Mê Điệp

Chương 5: Ngày thứ ba




Đúng bảy rưỡi sáng Chủ Nhật, Tiêu Chi Liệt tỉnh dậy, không cần đến đồng hồ báo thức. Việc này có vẻ khác thường, phải biết rằng ngày thường đều là Tô Vị Tỉnh gọi cô dậy, nhưng cô vẫn nằm ỳ trên giường đến khi nào sắp muộn mới dậy. Còn nếu Tô Vị Tỉnh không ở nhà, cô nhất định phải đặt đồng báo thức sớm trước nửa tiếng đồng hồ, cứ năm phút lại réo một lần, như vậy mới đảm bảo mình không ngủ quên mất. Nếu mà không cẩn thận mơ mơ màng màng tắt đồng hồ đi, thì càng ỳ hơn nữa, chắc chắn phải ngủ thẳng đến giữa trưa mới tỉnh lại.
Cho nên khi Tiêu Chi Liệt vừa mở mắt, phát hiện ra đồng hồ báo thức mới chỉ bảy rưỡi mà đầu óc mình lại vô cùng tỉnh táo, thậm chí còn nhớ được hôm nay là Chủ Nhật nhưng tuần sau cô muốn xin nghỉ ít ngày nên phải làm bù giờ, bởi vậy không thể không bội phục chính mình —— chẳng lẽ tinh thần của nữ cường trong mộng còn hơn cả chuông báo thức?
Tám giờ nhận được điện thoại của Hà Tiểu Tiểu: “Hôm nay tăng ca đó, đừng nói là cô chưa rời giường nhé?”
Cô đắc ý gõ gõ xuống cái đĩa: “Vừa ăn sáng xong, đang chuẩn bị đi đây, ngại quá làm ngài thất vọng rồi.”
Đầu dây bên kia truyền đến tiếng kêu khoa trương của Hà Tiểu Tiểu: “Hả, mặt trời mọc đằng Tây sao?”
Mặt trời mọc đằng Tây có gì lạ, tại cái nơi kỳ dị trong mộng kia, nó không chỉ thường xuyên mọc lên từ đằng Tây, mà còn từ phía Nam, phương Bắc, vô cùng tùy tiện thích lên từ phương nào thì lên.
Vừa tới công ty đã thấy mấy người của các phòng ban bên cạnh đang bàn luận sôi nổi, trông giống như đang mở hội nghị, nghe đâu là sắp có lãnh đạo mới về. Thực ra từ đầu năm đã có lời đồn nói công ty muốn điều chỉnh cơ cấu nội bộ, bọn họ định gộp mấy phòng ban tổng hợp thành một bộ phận lớn, lúc bấy giờ người nào lên nhận chức đã trở thành đề tài được mọi người quan tâm nhất, Hà Tiểu Tiểu và chị Lưu đều là các ứng viên nổi bật nhất. Bởi vậy mà Tiểu Tiểu than thở với Tiêu Chi Liệt về bao nỗi đắng khổ mà cô ấy phải chịu, rằng cô ấy vào công ty chưa lâu, không ngờ đã phải nảy sinh xung đột với sếp Lưu sớm như vậy. Vậy thì đành thôi, nhưng không ngờ cạnh tranh giữa cá nhân lại biến thành mâu thuẫn nội bộ, thậm chí vì nguyên nhân không đâu này mà bị ông lãnh đạo nào đó từ trên trời rơi xuống tước mất hy vọng thăng chức của mọi người, hứng tất cả mũi nhọn.
Chỉ có điều, khi cô mở hộp thư Nhân sự ra để thông báo quyết định thay đổi nhân sự cho toàn thể nhân viên, thì Tiêu Chi Liệt cười không nổi: vị lãnh đạo mới về không ngờ lại tên là Ngụy Tầm.
Trời ạ đây là cái nghiệt duyên gì hả! Quá là dọa người!
Hà Tiểu Tiểu vừa kết thúc buổi họp quay về chỗ ngồi, Tiêu Chi Liệt cũng không e ngại mà đi đến truy vấn: “Lãnh đạo mới, có phải là Ngụy Tầm mà hôm qua đã gặp không?”
