Thúy Liên trở về phòng ở, đã đem Sắc Vi tố cáo. Nghe được chuyện này Cố Vãn
Tình cũng nhíu mày: nàng vốn là nhìn Cố gia phu nhân Diêm thị mới tha
Sắc Vi một lần, nhưng tiểu chân (đồ đĩ nhỏ) này, thực nghĩ nàng là Tứ
tiểu thư thứ xuất như tượng đất ban đầu dễ nắm bóp đó sao? Vậy thật sự
sai lầm rồi. Cố Vãn Tình vốn là thiên kim tiểu thư xuất thân tướng môn,
khi ở Cố gia, chỉ vì ở dưới mái hiên nhà người ta không thể không cúi
đầu, thu liễm vài phần tính tình ra vẻ nhu thuận ngu dốt thôi, nay gả
đến Khương gia làm phu nhân nhà giữa (chính thê, ở hiện đại có nghĩa là
vợ hợp pháp), chẳng lẽ để cho một nha hoàn hồi môn đạp trên mũi mặt? Sắc Vi nha đầu kia, này vạn vạn không thể để lại, vô luận nàng ta bò lên
được giuờng Khương thái phó hay không, phải đem nàng ta đuổi đi.
Thúy Liên nhìn sắc mặt tiểu thư nhà mình, biết nhất định trong lòng tiểu thư có chủ ý. Lại đem chuyện mới vừa rồi tại cửa thấy đại công tử cùng vị
Quyết công tử kia nói cho Cố Vãn Tình nghe.
Cố Vãn Tình nghe
xong, không khỏi vui vẻ: trách không được nàng nhìn Khương Viêm Châu này rất thanh tú, cử chỉ văn nhã, lại văn nhã quá mức, có vẻ có chút nữ
khí. Thì ra đúng là một công tử đoạn tụ, nhìn bộ dáng, nói không chừng
vẫn là người phía dưới (e hèm… ý bạn ấy nói là thụ ý). Hậu Uyển Vân ngàn mưu vạn tính, chọn trúng vị hôn phu cũng thật tốt.
Thúy Liên
nhìn tiểu thư nhà mình nghe xong việc này, chẳng những không nóng nảy,
cư nhiên còn cười rất vui vẻ, vội vàng nói: “Tiểu thư, người cười cái gì nha? Việc này nếu là người bên ngoài, chúng ta coi như nghe chuyện chê
cười, nhưng đó là đại công tử nhà mình đó? Nếu truyền đi ra ngoài, không chừng làm cho người ta nói cái gì khó nghe đấy!”
Cố Vãn Tình
ngừng cười nói: “Xem em cô nàng này, tịnh tâm chút được không. Nhanh đi
hỏi thăm Bích Thủy bên kia, cẩn thận Sắc Vi đó lại chỉnh ra chuyện rắc
rối gì, chạy nhanh trở về báo ta.”
“Ai, nô tỳ đi nhìn chằm chằm
tiểu chân đó ngay, nếu là nàng ta dám không an phận, nô tỳ bóc da của
nàng ta.” Thúy Liên nhanh chóng đi ra cửa.
Lúc Cố Vãn Tình cùng Thúy Liên đang nói chuyện, Sắc Vi đã từ một đường nhỏ chạy tới Bích Thủy các.
Nàng ta dừng lại ở ngoài viện, lấy gương nhỏ từ trong ngực ra, vuốt vuốt
tóc, rồi sau đó đi thẳng vào trong viện, tới ngay cửa phòng, liền gặp
hai tỳ nữ mặc váy màu xanh ngọc.
Sắc Vi nhìn hai nha hoàn đó,
quần áo không tầm thường, hai người đều là tuổi trẻ mạo mỹ, chính mình
đứng bên cạnh các nàng, thì mình giống như một thôn phụ, khí thế lúc
trước đó không khỏi bị dập tắt mấy phần.
Hai nha hoàn đó đúng là
đại nha hoàn Bích La Bích Viện bên cạnh Khương thái phó. Các nàng nhìn
gương mặt của Sắc Vi, lại xem quần áo nàng ta là nha hoàn bậc hai, liền
đoán được thân phận của nàng ta, nhất định là nha đầu trong phòng của
phu nhân mới vào cửa.
Bích Viện nhìn Sắc Vi cười cười, nói: “Vị muội muội nhìn lạ mặt này, là trong phòng đại phu nhân sao?”
