Ngày hôm sau. Tề Nam. Phòng thăm tù.
Vương Hinh từ trong bước ra, khuôn mặt thanh tú nhợt nhạt, thái độ ngạo nghễ, lạnh lùng nhìn Dương Chiến.
Khi nhìn thấy Vương Hinh bước ra trong bộ quần áo tù khó coi và tóc bị cắt ngắn, dáng vẻ tiều tụy, Thúy Thúy không thể cầm lòng, nước mắt trào ra. Từ khi cô từ Hồng Kông trở về, thường xuyên đến thăm, nhưng đều bị Vương Hinh từ chối. Cô không hiểu được Vương Hinh nghĩ gì, viết thư cho Vương Hinh, Vương Hinh đều không hồi âm lại lấy một từ một chữ. Cô và Dương Chiến vốn cũng chỉ là thử xem sao, thật không ngờ Vương Hinh lại đồng ý gặp họ, khiến Thúy Thúy mừng vui khôn tả.
Sau khi Vương Hinh ra, Thúy Thúy kích động bật khóc, nhìn khuôn mặt nhợt nhạt và thân hình gầy guộc của cô em họ, lòng Thúy Thúy xót xa như dao cắt. Nếu như không phải vì sự chọn lựa ngu xuẩn về hôn nhân của cô, Vương Hinh sao có thể bị rơi vào hoàn cảnh bi đát này chứ? Vương Hinh nhìn cô, mỉm cười yếu ớt, không nói gì.
Vương Hinh vừa mới được thả ra từ ngục tối bời cô không chịu làm việc, còn định đánh người quản giáo, bị nhốt mấy ngày liền vào ngục tối. Trong ngục tối chỉ có một cái giường nhỏ, không gian chật chội, mỗi ngày một bát nước lạnh, một cái bánh bao chay. Vương Hinh vốn ương bướng ngang ngạnh, cuối cùng cũng bị cơn đói khát giày vò đến tàn tệ. Vào đêm đông lạnh lẽo, cô nước mắt lưng tròng nhai nuốt chiếc bánh bao chay khô khốc và uống bát nước lạnh một cách khó khăn. Đây là đồ ăn duy nhất trong một ngày của cô, chỉ để đảm bảo cho cô không bị chết đói. Cách trừng phạt trong ngục rất phong phú, chẳng sợ phạm nhân không phục tùng quản giáo, một thời gian sau, dù có cứng đầu cứng cổ đến dâu cũng không chịu nổi, chỉ có thể đầu hàng thua cuộc.
Dạo này Vương Hinh bị nhốt vào ngục tối quá nhiều. Một mặt là vì cô không phục tùng quản giáo, mặt khác là cô thường ẩu đả với những phạm nhân khác trong ngục. Một số chị cả trong ngục hy vọng Vương Hinh cúi đầu phục tùng, hàng tháng phải nộp tiền cho họ, Vương Hinh hừ mũi một tiếng, bà chị này đây còn chưa bắt bọn bay nộp tiền đấy! Dám động vào ta.
Thế nên, trong ngục thường xuyên xảy ra những vụ ẩu đả tập thể, Vương Hinh sao có thể là kẻ bị ăn hiếp bắt nạt chứ. Cô lợi dụng tất cả mọi thứ có thể dùng được để đánh lại bọn chúng. Lần nào cũng là cả hai bên cùng bị thương tích, Vương Hinh một người chống lại nhiều người, không được lợi gì, nhưng cũng chẳng bị thiệt là bao nhiêu.
Sau mỗi cuộc ẩu đả, Vương Hinh đều bị nhốt mấy ngày vào ngục tối. Còn những người đánh Vương Hinh thì lại không sao cả, điều này khiến Vương Hinh rất căm phẫn, càng chống đối với mấy người chị cả trong ngục.