“Đúng vậy, thật trùng hợp, tôi đã nói rất có thể là đồng nghiệp mà.” Hà Tiểu Tiểu chẳng tỏ ra ngạc nhiên, “Đúng trong dự đoán của tôi, anh ta thực sự là bạn cùng trường, lớn hơn cô ba khóa, cùng khóa với anh Tô, học khoa môi trường có sở trường là thể thao. Cô còn nhớ năm thứ hai đại học, khoa cô giành ngôi á quân giải bóng đá của trường không? Hay chính ra là bị thua bởi khoa Môi trường, tôi nhớ tôi còn đi theo cô và anh Tô đi cổ vũ đó. Ngụy Tầm là tiền vệ trong đội, ghi được hai cú đá phạt, cô còn chửi mắng nguyền rủa anh ta bị đuổi ra khỏi sân. Chúng ta ngồi ở hàng ghế thứ hai, quả bóng bay lên khán đài suýt thì đập vào người tôi, anh ta tới nhặt bóng thì bị cô giấu không trả, nhớ ra chưa?”
Vẻ mặt Tiêu Chi Liệt ngỡ ngàng. Về trận đấu bóng đá đó cô chỉ nhớ mơ hồ, hình như đã từng đi xem cùng Tô Vị Tỉnh và Hà Tiểu Tiểu, thế nhưng lại không hề nhớ ra Ngụy Tầm, không có chút ấn tượng nào.
“Trí nhớ của cô quá kém đó?” Hà Tiểu Tiểu hạ giọng, “Khi trận đấu kết thúc, anh ta đứng ngoài cổng đợi tôi, muốn xin số điện thoại của tôi, nhưng cô tức đội anh ta giành mất vị trí quán quân, nên đã lừa anh ta nói tôi có bạn trai rồi, đến đây đã nhớ ra chưa?”
Tiêu Chi Liệt hoàn toàn mơ hồ: “Còn có chuyện này sao?”
Hà Tiểu Tiểu ngửa đầu thở dài: “Cô xem cô đi, nhân duyên của tôi bị cô phá mất, thế mà đã quên không còn một mảnh. Nếu không bị cô cản trở, không chừng bây giờ tôi cũng thành bà lớn giàu có giống cô, không phải làm trâu ngựa như thế này.”
Tiêu Chi Liệt bỗng thấy đầu cứ xoay vòng vòng nhức nhối. Hóa ra hôm qua Ngụy Tầm đến bắt chuyện với cô, vốn chẳng phải là say mê gì cô, hèn gì về sau lại nhìn Hà Tiểu Tiểu với ánh mắt như vậy.
Mặc dù hơi thấy mất mác vì lòng hư vinh bị làm nhục, nhưng dù sao cũng nên cảm thấy nhẹ nhõm thì hơn. Đối với người phụ nữ đã có chồng, thì chuyện mơ thấy một người đàn ông dễ nhìn từng gặp trên đường cùng với người chồng đi công tác, đúng là chuyện quá áp lực. Giờ nhớ lại từng chi tiết trong giấc mơ, thì ngoại trừ chuyện Tiểu Tuyền nói Ngụy Tầm là vị hôn phu của cô ra, thì hình như không còn dấu hiệu mờ ám nào khác. Thậm chí hắn còn không gọi cô là “Chi Chi” giống Tiêu Chi Vũ và Tô Vị Tỉnh.
Buổi trưa lãnh đạo mới mời các đồng nghiệp ở ba phòng ban đi ăn, Tiêu Chi Liệt len lén quan sát Ngụy Tầm rất lâu, nhưng những thứ còn nhớ được chỉ là những cảnh trong mộng. Trí nhớ thật không đáng tin, đã từng tiếp xúc mà không hề nhận ra, chỉ lưu lại chút hình ảnh, lúc đầu gặp mặt thấy quen mắt, sau lại xuất hiện trong giấc mơ.
Những tình tiết trong giấc mơ kỳ lạ kia chắc chắn có dấu vết liên quan đến cuộc sống ngoài đời, như vậy người anh trai đột nhiên xuất hiện, thậm chí còn có tên có họ kia, lẽ nào cũng có liên quan đến đời thực?
Giờ nghỉ trưa thì vừa hay mẹ Tiêu gọi điện đến kể lể chuyện nhà, Tiêu Chi Liệt cũng nhân cơ hội mà hỏi đến chuyện này: “Mẹ, con có phải là con một không ạ?”
Mẹ Tiêu im lặng một lát: “Sao đột nhiên hỏi vậy?”