Sắc Vi hướng Bích La Bích Viện hành lễ, nói: “Chào hai vị tỷ tỷ, muội là
nha hoàn hồi môn của phu nhân, tên là Sắc Vi. Là phu nhân bảo muội vội
tới truyền lời với lão gia.”
Miệng Sắc Vi hướng Bích La Bích Viện nói chuyện, nhưng ánh mắt nhìn thẳng vào trong phòng tìm kiếm, tâm tư
đã sớm chạy tới trên người cô gia.
Bích La Bích Viện liếc nhau:
rõ ràng lúc trước đến là Thanh Mai cô nương, sao mới nháy mắt, liền thay đổi người? Nhìn nhìn ánh mắt Sắc Vi nhìn về phía trong phòng, hận không thể đem màn trúc đó thiêu ra một lỗ thủng.
Nha hoàn trước mặt
Khương thái phó, đó cũng không phải là mặt hàng ngu dốt, bọn họ đều là
nhân tinh, chút tâm tư ấy của Sắc Vi sao có thể thoát được ánh mắt Bích
La Bích Viện.
Bích Viện tiến lên một bước, cầm tay Sắc Vi, cười
tủm tỉm thân thiết nói: “Muội muội đến không khéo, lão gia chúng ta đang xử lý công văn, muội muội chỉ cần đem lời nói của phu nhân nói cho hai
tỷ muội chúng ta, một hồi rỗi rảnh, tỷ sẽ bẩm báo cho lão gia.”
Sắc Vi vừa nghe liền nóng nảy, chặn lại nói: “Đa tạ tỷ tỷ có ý tốt, nhưng
là phu nhân sai đích thân muội đến nhắn, nếu muội không nhắn được, không có cách nào công đạo với phu nhân bên kia! Thỉnh hai vị tỷ tỷ dàn xếp,
cho muội đi vào, muội liền nói một câu cùng lão gia rồi bước đi.” Nói
xong liền muốn tránh thoát tay Bích Viện chạy vào bên trong.
Cái
này liền ngay cả Bích La đều nở nụ cười, thầm nghĩ: làm sao đến dã nha
đầu, không quy củ như vậy, cũng không biết vị tân phu nhân này dạy dỗ
như thế nào, chẳng lẽ thuộc hạ đều là mặt hàng như vậy, cũng quá lên
không được mặt bàn. Cố gia cũng là đại môn nhà giàu, làm sao có thể ra
loại nha đầu hạnh kiểm xấu này?
Thời điểm Thúy Liên đuổi tới, thấy Sắc Vi cùng Bích La Bích Viện đang giằng co.
Nha đầu của hồi môn tiểu thư mang đến hồ nháo như vậy, quả thực chính là đã đánh mất mặt tiểu thư! Nếu làm cho cô gia đã biết, nghĩ đến tiểu thư
cũng là người hạnh kiểm xấu, thì sao bây giờ! Thúy Liên thay Sắc Vi xấu
hổ mặt đều thẹn, chạy bước lên phía trước, một tay kéo Sắc Vi trở về
trách cứ nói: “Ngươi cô nàng này, sao chạy đến nơi này, còn không mau
trở về!” Rồi sau đó lại cười làm lành với Bích La Bích Viện nói: “Làm
cho hai vị tỷ tỷ chế giễu, Sắc Vi nha đầu kia tuổi còn nhỏ, không hiểu
quy củ, còn thỉnh hai vị tỷ tỷ thông cảm. Phu nhân chúng ta nói, ngọ
thiện dùng tại Bích Thủy các, để cho ta tới thông báo một tiếng.”
Sắc Vi nhìn thấy Thúy Liên đến đây, không cam lòng cắn môi, tranh luận nói: “Ta là đến thay phu nhân truyền lời.”
Khương thái phó đang tại trong thư phòng đọc sách, Cẩm Yên tựa vào bên cửa sổ
đang cầm bản Kinh Thi. Nghe thấy bên ngoài có tiếng động lớn xôn xao,
Khương thái phó nhíu nhíu mày đầu, Cẩm Yên buông sách, đứng dậy nói:
“Muội đi ra ngoài nhìn một cái.”
“Có chuyện gì, nhưng lại tiếng động lớn xôn xao như vậy?”
Thúy Liên nghe thấy giọng nói trong trẻo từ bên trong màn trúc truyền ra,
ngẩng đầu vừa thấy, một nữ tử xinh đẹp như khói như mây xốc mành đi ra,
một đôi mắt đẹp mang theo oán trách, chỉ nhìn Thúy Liên liếc mắt một
cái, Thúy Liên liền cảm thấy như bị câu hồn, vội vàng âm thầm nhéo chính mình một phen.