Trước đây, khi còn ở nhà, ngày nào cô cũng ngủ đến trưa mới dậy, ăn cơm chị giúp việc nấu sẵn, rồi mới lái xe đến công ty bố. Nhưng sau khi vào tù, quản giáo yêu cầu cô phải dậy tập thể dục giữa cơn gió lạnh lúc trời còn chưa sáng, Vương Hinh sao có thể dậy được chứ? Thế nên cô đã mấy lần đánh quản giáo, sau khi bị dãy dỗ đến nơi đến chốn thì bị nhốt vào ngục tối.
Từ khi sinh ra, Vương Hinh đã được nuông chiều, không biết làm bất cứ công việc gia đình nào, việc duy nhất cô không biết là đánh nhau và ăn cơm. Bố Vương Hinh trước nay không ủng hộ việc con gái học làm việc nhà, những thời gian đó thà học cách kinh doanh. Thỉnh thoảng mẹ Vương Hinh có than phiền: "Con là con gái mà không biết làm việc gì cả, sau này lấy chồng thì mẹ chồng lại coi thường cho!" Bố Vương Hinh luôn nhíu mày khó chịu nói: "Cô con gái yêu ta khó công nuôi dạy, không phải để làm trâu làm ngựa cho nhà người khác! Nhà người đán ông nào không có đủ điều kiện thuê người giúp việc mà muốn cưới Hinh Hinh, tôi sẽ đánh cho hắn ta không còn răng mà ăn cơm! Từ cổ chí kim, những người đến cái gọi là môn đăng hộ đối mà còn không hiểu được, còn si tình vọng tưởng, con cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, tưởng Vương mỗ tôi ăn chay chắc!"
Sau khi Đại Thiếu và Vương Hinh yêu nhau, bố Vương Hinh đã thuê người điều tra toàn bộ về gia đình Đại Thiếu. Mấy đời nhà Đại Thiếu đều có nhân cách tốt, khiến bố Vương Hinh rất hài lòng, hơn nữa Đại Thiếu là con một, tài sản gia đình cũng ngang ngửa với gia đình Vương Hinh, thế nên ông mới đồng ý cho hai đứa yêu nhau. Do đó, Vương Hinh không phải làm việc gì, cũng không có hứng thú với công việc. Mỗi lần quản giáo ép cô đến phân xưởng, Vương Hinh chỉ làm lấy lệ qua quýt một chút, rồi lại tìm chỗ nào đó để ngủ bù, hoặc là tự chơi một mình. Đương nhiên, kết quả là lại đánh nhau với quản giáo, rồi lại bị nhốt vào ngục tối.
Gần đây Vương Hinh luôn cảm thấy người mệt mỏi run rẩy, từ khi cô vào tù, nửa thời gian là bị giam vào ngục tối. Mỗi ngày một cái bánh bao chay và một bát nước lạnh, cơ thể vốn khỏe mạnh của cô dần dần đã gầy rộc đi, ngày càng yếu ớt.
Đây vẫn còn là nhờ vào mối quan hệ của gia đình Vương Hinh và gia đình Đại Thiếu, mà Vương Hinh còn bị giày vò đến nông nỗi này, nếu không có quan hệ, hậu quả thật không dám tưởng tượng nổi.
Lúc này đây, thân hình yếu ớt của Vương Hinh không cho phép cô đứng lâu, cô liền đạo mạo ngồi xuống ghế, kiêu hãnh nhìn Dương Chiến, nói đầy châm chọc: "Đây chính là Dương Chiến - danh nổi như cồn đó sao? Nói đi, mấy lần cái ông luật sư dở hơi của anh đến tìm tôi, giờ lại đến lượt anh tự mình chạy đến cái nơi thối tha này, rốt cuộc là muốn làm gì. Chúng ta đều là người làm ăn, hãy nói chuyện thẳng thắn, nếu anh không có mục đích gì, thì có quỷ mới tin!"