“Con chỉ hỏi vậy thôi. Mẹ cùng ba mẹ Vị Tỉnh tuổi tác xấp xỉ nhau, con chỉ tò mò sao lại kém anh ấy nhiều tuổi vậy thôi. Mà các bạn đồng nghiệp của mẹ cũng đều có con lớn hơn con.”
Mẹ Tiêu trầm mặc chốc lát rồi nói: “Mẹ còn tưởng con nhỏ như vậy sẽ không nhớ rõ, hóa ra vẫn còn có chút ấn tượng. Ba mẹ từng có một đứa con trai trước con, thế nhưng đứa bé đó số thật khổ, năm hai tuổi bà nội dắt nó ra đường, mua mứt quả cho nó, ai ngờ quay đầu lại thì không thấy nó đâu. Nếu còn sống, thì cũng lớn bằng Vị Tỉnh rồi…” Mẹ Tiêu kể bằng giọng nghẹn ngào.
Tiêu Chi Liệt hoàn toàn kinh ngạc: “Cái gì? Con thực sự có một người anh trai ư? Vậy anh ấy tên là gì? Tên gọi là gì?”
“Cũng như tên con, gọi là Chi Vũ.” Mẹ Tiêu sụt sùi tiếp tục nói, “Mẹ và ba con đi tìm ròng rã một năm, chỉ biết được tin chính xác là anh con bị bọn buôn người bắt cóc, rồi sau đó không còn tin tức nào nữa. Bắt đầu từ khi đó bà nội con không còn minh mẫn nữa, để xoa dịu bà ấy, chúng ta đã sinh ra con. Thế nhưng bà phải chịu kích động quá lớn nên vẫn luôn nhắc đến chuyện này, về sau con được ba tuổi bắt đầu hiểu chuyện, phàn nàn với ba mẹ là bà trọng nam khinh nữ, chỉ thích cháu trai không thích con, cho nên sau khi bà nội mất, chúng ta cũng không bao giờ nhắc đến anh trai con nữa.”
Ngắt điện thoại rồi mà Tiêu Chi Liệt vẫn chưa thể tiêu hóa được tin tức bất ngờ này. Bà nội trúng gió qua đời khi cô được bốn tuổi, mọi tin tức về sự tồn tại của anh trai đều đến trước bốn tuổi, mà lúc cô bốn tuổi thì chưa thể ghi nhớ được nhiều điều, ngay cả ký ức về bà nội cũng rất mơ hồ, vậy mà giấc mộng ấy lại có thể đào sâu trong tiềm thức mà lôi nó lên sao?
Nếu nói không hề nhớ Ngụy Tầm thì còn tạm giải thích được nguyên do, nhưng chuyện về anh trai lại quá khó hiểu.edit: Na Na tại: ngocanh254.wordpress.com
Tăng ca ngày chủ nhật nên mọi người cũng không tập trung mấy vào công việc. buổi chiều chỉ làm qua quít cho xong. Tan ca thì Tô Vị Tỉnh như thường lệ gọi điện đến hỏi han, Tiêu Chi Liệt vừa đi ra khỏi văn phòng vừa hỏi anh: “Hóa ra em còn một người anh trai, anh có biết không?”
Tô Vị Tỉnh nói: “Khi đó anh cũng còn bé nên chỉ biết một chút. Nói đến cũng thật thương tâm, đang chạy chơi trên phố thì bị bọn buôn người bắt cóc, vì thế cho nên ba mẹ không muốn nhắc đến. Mãi đến khi anh lên trung học, ông bà vẫn lấy chuyện này ra dọa anh, không cho phép anh ra ngoài đường một mình.”
“Thì ra là có chuyện này thật…” Tiêu Chi Liệt thở dài một hơi.
Tô Vị Tỉnh mở lời chuyển sang chuyện khác, hỏi: “Chi Chi, bây giờ em đang ở chỗ nào?”
Cô nhìn dòng người qua lại trên đường: “Em? Mới ra khỏi cổng công ty, sao vậy?”
“Vậy em đợi một lát, anh đang…”
Phía trước có đám đông đứng chặn đường, hình như ven đường đang xảy ra chuyện gì đó, khiến các thành phần trí thức vừa tan ca đều dừng chân đứng xem. Tiêu Chi Liệt cũng đi về phía đám đông để xem, nên ngắt lời Tô Vị Tỉnh: “Em nói chuyện với anh sau nhé.” Rồi ngắt điện thoại chen vào đám người.