“Cẩm Yên cô nương.” Bích La Bích Viện phúc thân
với Cẩm Yên, nói: “Nha hoàn trong phòng phu nhân đến truyền lời, giọng
nói hơi lớn, quấy nhiễu lão gia, thật đáng chết.”
Cẩm Yên thản
nhiên cười cười, nhìn Thúy Liên liếc mắt một cái, lại xem Sắc Vi liếc
mắt một cái. Cẩm Yên nhìn Thúy Liên bộ dạng bình thường, ánh mắt vẻ mặt
là người biết quy củ, mà Sắc Vi tương đối có vài phần tư sắc, mặt mày
trong đó mang theo lỗ mãng, chỉ biết nhất định là đứa không an phận. Cẩm Yên thản nhiên nói với Sắc Vi: “Vị cô nương này, đã truyền lời xong,
vậy mời trở về đi.”
Sắc Vi xuất thân cửa nhỏ nhà nghèo, gặp ở chợ không nhiều lắm, trước khi vào Khương gia, nàng ta vẫn nghĩ chính mình
rất xinh đẹp, mặc dù không xinh đẹp bằng Cố Vãn Tình, nhưng tốt xấu cũng chọc người trìu mến. Mới vừa rồi thấy Bích La Bích Viện, liền tự biết
xấu hổ, nay nhìn thấy đại mỹ nhân Cẩm Yên như tiên tử này, chính mình so với nàng, quả thực chính là khác nhau một trời một vực. Khí diễm Sắc Vi lập tức liền toàn không có, mặt xám mày tro cúi đầu, cũng không quản
Thúy Liên, một mình xám xịt đi về.
Thúy Liên nhìn đại mỹ nhân Cẩm Yên này, trong lòng lại là chủ ý khác: nha đầu bên cạnh cô gia, người
người đều xinh đẹp, sau này tiểu thư nhà mình phải trông coi cô gia thật kỹ.
Cẩm Yên đối với Thúy Liên, hòa khí vài phần, cười nói: “Vị này là?”
Thúy Liên mò không được thân phận Cẩm Yên, bất quá nhìn đại nha hoàn bên
cạnh cô gia đều đối với Cẩm Yên cô nương này cung kính, chính mình cung
kính chút thì không sai, liền phúc thân nói: “Hồi cô nương, ta là nha
đầu trong phòng phu nhân, tên là Thúy Liên. Vừa rồi nha đầu Sắc Vi đó,
cũng là nha hoàn của hồi môn phu nhân mang đến, Sắc Vi không hiểu
chuyện, va chạm vài vị, Thúy Liên ở trong này xin lỗi mấy vị tỷ tỷ.”
Cẩm Yên cười nói: “Không có gì, trong phòng nào không có người không hiểu
chuyện chứ?” Lại nhìn Bích La, nói: “Mau nhìn một cái xem, ta đã nói
rồi, trong phòng nào đều có người vô tâm vô phế, trong phòng lão gia
chúng ta cũng có, nay trong phòng phu nhân chúng ta cũng có.”
Cẩm Yên kéo tay Thúy Liên, nói: “Em nhìn Bích La, hiện đang nhìn là người
ổn trọng, nhưng trước hai năm, cũng không gọi người bớt lo, ngay cả
nghiên mực của lão gia chúng ta, khiến cho nàng động tay động chân cũng
đập vỡ vài cái. Gần đây lão gia chúng ta vì việc triều đình phiền lòng,
không có việc gì cũng đừng lấy việc nhỏ lông gà vỏ tỏi này đi phiền lão
gia, coi chừng ăn một trận la rầy, còn làm cho người ta nói chúng ta
thích nói láo đấy.”
Bích La oán trách nói: “Cẩm Yên cô nương, lại lấy Bích La làm trò cười!”
Chuyện ồn ào này của Sắc Vi, làm cho người ta biết nói không chừng nghĩ đến có chủ như thế này tất có nô như vậy, liên quan tới phu nhân bị hao tổn
danh dự. Mà lời này của Cẩm Yên, là muốn đem sự tình áp chế đi, không
nháo đến trước mặt Khương thái phó. Thúy Liên cảm kích nhìn Cẩm Yên liếc mắt một cái, nhân tình này, đại phòng nhớ kỹ.
