ hỏi, lập tức tò mò hỏi hắn: “Người thân của anh lần đầu gặp con trai bảo bối sẽ cho bao lì xì chứ? Cho bao nhiêu? Tôi xem như là một thành viên mới trong nhà anh rồi, tôi cũng có chứ?”
Tiếu Thâm liên tục hít thở sâu, sau đó nhìn Đồng Nhan như nhìn thấy người ngoài hành tinh: “Có, đương nhiên có!” thật sự không biết người phụ nữ này đang giả ngu hay thật sự ngu, ai mà không biết Tiếu Thâm rất nhiều tiền, nếu như để người khác biết vợ hắn chỉ vì một chút lễ vật nhỏ mà vui như vậy, sau này hắn làm sao còn mặt mũi đi ra ngoài chứ.
Người vợ này, thật quá mất mặt.
Đồng Nhan nghe vậy, đôi mắt sáng rực, còn chưa kịp vui mừng, điện thoại di động trong túi liền vang lên, lấy ra vừa nhìn là số lạ, không suy nghĩ liền nghe máy.
“Đồng Nhan, đưa thằng bé về nhà một chuyến, ông nội nhớ con.”
Đồng Nhan sững sờ, lúc nghe thấy hai từ “ông nội” mới có phản ứng, thì ra là nhà họ Đồng nhưng Đồng Nhan nghe xong liền trợn mắt, lười biếng kéo dài giọng trả lời: “Ông nghĩ tôi ngu sao, tôi cũng chỉ mới gặp Đồng Đồng mấy ngày, bây giờ ở trong nước mánh khóe lừa đảo quá kém.” nói xong liền cúp máy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.