Bị vây trong đám người đó không ngờ lại là Hà Tiểu Tiểu cùng ban trai của cô.
Tiêu Chi Liệt cũng từng gặp bạn trai Hà Tiểu Tiểu, bọn họ là bạn học thời phổ thông, đại khái là quý mến nhau từ trung học đến năm thứ hai đại học, cuối cùng chính thức yêu nhau. Hai người đều là mối tình đầu của nhau, giống như loại tình cảm thanh mai trúc mã tươi đẹp, nhưng thực tế ấm lạnh ra sao thì chỉ có Hà Tiểu Tiểu biết. Để một người đàn ông học được cách yêu thương bạn, thì tương ứng, bạn cũng phải chịu những nỗi khổ sở vì hắn. Nhất là khi tính tình hắn lại không tốt.
Nhìn Hà Tiểu Tiểu bây giờ chính là ví dụ, Tiêu Chi Liệt chẳng bao giờ muốn mình phải rơi vào hoàn cảnh này —— lại nói tiếp, cô cùng Tô Vị Tỉnh cũng coi như là thanh mai trúc mã, có khi quen nhau còn lâu hơn đôi Hà Tiểu Tiểu, cũng chưa từng yêu ai khác, nhưng có bao giờ cãi nhau chả ra gì vì một chuyện bé cỏn con đâu chứ?
Đối với một anh chồng kiểu mẫu như tình thánh, thực sự muốn tìm ra chuyện để cãi nhau cũng không có.
Ấn tượng của Tiêu Chi Liệt đối với bạn trai của Hà Tiểu Tiểu không nhiều lắm, chỉ cho rằng tính tình của hắn có phần quái quái, thái độ xử sự tương đối ấu trĩ, đối với bạn bè của Hà Tiểu Tiểu đều rất lãnh đạm, giống như cậu học trò chưa thành thục mà thôi, nhưng nào ngờ hắn lại có thể thô bạo không biết lý lẽ đến vậy.
Vậy mà hắn có thể tát Hà Tiểu Tiểu ngay trước đám đông.
Tiêu Chi Liệt thấy hắn vung tay lên định đánh, thì tiến lên ngăn cản nhưng không kịp, một cái tát giáng mạnh lên mặt Hà Tiểu Tiểu, mạnh đến nỗi làm cô ấy ngã ngồi xuống đất, tóc tai rối loạn, nhìn vô cùng thảm hại.
Tiêu Chi Liệt nổi giận, thấy hắn định tát thêm thì đi tới đẩy hắn ra: “Anh làm cái gì vậy! Dừng tay ngay!”
Sức đàn ông luôn mạnh hơn phụ nữ, chỉ cần vung tay cũng khiến cô lảo đảo, ngã nhào xuống cạnh Hà Tiểu Tiểu. Tiêu Chi Liệt tức muốn phát điên, ban ngày ban mặt ra tay đánh bạn gái, mà đám người kia cũng chỉ vây xung quanh để xem chứ không ai duỗi tay ra giúp đỡ. Chỉ hận chính mình không đủ bản lĩnh như nữ chiến sĩ trong mộng, không thì đã đánh cho hắn thành đầu heo răng rơi đầy đất đến cha mẹ cũng không nhận ra. Cô càng nghĩ càng giận, hung dữ đến gần gã đàn ông kia, nhấc chân đá lên đầu gối hắn.
Loại giầy cao gót ba phân này, dù không gây thương tích lớn, nhưng bị cái gót nhọn kia đá vào chắc chắn cũng phải bị đau. Tên bạn trai kia vốn đã kích động, nay bị đá một cú lại càng phát điên đến hai mắt đều vằn đỏ, lập tức vung nắm đấm về phía Tiêu Chi Liệt.
Cô chỉ xả giận mà không nghĩ đến hậu quả, nên cuối cùng còn quên cả lấy tay ngăn cản. Thế nhưng, thật kỳ quái, vẻ mặt gã đàn ông kia bỗng trở nên mê man, tay hắn cứng đờ giơ lên giữa không trung.
Thời gian dao động trong một giây thì Hà Tiểu Tiểu đứng lên bắt lấy cánh tay gã bạn trai, quát vào mặt hắn: “Anh dám đánh cô ấy? Không muốn sống nữa sao?”