Từ khi Vương Hinh bước vào, Dương Chiến vẫn chăm chú nhìn cô với đôi mắt sắc bén nhanh nhạy như chim ưng, bây giờ mới mỉm cười, nói: "Cô nói đúng, quả thực là tôi có mục đích, tôi và Thúy Thúy trao đổi một số thứ, tôi cần phải đưa được cô ra ngoài, cô ấy cũng cần phải đáp ứng yêu cầu của tôi! Những thứ mà tôi muốn thì chắc chắn phải có được, do đó, cô bắt buộc phải hợp tác!" Vương Hinh cười khinh mạn: "Các người trao đổi gì vậy?"
"Không thể nói được!" Dương Chiến dựa người vào lưng tựa ghế, ánh mắt rừng rực nhìn thẳng vào Vương Hinh, vô cùng cương nghị. Vương Hinh mặc kệ anh, quay sang nhìn Thúy Thúy. Thúy Thúy hơi khó nói, cô không muốn nói cho Vương Hinh nghe điều kiện trao đổi này, chỉ cần Vương Hinh có thể ra ngoài, cô đã không còn mong ước gì nữa rồi. Còn về sau này cô bị kiện cáo ra tòa vì việc tiết lộ cơ mật thương mại, tất cả mọi bồi thường kinh tế đều do cô một mình chịu trách nhiệm, không muốn để ai biết cả. Dù sao cô cũng không có gì lưu luyến trên cõi đời này nữa, tốt nhất chết là hết.
"Thúy Thúy, chị nói đi!" Vương Hinh chằm chằm nhìn cô. Thúy Thúy nhẹ nhàng, nói: "Chị không muốn nói cho em. Chị chỉ cần cứu được em ra thôi, những chuyện khác, em không cần biết". Vương Hinh ương bướng nói: "Em cứ nhất định phải biết đấy!" Thúy Thúy kiên quyết lắc đầu. Dương Chiến hơi sốt ruột, anh do dự xem có nên đưa ra đòn quyết định, lật bài ngửa để đối phó với Vương Hinh hay không. Từ trước tới nay, anh làm việc gì cũng đều phải bố trí vài con đường để lùi, không bao giờ bị ép đến bước đường cùng, luôn có con đường phòng bị để lúc nào cũng có thể lật được thế cờ, giành chiến thắng. Đối phó với những người khác thật quá đơn giản, anh cứ gặp phải vị hôn thê tài giỏi của anh, anh lập tức rút lui, mưu kế và đường lùi của người đẹp đó còn cao tay hơn anh một bậc.
Từ khi Dương Chiến tiếp quản mọi việc của Vương Hinh, anh đã xem hết mọi thông tin hồ sơ về Vương Hinh, thành tích ẩu đả, tính cách, gia thế và cả biểu hiện của cô trong trại giam cũng được điều tra rất tỉ mỉ. Dương Chiến chưa bao giờ bước vào một trận chiến mà chưa hề chuẩn bị. Cô gái này hoang dã cuồng nhiệt và ngạo mạn khó thuần, không cam chịu sự quản thúc nhưng tính cách lại quá thẳng thắn, làm việc gì cũng ít chịu động não, rất ngang ngạnh, vô cùng kiên quyết, không chịu khuất phục, kiểu tính cách này khiến cô gặp rất nhiều trở ngại trong trại giam. Người ta nói "đầu chưa chạm tường, chưa quay lại", còn Vương Hinh là dù húc thẳng vào tường cho đổ cũng vẫn cứng đầu tiến về phía trước, húc cho đến khi máu chảy, mới kết thúc cuộc đời oanh liệt của mình bằng cái chết. Thật là một cô gái cứng rắn kiên cường.
Đối phó với cô gái như Vương Hinh chỉ có thể là phải cứng rắn, kiên cường hơn, có nhiều mưu mẹo kế sách hơn, mới có thể áp đảo được cô. Cô giống như con ngựa hoang đã bị tháo cương, cần phải có một tay phu xe dũng mãnh nhất thế giới mới có thể chế ngự được cô, nếu không, chỉ cần yếu một chút là sẽ bị cô giẫm đạp dưới móng sắt không thương tiếc. Những kẻ sau khi bị giẫm đạp chỉ còn hơi thở thoi thóp, nằm dưới đất, trơ mắt nhìn con ngựa hoang ngạo nghễ phóng vút đi, để lại đằng sau đám bụi mù.