Thúy Liên trở về phòng Cố Vãn Tình, bẩm báo từ đầu đến đuôi.
“Mặc kệ vị cô nương đó có thân phận ra sao, tóm lại nhân tình này của nàng
ta, ta sẽ nhớ kỹ.” Cố Vãn Tình nói. Vô luận Cẩm Yên là thân phận gì, là
thiếp thất cũng được, nha đầu thông phòng cũng thế, cũng hoặc là hồng tụ thêm hương hồng nhan tri kỷ gì đó, nàng ta có thể ở thư phòng Khương
thái phó, có thể thấy được địa vị nàng ta ở trong lòng Khương thái phó
khẳng định không giống người khác. Nay nàng ta rõ ràng ra nước cờ tốt
như vậy, Cố Vãn Tình tự nhiên sẽ không đem hảo ý của người ta đẩy ra bên ngoài.
Ngọ thiện dùng tại Bích Thủy các, Thúy Liên cùng
Cố Vãn Tình đi Bích Thủy các, Cố Vãn Tình chỉ thấy hai nha hoàn Bích La
Bích Viện, lại không gặp Cẩm Yên. Bất quá nàng cũng liền làm bộ như
không biết có người này, một câu cũng chưa hỏi.
Khương thái phó
là người nho nhã ôn nhuận, lại đối với thê tử mới cưới nhỏ hơn mình mười tuổi có chút chiếu cố, tự mình gắp rau, tự mình múc canh, nháo Cố Vãn
Tình rất là thẹn thùng, Thúy Liên ở bên lập che miệng cười trộm, thầm
nghĩ: tiểu thư thật sự là phúc khí tốt, gả cho vị hôn phu săn sóc như
vậy.
Dùng qua ngọ thiện, Khương thái phó đưa Cố Vãn Tình trở về,
hai người nói chuyện một hồi, Khương thái phó trở về Bích Thủy các xử lý công vụ.
Cố Vãn Tình có chút buồn ngủ, ngủ một hồi, vừa tỉnh
liền thấy Bích La vội vàng chạy tiến vào, nói: “Phu nhân, không tốt! Lão gia tại thư phòng phát giận, phu nhân mau đi xem một chút!”
Cố Vãn Tình nhanh chóng trang điểm, hỏi: “Giữa trưa vẫn còn tốt, sao giờ lại vậy?”
Bích La nói: “Nô tỳ cũng không rõ ràng lắm, chính là lão gia kêu đại công tử đi thư phòng, không tới một lúc chợt nghe bên trong có âm thanh đập này nọ, nô tỳ liền chạy nhanh đến kêu phu nhân.”
Cố Vãn Tình đi theo Bích La tiến đến thư phòng, còn không có vào cửa chợt nghe giọng Khương thái phó: “Đồ nghịch tử! Không nên thân! Ngươi là muốn chọc giận chết
ta sao?”
Vừa vào cửa, nhìn thấy đại công tử Khương Viêm Châu
thẳng tắp quỳ trên mặt đất, bên cạnh đầy mảnh sứ vỡ của ly trà. Vẻ mặt
Khương thái phó giận dữ đứng ngay thư án, một bộ dáng chỉ tiếc rèn sắt
không thành thép, trừng mắt nhìn Khương Viêm Châu.
“Lão gia.” Cố
Vãn Tình kêu Khương thái phó một tiếng. Khương thái phó vừa thấy Cố Vãn
Tình đến đây, vẻ giận dữ trên mặt dịu đi một ít.
Cố Vãn Tình nhìn Khương Viêm Châu, Khương Viêm Châu cúi đầu nói: “Thỉnh an mẫu thân.”
Cố Vãn Tình đi đến bên cạnh Khương Viêm Châu, nhìn thấy trên mặt hắn còn
có một dấu bàn tay, chắc là Khương thái phó đánh. Nhanh chóng kêu Bích
La tới thu thập mảnh vỡ trên đất, sợ làm người bị thương.
“Đều là người một nhà, có cái gì không thể từ từ nói, sao lại phải đánh phải
quỳ?” Cố Vãn Tình đang cầm ly trà đi đến bên người Khương thái phó, ôn
nhu khuyên giải.
“Hừ, nghịch tử này! Ta vừa nhìn thấy nó sẽ tức giận!” Khương thái phó giận thẳng hừ hừ.
Cố Vãn Tình sử cái ánh mắt với Khương Viêm Châu, nói: “Còn không mau dập đầu nhận sai với phụ thân con!”
