Mê Cung Vô Hạn

Chương 7: Lá bài Át cơ




Editor: LeoMon
Mà Ngâm từ mê cung ra ngoài cũng từ từ tỉnh lại, đi xuống lầu thì phát hiện có vài người của căn cứ đang ngồi chờ hắn, nhìn thấy Ngâm đi ra, một người trong đó dò hỏi, "Thế nào? Có người mới nào có tư chất không?"
Ngâm móc ra một bộ bài poker, trong bộ bài không biết lúc nào đã thiếu đi một con át cơ và một con 5 cơ, "Có hai người cũng không tệ lắm, trong đó một người chẳng những ngũ cảm tuyệt hảo mà còn cực kì bình tĩnh, từ đầu đến cuối hơi thở hoàn toàn không hỗn loạn, một người khác tư chất cũng không tồi, hai người đó hẳn là đã liên thủ giải quyết một con cương thi."
Nghe được đánh giá, mấy người ở đây đều có chút kinh ngạc, "Nếu đúng như vậy, chờ đến lần tiếp theo họ tiến vào mê cung, có thể thử mời họ gia nhập đội ngũ."
Ngâm tự rót cho mình một ly nước, "Nhưng mà còn dư lại hai người mới, nhìn dáng vẻ chắc là không thể sống qua mê cung cơ sở, thật là đáng tiếc."
"Loại người như anh mà còn cảm thấy đáng tiếc?" Một người ngồi trên sô pha lên tiếng cười nhạo.
Ngâm xào bài, nụ cười công thức lại treo lên, "Đương nhiên là đáng tiếc, đáng tiếc không thể chính tai nghe được tiếng kêu thảm thiết trước khi chết của bọn họ."
Ngâm và một vài đội viên của đội ngũ mình đàm luận về nhiệm vụ dẫn đường trong đại sảnh sáng trưng rực rỡ, mà trong mê cung cơ sở, hai người bị bỏ lại cũng đang phải đối mặt với bóng tối.
Hai người vận dụng phương thức lắng nghe ngoài cửa đá để do thám động tĩnh bên trong, may mắn không mở ra cửa có cương thi, trừ thức ăn và nước uống, họ còn tìm ra được hai lá bùa. Thời điểm sắc trời tối đi, hai người như cũ tìm một chỗ nghỉ ngơi, tính toán bổ sung thể lực để ngày mai tiếp tục thăm dò mê cung, tìm kiếm thêm tài nguyên và cửa thông quan.
"Xem ra mê cung cơ sở vẫn khá dễ dàng, tên Ngâm kia chắc là không muốn lãng phí thời gian, có thể chìa khóa đó là điều kiện tất yếu để hắn rời khỏi mê cung." Dương Liễu ngồi trên khăn trải giường nhéo nhéo bắp chân để giảm mệt mỏi.
Trịnh Trí Hi đang sửa sang lại thu hoạch hôm nay, không nói kiếm gỗ đào, 2 lá bùa này hẳn không chỉ chống lại cương thi, nếu có thể mang đến mê cung lần sau thì càng tốt, đáng tiếc Ngâm trước khi đi không nói rõ thứ gì có thể mang, thứ gì không thể.
Ăn xong cơm chiều, lại thương lượng phương hướng thăm dò ngày mai, Trịnh Trí Hi tìm vị trí chuẩn bị ngủ, "Nghỉ ngơi đi, ngày mai còn phải dậy sớm."
Nhưng làm hai người không nghĩ tới chính là, lúc nửa đêm đang ngủ say, họ bị một trận âm thanh trầm trọng có quy luật "thùng thùng" đánh thức, giống như ai ở cách đó không xa nhảy nhảy.
Nhảy nhảy? Nhảy có quy luật? Trong nháy mắt, hai người ngồi dậy, nhìn về phía phát ra âm thanh, nơi đó tối om, là một chỗ chỗ ngoặt, mà âm thanh "thùng thùng" vừa lúc tới gần.
Chỉ một lát, một đôi mắt đỏ máu xuất hiện, kèm theo tiếng gào rống như dã thú, tiếng nhảy nặng nề ập vào mặt hai người.
Dương Liễu hét lên một tiếng, sợ tới mức cướp đường mà chạy, căn bản không có ý muốn phòng ngự, trừ việc cương thi quá mức khủng bố, còn có một vấn đề cô luôn lo lắng, gặp được nguy hiểm, Trịnh Trí Hi có thể lấy chính mình ra làm kẻ chết thay hay không, bởi vì như vậy, Dương Liễu vẫn trước tiên lựa chọn chạy trốn.