Dương Chiến trấn tĩnh lại, thoáng mỉm cười, anh tự tin, mưu kế nào của anh cũng có thể thu phục được Vương Hinh, không để cô có đường lùi, việc này thật quá dễ đối với Dương Chiến.
Vương Hinh cứ truy hỏi, Thúy Thúy dường như đã bị dồn vào đường cùng. Dương Chiến chợt ngẩng đầu cười vang, nói một cách độc địa: "Để tôi nói cho cô biết, Thúy Thúy dùng việc lên giường với tôi làm điều kiện để đưa cô ra khỏi ngục! Cô có hài lòng với đáp án này không?"
Câu nói vừa thốt ra, bầu không khí im lặng bao trùm.
Ngay lúc đó, trong không khí cũng tràn ngập sự bàng hoàng sửng sốt, phẫn nộ và nghi ngờ. Thúy Thúy quay đầu kinh ngạc trợn mắt nhìn anh, muốn phản bác, há miệng nhưng không nói được gì. Hành động này của Dương Chiến được coi là gì chứ? Quấy rối tình dục? Bạo lực ngôn ngữ? Xâm phạm về ngôn ngữ? Trong mắt những người bên cạnh, biểu lộ cảu Thúy Thúy chính là sự kinh ngạc, phẫn nộ của kẻ sau khi bị vạch trần chân tướng. Mắt Vương Hinh mở to đến độ trông như ông mặt trời, trợn mắt nhìn Thúy Thúy, trợn mắt nhìn Dương Chiến, sau khi nhìn đến cả nửa thế kỉ, trên mặt cô mới nở một nụ cười, giơ ngón tay cái lên, khen ngời: "Thúy Thúy, chị đã lãi rồi! Lãi to rồi!" Thúy Thúy suýt ngất xỉu, miệng lắp bắp. Dương Chiến không ngờ Vương Hinh lại có phản ứng như vậy, mặc dù trong lòng rất kinh ngạc, nhưng sắc mặt vẫn không hề thay đổi, vẫn mỉm cười.
Vương Hinh vui quá, chân tay nhảy múa, suýt chút nữa lăn lộn nhào dưới đất. Mặt Thúy Thúy tái xanh vì giận.
Hồi lâu sau, Vương Hinh mới hào hứng nói: "Thúy Thúy, chị chỉ cần lên giường với anh ta, không phải lo cho em. Chị có biết anh ta là ai không? Ha...ha...ha! Trên mạng có rất nhiều ảnh của anh ta chụp với những cô người mẫu nước ngoài, còn có cả ảnh vị hôn thê của anh ta nữa. Cô ấy tuyệt đẹp, đẹp đến nỗi như không phải là thật. Đương nhiên, trên mạng cũng nói Dương Chiến rất khôi ngô tuấn tú, uy phong, hôm nay gặp mặt, quả nhiên đúng là như vậy. Vừa rồi, lúc vừa nhìn anh ta, em đã ngẩn cả người, từ trước đến giờ em chưa nhìn thấy người đàn ông nào đẹp trai đến thế!" Thúy Thúy ngắt lời Vương Hinh: "Hinh Hinh, chúng ta hãy nói việc chính..."
Vương Hinh nũng nịu giơ tay lên, kiến nghị: "Em còn chưa nói hết cơ mà! Thúy Thúy, nếu không phải là những người phụ nữ nổi tiếng trên thế giới, làm gì có thể gặp được người đàn ông như Dương Chiến? Sao người như chị lại có thể sờ tới được? Chị nói xem, chị lên giường với anh ta, có phải là đã lãi to rồi không? Ha... ha... ha... buồn cười quá đi mất, đây là một cuộc trao đổi hời nhất trong đời chị đấy!" Dương Chiến không thể nhịn thêm được nữa, bừng nổi giận, hét lớn: "Câm miệng!"