Ánh mắt gã kia vẫn dại ra, hắn chuyển mắt nhìn sang Hà Tiểu Tiểu, vẻ mặt mê man lại bị vẻ hung ác thay thế lần nữa. Hắn tàn bạo đẩy Hà Tiểu Tiểu ra: “Ai cần cô lo!”
Hà Tiểu Tiểu cũng đi giày cao gót, bị hắn đẩy ngã ngửa ra sau, gót giày giẫm hụt khỏi bậc thềm cẩm thạch, ngã thẳng xuống bồn hoa dưới bậc tam cấp, thái dương đập xuống góc nhọn trên bồn đá, lập tức chảy đầy máu.
Thấy có người bị thương, những người đứng xem xung quanh không dám bàn tán nữa, có người lại gần muốn đỡ Hà Tiểu Tiểu dậy. Gã bạn trai cũng ý thức được là mình quá tay, nên cũng thu bớt lại vẻ mặt kiêu căng, chìa tay ngăn cản người định đỡ Hà Tiểu Tiểu rồi rút khăn tay đưa cho cô: “Lau ngay đi.” Rồi nói với những người ngoài: “Đây là chuyện nhà chúng tôi, đừng nhìn, đừng có nhìn nữa.”
“Chuyện gì vậy?” Ngụy Tầm chen vào đám người, thấy Hà Tiểu Tiểu chật vật ngồi dưới đất, tóc tai bù xù, máu chảy qua kẽ ngón tay đang ôm lấy thái dương. Gã bạn trai còn đang mải đẩy mấy người bên cạnh, thì bị hắn túm lấy cổ áo hỏi: “Là mày làm? Mày đánh cô ấy?”
Hình thể gã bạn trai kia nhỏ hơn so với hắn, lại đuối lý, nên có phần yếu thế hơn: “Tôi chỉ đẩy nhẹ, là cô ta tự ngã đập đầu…”
Lời chưa dứt đã bị ăn một cú đấm cực mạnh vào mặt, khiến cái mũi của gã vẹo sang bên, máu chảy ròng ròng từ hai lỗ mũi. Những người vây xem thấy bắt đầu lớn chuyện, thì cũng có một người đàn ông thể trạng cường tráng ra kéo hắn lại, nhưng vẫn không ngăn được Ngụy Tầm đẩy gã bạn trai kia ngã xuống đất giáng thêm mấy cú. Mãi đến khi có người gọi bảo vệ trị an đến thì mới ngăn được hắn.
Người la hét, người báo cảnh sát, người gọi xe cấp cứu, khiến cho cảnh tượng trở nên hỗn loạn.edit: Na Na tại: ngocanh254.wordpress.com
Tiêu Chi Liệt đưa Hà Tiểu Tiểu đến bệnh viện, vết thương trên trán cũng không nhỏ, phải khâu năm mũi. Bác sĩ nói não bị chấn động nhẹ, phải nhập viện theo dõi hai ngày. Gã bạn trai tuy bị đánh cho tơi tả nhưng ngoài chảy một ít máu mũi thì không bị sao hết. Cho nên không đủ chứng cớ để tố cáo Ngụy Tầm cố tình gây thương tích, cảnh sát chỉ hỏi một chút rồi thả đi.
Đến khi Hà Tiểu Tiểu vào phòng bệnh nghỉ ngơi thì Tiêu Chi Liệt mới phát hiện chân mình cũng bị đá cào rách da, nên đi gặp bác sĩ lấy chút thuốc để bôi. Khi trở về phòng bệnh, bệnh nhân xung quanh cũng đã đi nghỉ ngơi hết, nên hành lang vắng lặng. Phòng của Hà Tiểu Tiểu là phòng đơn, mà cánh cửa lại khép hờ, bên trong truyền ra tiếng thì thầm, cô đi đến gần cửa thì dừng lại, không bước vào trong.
Từ ngoài cửa nhìn vào thấy Ngụy Tầm ngồi bên giường, nắm lấy tay Hà Tiểu Tiểu. Giọng nói của hắn mang theo vô vàn xót xa, nói ngắt quãng: “Anh không nghĩ còn có thể gặp lại em…Anh sẽ không để bất cứ kẻ nào làm tổn thương em nữa…”
Tiêu Chi Liệt nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Khi cô đi ra khỏi tòa nhà định bụng về nhà thì thấy một người ngồi trên bồn hoa đối diện cổng bệnh viện, giật mình hỏi: “Sao anh lại ở đây?”
