Mẹ, Cha Tìm Tới Cửa Rồi!

Chương 9: Ma cao một thước, Đạo cao một trượng




Về anh chàng này, Đồng Nhan không biết nhiều chỉ nghe nói, mặt tối anh ta nắm một thế lực xã hội đen, mặt sáng thế lực nhà họ Nghiêm cũng không nhỏ, cho nên anh chàng này lăn lộn lăn lộn cả trong tối và ngoài sáng.
“Dạ Mị” nổi tiếng là khu vui chơi giải trí sang trọng nhất thành phố A, khách ra vào đều là khách VIP, Đồng Nhan ngồi trong xe không bước ra, nhíu mày nghĩ kế, bây giờ người kia đang ở trong, cô lại trơ mắt không vào được, tiền thưởng này làm sao lấy.
Dù là ban ngày nhưng người ra vào chỗ này vẫn rất nhiều, có thể tưởng tượng thời gian hoạt động buổi tối rầm rộ như thế nào.
Nghiêm Qua nở nụ cười đi vào, Tiếu Thâm đang ôm một người phụ nữ, thấy dáng vẻ cười như không cười của Nghiêm Qua thì khẽ nhíu mày, đưa chân đá hắn, hài hước nói: “Haiz, tôi nói, thân là em rể nhìn anh rể tới như vậy không kỳ quái sao?”
Vừa mới dứt lời, khuôn mặt lạnh lùng của Lãnh Diễm thoáng nhìn, Tiếu Thân liên cười, khó có thể thấy dáng vẻ lạnh lùng như vậy của Lãnh Diễm, nghĩ tới Lãnh Diễm cả đời làm đại ca nhưng bây giờ bởi vì cưới một người phụ nữ mà trở thành người nhỏ nhất trong nhà họ Nghiêm, nên cười nhạo anh ta.
Đôi mắt lạnh lùng của Lãnh Diễm quét qua, động tác ưu nhã cầm ly rượu đỏ trước bàn từ từ thưởng thức, giọng nói không lo lắng nói: “Tiếu Thâm, ông Tiếu mới gọi cho tôi, nói là xuất hiện một đứa trẻ giống y như cậu.....”
Vốn dĩ Tiếu Thâm to miệng đột nhiên liền cứng lại, trong đầu đột nhiên thoáng hiện bộ dáng cười của thằng bé, nghĩ đến khuôn mặt quen thuộc kia, Tiếu Thâm như bị điện giật dùng sức lắc đầu, nở nụ cười nhìn Nghiêm Qua: “Ha ha, Lãnh đại gia, khi nào thì cậu kết hôn với Hi Hi?”
Nghiêm Qua nhìn hai người anh em anh tới tôi đi, im lặng lắc đầu, ngồi bên cạnh Lãnh Diễm rót cho mình ly rượu từ từ uống, Tiếu Thâm thấy khóe miệng Lãnh Diễm giật giật, xem bộ dáng này là đâm trúng điểm yếu của anh ta rồi, cười híp mắt nghiêng đầu nhìn Nghiêm Qua, thông minh hỏi sang chuyện khác.
“Tôi nói Nghiêm Qua cậu, cậu làm gì mà không có việc gì lại có bộ dáng cười như vậy, giống như mèo trộm thịt.” Dứt lời hai mắt tỏa dáng, giống như thật sự nghĩ tới điều gì đó, mờ ám nhìn Nghiêm Qua: “Hay là, cậu thật sự mới vừa......! Ha Ha.....!” Nửa câu sau không nói híp mắt nhìn Nghiêm Qua cười.
Nghiêm Qua ôn nhu cười, uống một ngụm rượu, chân bắt chéo nhìn Tiếu Thâm: “A vừa mới phát hiện một vấn đề thú vị không nhịn được cười.”
Tiếu Thâm nhìn Lãnh Diễm, khuôn mặt Lãnh Diễm vẫn đang lạnh lùng, hiển nhiên là vẫn đang tức giận với vấn đề mà hắn mới hỏi, nghiêng đầu nhìn Nghiêm Qua, mắt tiếp tục nhíu lại “Vấn đề thú vị gì?”
Nghiêm Qua buông ly rượu trong tay “Vừa phát hiện có một phóng viên nữ rất lợi hại, theo đuôi tôi, tôi đi thật lâu nhưng vẫn không thể cắt đuôi được.” Nhớ tới chiếc xe cũ kia, Nghiêm Qua không nhịn được cười, một chiếc xe cũ như vậy vẫn có thể theo sát hắn ta như vậy, tài lái xe của người phụ nữ này cũng không tệ lắm.