Vương Hinh có vẻ rất hứng thú, ác ý ngắm nhìn những đường gân nổi trên cổ Dương Chiến, đắc ý lúc lắc ngón tay nhỏ của cô, rất hào hứng. Ai bảo cái tên Dương Chiến vênh vang tự đắc, luôn tỏ ra bộ dạng của Chúa cứu thế, không coi ai ra gì, phải làm cho hắn ta tức chết!
Không phải Vương Hinh không muốn ra khỏi ngục, nhưng cô vô cùng mâu thuẫn. Trong tù rất khổ, nhưng do chính Vương Hinh tự hành hạ mình, cô không thể chấp nhận được tình trạng hiện nay của Bá Bá, rất có thể Bá Bá sẽ vĩnh viễn không thể rời khỏi giường được nữa. Và cô cảm thấy, nếu mình cứ vui vẻ hưởng thụ cuộc sống một cách vô liêm sỉ thì chính là một tội lỗi tày trời. Cô chỉ có thể giày vò bản thân mới cảm thấy trong lòng dễ chịu, thanh thản phần nào. Chặng đường chuộc tội sáng tỏ nhưng dài đằng đẵng, khiễn con người tuyệt vọng, càng nhìn rõ, càng làg một sự giày vò khó mà chịu đựng nổi. Mặc dù mỗi lần anh Trương đến thăm cô, cô đều càm thấy rất ấm ức, khóc lóc thảm thiết, cứ đòi ra ngoài, nhưng khi luật sư Dương Chiến năm lần bảy lượt đến tìm cô, tìm mọi cách để đưa cô ra ngoài, cô lại mâu thuẫn, cô không muốn ra ngoài, yên tâm tận hưởng cuộc sống.
Dương Chiến cố kìm nén cơn giận, điềm tĩnh nói: "Vương Hinh, cô bắt buộc phải đồng ý với kế hoạch của tôi, cô không có sự lựa chọn nào khác. Hãy tự chăm lo cho mình". Vương Hinh chớp chớp mắt, không biết trả lời ra sao. Thúy Thúy cuống đến nỗi cứ giậm chân mãi. Dương Chiến cười nhạt rút từ trong túi ra mấy chục phong thư màu đỏ, tiện tay bóc mấy cái ra cho Vương Hinh xem, bên trong toàn là những tờ 100 tệ màu đỏ. Dương Chiến hạ giọng nói khẽ: "Đây là tiền để tôi lót tay cho quản giáo, nhiều thì 8 nghìn, ít thì 5 nghìn. Nếu cô đồng ý, số tiền này sẽ khiến cho những ngày tháng ở đây của cô thật dễ chịu, cho đến khi cô ra khỏi tù, nếu như cô không đồng ý, tôi vẫn cứ đưa số tiền này cho quản giáo, tôi sẽ đặc biệt dặn dò họ để cuộc sống của cô ở trong ngục thật thê thảm, sống không bằng chết, cho đến khi cô đồng ý với tôi!"
Vương Hinh giận đến cực độ, nhảy dựng lên, muốn đánh Dương Chiến, may mà nghĩ đây là trại giam, nên đành nhẫn nhịn, mới không ra tay.
Dương Chiến nhếch một bên lông mày, nhìn hằn học Vương Hinh, nói: "Đời người rất ngắn, đứng dậy từ chỗ ngã, tiếp tục kiên cường đi tiếp đến điểm cuối cùng mới là anh hùng, cô cứ nghĩ cho kĩ đi!" Nói xong, Dương Chiến kéo tay Thúy Thúy đang muốn lưu lại lao ra khỏi phòng thăm tù. Sau đó anh để tiền lại cho cấp dưới, bảo họ mau đi lót tay cho quản giáo. Anh kéo Thúy Thúy lên xe, lao vút đi.