Khương Viêm Châu nhìn Cố Vãn Tình liếc mắt một cái, biết vị kế mẫu này là đang giải vây cho mình, nhanh chóng cung kính đụng đầu một cái, nói: “Đều là lỗi của con, chọc phụ thân tức giận.”
“Còn quỳ làm cái gì, không có nghe phụ thân con nói thấy con sẽ tức giận, còn không nhanh đi ra
ngoài, trở về phòng đóng cửa suy nghĩ đi.” Cố Vãn Tình lại nói.
Khương Viêm Châu lại đụng đầu một cái, cảm kích nhìn Cố Vãn Tình liếc mắt một
cái, vội vàng đến chạy ra thư phòng, ngoan ngoãn trở về phòng suy nghĩ.
Trong thư phòng liền còn lại vợ chồng hai người, Cố Vãn Tình nói: “Viêm Châu
phạm vào chuyện sai gì, chọc lão gia phát hỏa lớn như vậy?”
Khương thái phó nhìn Cố Vãn Tình, bỗng nhiên như hết giận, thở dài nói: “Vãn
Tình, nàng gả cho ta, chính là người Khương gia. Vợ chồng chúng ta trong đó cũng không có gì gạt nàng, Viêm Châu đứa nhỏ này, thứ khác đều là
tốt, chính là có một chút…”
Rồi sau đó Khương thái phó phi thường bất đắc dĩ đem chuyện Khương Viêm Châu đoạn tụ nói cho Cố Vãn Tình, lại nói: “Mấy tháng trước ta đã gọi đến một hồi, hung hăng răn dạy nó. Vốn
tưởng rằng nó cùng với công tử Chu Quyết đó không hề lui tới, nhưng ai
biết nay lại đi ngắm hoa cúc vào ban đêm, thật sự là tức chết ta!”
Cố Vãn Tình nói: “Lão gia không phải nói, đã an bài vài nha hoàn mỹ mạo
trong phòng Viêm Châu sao? Như thế nào không thấy hiệu quả?”
Khương thái phó nói: “Nha hoàn đưa đi là đưa đi, nhưng Viêm Châu đứa nhỏ đó…”
Xem ra đám nha hoàn này một người cũng không thể bò lên giường Khương Viêm Châu.
Trong lòng Cố Vãn Tình rất nhanh cân nhắc một phen, cười nói: “Thiếp thấy, kỳ thực việc này đổi lại không khó làm. Thiếp có cái biện pháp, không biết lão gia đáp ứng hay không?”
Khương thái phó vừa nghe nói Cố Vãn
Tình có biện pháp trị tật xấu đoạn tụ của nhi tử của mình, ánh mắt sáng
lên, nói: “Là biện pháp gì, nói nghe một chút đi.”
Cố Vãn Tình
cũng không thừa nước đục thả câu, nói: “Thiếp xem Viêm Châu đó đứa nhỏ
lòng dạ cao, nhãn giới cũng cao, nha hoàn tầm thường hắn không để vào
mắt. Tài tử muốn giai nhân đến xứng, thiếp thấy, nên tìm vài giai nhân
đến cho Viêm Châu, mới có thể vào mắt của hắn. Viêm Châu nay còn chưa
thành thân, liền ủy khuất vài cô nương làm nha hoàn trước, chờ thành
thân lại nâng phòng làm di nương, cũng không tính chậm trễ vị tiểu thư
Hậu gia đó.”
Khương thái phó nghĩ nghĩ, này cũng vẫn có thể xem
là một cái chủ ý, tạm thời ngựa chết làm ngựa sống vậy, trước thử xem
nói sau, liền đáp ứng. Cố Vãn Tình lại nói: “Bên cạnh thiếp đều là nha
hoàn bà tử, không có phương tiện làm việc này, còn phải thỉnh lão gia
cho thiếp mượn những người này, mới có phương tiện làm việc.”
Khương thái phó lại đáp ứng.
Nàng vốn là một kế mẫu, không có cách nhúng tay việc khuê phòng của con
riêng, chính là nay Cố Vãn Tình được Khương thái phó đồng ý, tự nhiên là có cơ hội này, cho nên nàng trở về phòng tìm quản gia phụ trách chọn
mua phân phó một phen. Yêu cầu của nàng rất đơn giản, chỉ ba điểm: cô
nương phải xinh đẹp, càng xinh đẹp càng tốt; chẳng những phải xinh đẹp,
còn phải có tài tình có tinh thông; không cần hay ngượng ngùng, tính
tình phải chủ động hào phóng.