Tiếu Thâm vừa nghe là phóng viên nữ, nụ cười trên mặt cứng đờ, lời còn chưa nói ra giọng nói lạnh như băng của Lãnh Diễm đã vang lên: “Cậu lại dẫn phóng viên tới?” Mấy người bọn họ hội tự ở đây chưa bao giờ cho phép xuất hiện phóng viên, đối với thân phận của bọn họ ở thành phố A mà nói giống như một người thần bí, bọn họ vẫn luôn ít xuất hiện, nên mọi người không biết bọn họ thực sự là ai, tối thiểu không để cho người dân thành phố A biết, giới thượng lưu càng nên ít biết hơn.
Tiếu Thâm méo mặt, nhìn Nghiêm Qua bất đắc dĩ nhím vai “Đúng vậy, cậu đưa phóng viên tới là cậu không đúng.”
Nghiêm Qua cười cười nhìn Tiếu Thâm nói: “Nếu như mọi người đều có thể tùy tiện vào “Dạ Mị”, vậy cậu làm ông chủ không phải là vô dụng sao?”
Tiếu Thâm nghe vậy sững sờ, trề môi, suy nghĩ một chút gật đầu, rất đồng ý nói: “Cũng đúng.” Hắn là ông chủ của “Dạ Mị”, các biện pháp bảo vệ rất hoàn mỹ, phóng viên không vào được, điều này cũng không thể trách hắn, cái này gọi là ma cao một thước đạo cao một trượng. Thế nhưng khi Đồng Nhan xuất hiện ở khu giải trí này thật đúng với những lời này của Tiếu Thâm, chỉ là rốt cuộc ai là ma, ai là đạo không ai biết.
Đồng Nhan theo ống thoát nước bò lên vào bằng cửa sau, vừa chỉnh lại quần áo vừa cười, được mệnh danh là khu giải trí có độ bảo vệ bậc nhất thành phố A chẳng qua cũng chỉ như thế.
Trong ánh đèn mờ nhạt ở hành lang, Đồng Nhan tùy ý đi, thấy mấy phòng bên ngoài đều có người đứng canh, Đồng Nhan đảo mắt nhìn một vòng.
Bên trong, Tiếu Thâm nhìn Nghiêm Qua “Hóa đơn đó có vấn đề gì, không phải lúc trước đã nói rồi sao, món hàng kia cuối cùng sẽ là của tôi, tại sao cuối cùng lại rơi vào tay nhà họ Trình, rốt cuộc chuyện gì xảy ra?”
Nghiêm Qua nhìn Tiếu Thâm, khẽ mỉm cười: “Cậu Tiếu, chuyện cậu muốn biết tôi cũng muốn biết, làm ăn lâu như vậy thật là chưa từng bị ai đùa giỡn như vậy, tôi đã nghe ngóng, loại hàng này không chỉ của cả nhà bọn họ, nhà họ Đồng cũng có một phần.”
Tiếu Thâm nhíu mày, cả người dựa vào ghế salon, mắt nhìn Nghiêm Qua, bối rối một lúc sau đó hỏi:” Nhà họ Đồng? Nhà họ Đồng nào?”
Nghiêm Qua cười cười: “Ha ha, không thể nào, Tiếu Thâm lại không biết nhà họ Đồng? Hai ngày trước tôi nghe nói, cậu cùng với cô con gái bị đuổi khỏi nhà họ Đồng kia ngay cả con cũng đã có, nghe nói thằng bé kia giống cậu như đúc, phải nói di truyền thật là kỳ diệu.”
Bên kia Lãnh Diễm nghe vậy khóe miệng khẽ nhếch “Đúng vậy, con trai Tiếu Thâm tất nhiên là khuynh quốc khinh thành.”
Nghiêm Qua nghe xong thật sự không nhịn được, thiếu chút nữa ho sặc sụa, khuynh quốc khuynh thành? Ha ha, em rể tương lai này miệng cũng tương đối ác.
Tiếu Thâm tối sầm mặt, không nhịn được cắn răng: “Ai nói thằng bé đó là con tôi, đấy là người phụ nữ kia muốn thoát thân nên gán cho tôi, không biết tình huống thực tế thì đừng nói lung tung!”
Nghiêm Qua bĩu môi, liếc mắt nhìn Lãnh Diễm, cười không ta tiếng, lúc sắc mặt ba người đang đặc sắc, cửa phòng mở ra, một nữ phục vụ dáng người nhỏ nhắn bê khay đi vào, phía trên mà một chai Laffey lâu đời của Tiếu Thâm, người phụ nữ cúi đầu, mái tóc che lại nửa khuôn mặt, chỉ có thể nhìn rõ một đôi mắt to trong veo như nước.
Đồng Nhan bê khay đi vào, mắt cẩn thận quét một vòng, vừa đúng lúc nhìn thấy Tiếu Thâm ngồi trong góc, đôi mắt hoi nhíu lại, tim đập thình thịch, sao lại xui xẻo như vậy chứ, tại sao cô làm chuyện gì cũng đều đụng phải Tiếu Thâm?
Hai người bọn họ nhất định là khắc tinh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.