Trong phòng thăm tù, Vương Hinh yếu ớt đứng dậy, chậm rãi đi về, nước mắt không chịu tuân theo mệnh lệnh của chủ nhân, cứ thế tuôn rơi, bị Vương Hinh lau mạnh đến nỗi bỏng rát mặt.
Trên đường, Dương Chiến lái xe rất nhanh, trong đầu luôn nghĩ đến cô gái Vương Hinh ngang ngạnh. Nếu lần này mà cô không đứng dậy được, cuộc đời này coi như đã hết, thật là một cô bé đáng thương! Anh nhất định phải hoàn thành vụ trao đổi này với Thúy Thúy. Âm thanh dịu dàng du dương vang lên giữa bầu không khí yên ắng trong xe. Bên ngoài xe, hai bên đường cao tốc là vùng đất hoang vắng, những cây cỏ dại đã khô vàng đang đung đưa trong gió, cũng giống như trái tim của Thúy Thúy vậy. Dương Chiến nhận một cú điện thoại, là cấp dưới của anh gọi đến, báo cáo là những người quản giáo đó đều không chịu nhận tiền. Dương Chiến ờ một tiếng, :nói: "Tôi biết rồi", rồi tắt máy. Suốt trên đường đi, Thúy Thúy buồn bã nhìn ra khung cảnh bên ngoài, trong đầu cô luôn nghĩ đến Vương Hinh yếu ớt nhợt nhạt, trong lòng trào dâng bao nỗi xót xa, và cô tự trách móc mình thậm tệ. Do cả ngày mỏi mệt, cô ngủ thiếp đi ở ghế sau. Dương Chiến thấy cô ngủ, tắt nhạc, bật điều hòa.
Công ty vẫn còn một đống việc, đang chờ Dương Chiến, vì muốn mau chóng trở về, anh lái xe rất nhanh, cứ liên tục vượt xe khác. Trên đường cao tốc, không ngờ có một kẻ không phục tài nghệ lái xe của anh, sau khi bị vượt qua thì không cam chịu, từ phía sau đuổi theo anh. Dương Chiến mặc kệ, vẫn tiếp tục lao nhanh. Ai ngờ, người đó vẫn liều mạng vượt qua Dương Chiến, dương dương đắc ý lượn lờ phía trước mũi xe Dương Chiến. Dương Chiến tránh không kịp, nhìn thấy xe sắp đâm phải, đành phải giẫm mạnh phanh. Giữa tiếng phanh xe kêu nhức tai, cuối cùng xe cũng phải dừng lại. Dương Chiến nổi giận xuống xe, định đến xử lý tên đó. Cái tên giở trò lượn lờ phía trước thấy Dương Chiến cao to vạm vỡ lao đến giống như một con sói háu đói, sợ quá, vội phóng đi mất hút.
Dương Chiến bực bội quay trở lại xe, định đuổi theo tên kia, nhưng lại nhìn thấy Thúy Thúy bị ngã nhào từ trên ghế xuống dưới gầm ghế vì cú phanh gấp từ lúc nãy, mặt đập vào vật cứng, miệng và mũi đều chảy máu, mặt mũi bầm dập tím thâm lại. Dương Chiến lo lắng, vội kiểm tra xem, may mà phần đầu không bị thương, không có vấn đề gì lớn. Thúy Thúy giơ tay ra lau mũi, cũng không hề kêu rên tiếng nào, lục giấy ăn trong túi. Dương Chiến vội lấy bông cồn từ trong túi cứu thương ở trong xe ra lau miệng, mũi và mắt cho cô. Thúy Thúy nghĩ đến lời anh nói với Vương Hinh về điều kiện họ lên giường, rất bực bội, đẩy mạnh tay ra, không để anh động tới một ngón tay cô. Dương Chiến không hiểu vì sao, lo lắng ấn mạnh cô, muốn lau cho cô, Thúy Thúy không nghe, nhất định kháng cự. Trong lúc giằng co, đập vào miệng Thúy Thúy, khiến máu chảy lần nữa, Thúy Thúy đau quá đến phát run lên, không kịp suy nghĩ, bảo anh cút. Dương Chiến đã bao giờ phải bị ấm ức thế này, cũng nói mà không suy nghĩ, hét lến: "Cô đừng có mà rượu mừng không uống lại muốn uống rượu phạt, lau cho cô mà cô còn nhiều chuyện thế! Mẹ cô đã dạy dỗ cô thế nào đấy! Thật là đồ không có giáo dục!"