Không ngờ đó là Tô Vị Tỉnh, đáng lẽ giờ này anh đang công tác ở Tây An chứ?
Tô Vị Tỉnh đứng lên, đem áo khoác vắt lên cánh tay, tay kia kéo lấy tay cô: “Vừa nãy đang nói dở với em thì em tắt máy, chưa kịp nói với em sáng mai anh phải đi Thâm Quyến, nên muốn về nhà ngủ một đêm rồi đi.”
Cô ngây ngốc hỏi: “Từ Tây An đến Thâm Quyến không phải chỉ cần bay thẳng là tới sao?”
Anh ôm lấy vai cô đi ra ngoài: “Vừa đúng dịp có giá vé hữu nghị.”
Nhị thế tổ anh thiếu tiền mua vé máy bay sao?
“Vậy sao anh không về nhà mà đến bệnh viện làm gì? Mà sao anh biết em ở đây?”
Hai người ra khỏi cổng bệnh viện gọi một chiếc taxi, ngồi vào xe Tô Vị Tỉnh đành bất đắc dĩ trừng mắt nhìn cô nói: “Anh đến công ty đón em, chuyện lớn như vậy còn không biết sao, hỏi cái là ra ngay. Nghe nói em đến bệnh viện thì anh còn tâm trạng để về nhà sao? May mà em không sao, chân còn đau không?”
“Không sao, chỉ xước tí da thôi.” Thấy anh định cúi xuống nhìn thì cô vội vàng chuyển câu chuyện: “Được rồi, lần này anh đi công tác không phải tốn rất nhiều thời gian rất căng thẳng sao, còn phí phạm một đêm làm gì.”
“Bay chuyến đêm thì việc cũng để sáng mai mới làm được, nên thời gian chẳng chênh lệch là mấy.” Cuối cùng anh vẫn cúi xuống nhìn vết thương, thấy không sao thì mới yên tâm, nhìn chằm chằm cô một lát, rồi mới chậm chạp nói: “Hơn nữa, Chi Chi à, với anh mà nói, việc quan trọng nhất trên đời này là…”
“Vâng vâng được rồi, em hiểu em hiểu rồi, mau về nhà thôi.” Cô vội vàng ngắt lời anh, quay sang nói địa chỉ cho tài xế.
Trên xe còn có người khác mà lại toàn nói những câu làm người ta ngứa ngáy như vậy, cô chẳng muốn bị xấu hổ như thế nữa đâu.
Muốn tìm hiểu về câu danh ngôn này thì phải kể đến thời điểm khi hai người mới kết hôn. Lúc ấy anh cũng mới tiếp nhận công ty, lần đầu ra ngoài đàm phán hạng mục hợp tác với doanh nhân Thượng Hải ở thị trường hải ngoại. Vừa xuống hương cảng, còn chưa kịp tiến hành thì nghe nói cô ở nhà bị viêm dạ dày, nên bay suốt đêm về với vợ, làm hại ba Tô tuổi già mà ngay hôm sau đã phải gấp gáp bay về đó, mới không đắc tội với đối tác. Viêm dạ dày chỉ là bệnh nhỏ, đi bệnh viện truyền dịch là được rồi, mà bên cạnh cô còn có ba mẹ ruột cùng ba mẹ chồng, đúng là chuyện bé xé ra to. Cho dù là mẹ vợ, nhìn cách cư xử của con rể như vậy, cũng chẳng thế tự dối gạt mình được.
Không phải dối gạt người khác là con rể rất tốt với con gái mình, mà là lo lắng ngày nào đó ông thông gia mất đi, thì con gái mình có bị nhịn đói vì người chồng thế này hay không.
Tiêu Chi Liệt đến giờ vẫn còn nhớ rõ Tô Vị Tỉnh dùng trực thăng bay thẳng đến bệnh viện, rồi chạy ngay đến phòng truyền dịch, đến khi gặp được cô thì nói ra câu đó, khiến cho bao lời than trách của cô đều ngậm trở về.
Anh nói rằng: “Chi Chi, ở bên em là mục đích duy nhất của đời anh. Chẳng có điều gì quan trọng bằng em.”
Đối diện với anh chồng như thế này, bạn còn có thể nói được gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.