Trịnh Trí Hi run rẩy không ngừng, nhưng cũng may còn có thể tự hỏi, biết thể lực của mình khẳng định không thể chạy thoát khỏi cương thi, huống chi trong tay hắn còn có kiếm gỗ đào! Đôi tay gắt gao nắm chặt kiếm gỗ run như cầy sấy, đối mặt với cương thi tới gần.
Nhưng mà vào lúc cương thi chân chính nhảy đến trước mặt hắn, hắn mới ý thức được mình đã ngu xuẩn đến mức nào, đương nhiên cho rằng kiếm gỗ có thể giết chết cương thi, đương nhiên cho rằng mình có đủ dũng khí để chiến đấu.
Hiện thực tàn khốc, cương thi xuất hiện trước mặt hắn không chỉ cao lớn, cũng không mặc đồ cổ trang, mà là một thân quần áo hiện đại, nhưng bởi vì bị hút khô máu, khuôn mặt cực kì khủng bố, đó là một thứ chưa bao giờ xuất hiện trong nhận thức của hắn, quỷ khí âm trầm làm người vô pháp hô hấp, Trịnh Trí Hi sợ hãi, khủng hoảng làm thân thể hắn giống như rỉ sắt bị kẹt, chậm chạp mà cứng đờ.
Kiếm gỗ đào là thứ tốt, nó có thể phá tan phòng ngự của cương thi, lại bỏ sót vấn đề mấu chốt là người sử dụng, cương thi dễ như trở bàn tay mà cắn trúng cổ hắn, Trịnh Trí Hi dần mất đi ý thức, trừ cực kì hối hận, còn có nồng đậm khó hiểu, cương thi này rốt cục từ đâu ra?
Dương Liễu hoảng loạn quay đầu lại nhìn, liền thấy được thân thể Trịnh Trí Hi chậm rãi ngừng giãy giụa, nhất thời tinh thần càng thêm khẩn trương, ở trong mê cung rắc rối phức tạp này, con người sẽ rất dễ bị lạc phương hướng, nhưng hơi thở của người sống không khác gì ngọn hải đăng đối với cương thi.
Chỉ vừa rẽ vào một chỗ ngoặt, cô liền đụng phải một bức tường thịt cứng rắn, ngẩng đầu lên liền thấy được đôi mắt đỏ au khát máu của cương thi.
Vào thời khắc móng tay sắc bén xuyên thủng thân thể kia, Dương Liễu bỗng nhiên nhớ tới một câu nói của Ngâm trước khi rời đi: Xác suất thông quan còn muốn đạt tới 50%, thật là phiền phức......
Ngày hôm qua thông quan là Từ Cương cùng Lưu Hi Tồn, hôm nay ban ngày thông quan là Ôn Thư cùng Lý Tử Nghiêu, bốn người thông quan đã đạt tới xác suất 50%, cũng chính là ý người mới tổng cộng có tám người, tính cả mình và Trịnh Trí Hi, còn có tên mập đã chết trước đó cũng mới bảy người. Cho nên trước sau vẫn luôn có một người mới không xuất hiện, mà người mới kia, chính là con cương thi trước mặt này.
Cũng không phải tất cả người mới đều thuận lợi đến chỗ ngọn đèn đỏ, có người trên đường đi tới đã mở ra cửa có cương thi, bị cắn chết, sau đó chuyển hóa thành cương thi.
Nếu mình lựa chọn rời đi sớm một chút, nếu ý định đầu tiên khi nhìn thấy cương thi không phải là chạy trốn mà cùng Trịnh Trí Hi cố gắng chống đỡ, nếu nhớ rõ trong túi mình còn có một lá bùa phù, nếu......
Nhưng mà Dương Liễu đến chết cũng không biết, mê cung cơ sở này nguy hiểm không chỉ có vậy, suy nghĩ của cô vẫn quá mức đơn giản.
Thuận lợi thông quan, Mai Tử Ý lúc này đang ở thư phòng sửa sang lại số manh mối không nhiều lắm, là bài át cơ cũng bị cậu lăn qua lộn lại kiểm tra vài chục lần rồi, vẫn không phát hiện có chỗ nào đặc biệt, cuối cùng đặt cùng một chỗ với răng cương thi.
Đợi đến khi sắc trời hửng sáng, Mai Tử Ý mới cảm thấy buồn ngủ, nhìn nhìn thời gian, đã 5 giờ sáng rồi, cũng không đi ngủ nữa, đổi quần áo, xuống lầu chạy bộ.
LeoMon: Có vẻ mê cung đầu tiên khép lại rồi, do vừa đọc vừa edit nên tui cũng tò mò chuyện sau này lắm, vớ được truyện này để edit cũng là cái duyên ấy mà =)))))))
Tui thật sự "cắn thuốc" rồi, nhưng "cắn thuốc" cũng đâu có nghĩa là lâu lẩu lầu lâu mới cập nhật đâu ha =))))))))))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.