Thúy Thúy mặc dù yếu đuối, nhưng cô quyết không để bất cứ ai sỉ nhục người mẹ mà cô yêu thương. Lúc đầu, chính vì mẹ Đại Lâm nói một câu sỉ nhục mẹ đẻ Thúy Thúy, cô đã lao đến cấu xé mẹ chồng giống như một con sư tử đang nổi giận lôi đình, gây nên cảnh tan nát gia đình. Sau khi mẹ cô vì cô mà chết thê thảm, trong lòng cô càng không cho phép bất cứ ai sỉ nhục mẹ cô, muốn sỉ nhục ư, cũng được, hãy bước qua xác cô.
Thúy Thúy luôn cho rằng chính mình đã hại chết mẹ, nỗi đau khổ và day dứt trong lòng đã giày vò cô khiến cô không thể yên giấc ngủ. Cứ nghĩ đến mẹ, là cô không thể khống chế nổi sự run rẩy của con tim mình, lúc này đây, chợt nghe thấy Dương Chiến mở miệng sỉ nhục mẹ cô, trong lúc tức giận mất hết lý trí, cô tát liền mấy cái thật mạnh vào mặt Dương Chiến. Trong lúc cơn giận trào dâng, cô tát rất mạnh, Dương Chiến chỉ cảm thấy trong miệng có mùi máu tanh. Anh vô cùng kinh ngạc và phẫn nộ, không thốt nên lời.
Cả đời này Dương Chiến đã bao giờ bị đánh chứ? Thật không ngờ hôm nay lại bị Thúy Thúy tát, hơn nữa còn tát những mấy cái liền. Trong lúc quá kinh ngạc, Dương Chiến quên mất cả việc chống cự lại. Mùi máu tanh trong miệng càng lúc càng nồng, Dương Chiến biết miệng mình chảy máu. Con tim Dương Chiến đang nhỏ lệ, anh quay đầu, cố gắng kìm nén nỗi cay đắng không thể chịu đựng nổi, nhẹ giọng nhưng kiên quyết, :nói: "Xuống xe!"
Thúy Thúy cắn chặt môi, bước xuống xe, Dương Chiến lao vút xe đi. Dương Chiến không quay đầu lại nhìn Thúy Thúy lấy một cái, xe phóng vút trên đường, con tim anh lạnh giá đến độ dường như mất đi cảm giác, bị đông cứng giữa mùi máu tanh nồng nặc. Nước mắt tủi hờn trào dâng lên trái tim và khoang mắt anh, nhưng bị anh kiên quyết ép lui trở lại.
Một mình Thúy Thúy bàng hoàng vô vọng từ từ đi men theo lan can bảo hộ của đường cao tốc, bất cứ lúc nào cũng có thể bị xe lao nhanh từ phía sau đâm vào. Trên đoạn đường cao tốc Tề Nam - Thanh Đảo, Dương Chiến gần như lái xe ở tốc độ tối đa, xe phóng nhanh, bốn bánh như rời khỏi mặt đất để bay lên. Đây là một chiếc xe Overland có tính năng vượt trội, mặc dù không bằng Hummer, nhưng cũng không kém cạnh gì. Rất nhiều người thích Hummer là vì muốn trải nghiệm được khoái cảm cực độ của các thao tác bằng tay, hưởng thụ cảm giác phấn khích trong lúc xe lao nhanh bằng kỹ thuật lái xe xuất sắc của mình. Dương Chiến thích phóng nhanh, nhưng anh không chọn Hummer, quá phô trương, bắt cóc tống tiền đều nảy sinh từ đây mà ra. Anh lao nhanh, vượt qua từng chiếc xe phía trước, giống như con người sau khi chết, sau khi chết không có điểm cuối cùng.