Quản gia làm việc hiệu suất cực
cao, qua giữa trưa ngày hôm đi vào trong phòng Cố Vãn Tình đáp lời: “Hồi phu nhân, cô nương phu nhân muốn, lão nô đều đưa tới. Đều là giai nhân
tuyệt sắc nhất trong Trường An quán, nay đều đang chờ ở trong phủ, chỉ
chờ phu nhân xem qua.”
Trường An quán là nơi son phấn nổi danh
kinh thành, cũng không giống với thanh lâu tú quán tầm thường. Trường An quán là địa phương chuyên môn cung cấp giai nhân cho quan to, quý nhân
kinh thành, cô nương bên trong đều là tuyệt sắc nghiêng nước nghiêng
thành, chẳng những xinh đẹp, còn tinh thông cầm kỳ thư họa, thậm chí còn có thể ngâm thơ đối chữ. Nhiều thiếp thất trong phủ quan to quý nhân,
đều là từ trong Trường An quán đi ra.
“Mang vài cô nương đó đến, ta xem xét.” Cố Vãn Tình nói.
Không tới một hồi, bốn cô nương theo nhau vào trong phòng. Cố Vãn Tình cười
tủm tỉm nhìn bốn cô nương, thật là bốn mỹ nhân phấn hồng tuyệt sắc thiên hương, liền ngay cả nàng là nữ nhân nhìn thấy, đều suýt nữa muốn động
tâm.
“Không sai, bộ dáng đều xinh đẹp.” Cố Vãn Tình phi thường
vừa lòng, nghĩ tới: sắc mặt thứ muội đó của mình khi nhìn thấy bốn đại
mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành này, nàng liền cảm thấy toàn thân mỗi một cái lỗ chân lông đều thư sướng lên.
Quản gia cúi đầu khom
lưng kể lại tình huống từng cô nương cho Cố Vãn Tình: “Bốn vị cô nương
này, chính là mỹ nhân tuyệt sắc nhất trong Trường An quán, bọn họ đều là thân trong sạch. Phân biệt am hiểu cầm kỳ thư họa, giỏi ca múa, hơn nữa tính tình nhiệt tình lại thông minh. Lão nô đều là dựa theo yêu cầu phu nhân mà tìm người.”
Cố Vãn Tình vừa nghe, liền càng vừa lòng,
không riêng giương mặt xinh đẹp, còn có thể cầm kỳ thư họa. Lại nhìn mặt mày bốn mỹ nhân đó, da phấn mặt hàm xuân, đều là tuổi xuân, nếu là thấy công tử Khương Viêm Châu phong lưu tuấn tú như vậy, chẳng phải là đều
tranh nhau chạy lên trên giường sao?
“Sau này các ngươi cứ dựa theo từng sự tinh thông mỗi người gọi là Cầm nhi, Kỳ nhi, Thư nhi, Họa nhi.”
“Vâng, nô tỳ Cầm nhi, Kỳ nhi, Thư nhi, Họa nhi thỉnh an phu nhân.” Bốn mỹ nhân nhất tề quỳ lạy dưới chân Cố Vãn Tình, giọng nói du dương uyển chuyển,
Cố Vãn Tình nghe thấy làm cả người thư sướng.
“Các ngươi đều đi xuống trước đi, đợi buổi tối lão gia xem qua, việc này sẽ định.”
Đuổi xong Cầm Kỳ Thư Họa, Cố Vãn Tình tựa vào trên tháp, nhìn bóng dáng Sắc
Vi trong viện. Sắc Vi đứng cạnh cửa, ba ba nhìn ngoài cửa, mong chờ
Khương thái phó nhanh chóng đến gặp phu nhân, làm cho nàng ta có thể lộ
mặt mày rạng rỡ.
Thúy Liên ngồi ở bên cạnh Cố Vãn Tình, có chút
khinh thường thối một ngụm, nói: “Tiểu chân rối loạn đó, thật không hiểu cảm thấy thẹn, như mấy đời chưa thấy qua nam nhân! Hừ!”
Cố Vãn
Tình cười cười, lòng nghĩ: tính tình thấy nam nhân là thèm khát như vậy
của Sắc Vi, nếu như đặt ở trong phòng Khương Viêm Châu, cho dù hắn là
người đoạn tụ, có thể thừa dịp nửa đêm Sắc Vi cứng rắn bá vương thượng
cung (cưỡng bức) hắn hay không?