Mùi máu tanh trong miệng anh đã nhạt đi, chỗ bị đánh trên mặt cũng hơi tê lại, chỉ có con tim bị tổn thương là chưa thể bình phục lại được. Anh khống chế mình không được nghĩ đến con vật cưng của anh đang bị bỏ rơi cô độc một mình trên đường cao tốc sẽ ra sao, không liên quan đến anh! Chẳng phải cô ta muốn chết sao? Để cô ta chết đi cho xong. Dương Chiến thích mạo hiểm, những vùng mạo hiểm trên khắp thế giới anh đều đã đi, những nguy hiểm lớn nhỏ anh gặp phải nhiều vô kể, chính anh cũng nhiều lần thoát khỏi cái chết trong gang tấc. Anh đã từng tận mắt chứng kiến một vị khách không quen biết bị mấy con cá sấu khổng lồ bao vây tấn công rồi chia nhau trong lưu vực Amazon. Nếu không phải anh chạy nhanh, cũng đã sớm trở thành thức ăn trong bụng cá sấu rồi. Cá sấu đầu tù và cá sấu mồm rộng là bá chủ ở lưu vực sông Amazon. Dương Chiến nhận ra những con cá sấu tàn nhẫn dũng mãnh kia chính là cá sấu đầu tù. Đến nay, trước mắt anh vẫn thường phảng phất ánh mắt tuyệt vọng, thê lương của những vị khách du lịch xấu số đó trước khi chết. Năm đó, Dương Chiến 24 tuổi, còn ít hơn tuổi Thúy Thúy bây giờ.
Từ cái đêm ở chiếc cầu cảng đó, Dương Chiến thường phát hiện ra sự tuyệt vọng và thê lương này trong mắt Thúy Thúy, nó giống y như ánh mắt của những du khách xấu số đó.
Thúy Thúy thường xuyên ngồi đơn độc một mình, ánh mắt toát ra kiểu thần sắc này, bị anh vô tình bắt gặp vài lần. Bình thường, Thúy Thúy vẫn luôn nở nụ cười lịch sự kiểu công việc, mỉm cười, mặc dù chu đáo, nhưng không hề có chút lòng nhiệt tình nào. Dương Chiến đoán thầm, có phải là Thúy Thúy định tự sát hay không, nhưng anh hiểu rất rõ, trước khi Vương Hinh ra khỏi tù, Thúy Thúy sẽ không thể nào tự sát. Mấy lần anh định mở miệng nói về việc này với cô, đều bị thái độ lịch sự lễ phép đối với cấp trên của Thúy Thúy làm cho cứng họng, muốn nói lại không thốt nên lời.
Dương Chiến mở cửa sổ xe, gió đông lạnh lẽo thổi ùa vào. Dương Chiến gắng chuyển suy nghĩ của mình sang đối tượng khác, nghĩ đến việc chuẩn bị mua lại một tập đoàn, nghe ca khúc sôi nổi vui tươi. Âm nhạc vang lên, anh chợt nhớ ra Thúy Thúy cũng rất thích nghe bài hát này, mỗi lần anh bật ở phòng khách, cô đều đung đưa nhún nhảy thân hình béo tròn mũm mĩm theo điệu nhạc, không chuyên chút nào, nhưng rất đáng yêu. Dương Chiến buồn bực khi nhận ra thật không ngờ là mình lại đang mỉm cười, thầm chửi mình một câu, rồi tắt nhạc.
Anh vẫn cứ lái Overland phóng như bay trên đường cao tốc.