Mẹ, Đừng Đùa Với Lửa

Chương 10: Chữa bệnh bị người trị




Người đàn ông đứng ở phía trước cửa sổ xoay người ——
Khuôn mặt lạnh lùng cương nghị giống như đao khắc, mày kiếm khí phách anh khí toả sáng, sống mũi hoàn mỹ thẳng tắp giống như pho tượng hiện ra đường cong cao quý nhất, môi mím chặt kín kẽ cùng kiên nghị, lãnh khốc cao ngạo, khí thế mãnh liệt giống như sư tử làm cho người ta sợ hãi, đôi tay cắm vào túi quần, trong lúc phất tay để lộ khí phách vương giả.
Viêm Dạ Tước dạo bước đi về phía ghế sa lon bằng da đen, trên mặt cương nghị không có bất kỳ biểu cảm, thân hình cao lớn ngồi xuống, cặp mắt sắc bén nửa híp, không có nhiệt độ.
Hai người đàn ông đi tới là Phi Ưng cùng Bôn Lang, họ đều là thuộc hạ trung thành nhất của người đàn ông này, tỉnh táo lão luyện.
Phi Ưng tiến lên một bước nói: "Lão đại, đồ đã có đầu mối, bị người đem vào chợ đen bán đấu giá, trước mắt vẫn còn ở trên tay kẻ mặt nạ, tôi sẽ tiếp tục coi chừng, không để cho con chíp này rơi vào trong tay những tổ chức khác."
"Rất tốt." Viêm Dạ Tước nhàn nhạt nói, ánh mắt rơi vào Bôn Lang, Bôn Lang cũng biết ý lão đại, gật đầu một cái: "Lão đại, yên tâm, cá đã mắc câu."
Ngay sau đó, Viêm Dạ Tước đứng lên, không nói thêm gì nữa, xoay người, ánh mắt nhìn cảnh sắc phía ngoài cửa sổ.
Trước đây không lâu, bên trong mảnh ngọc bị Long Trạch Thu đánh mất cất giấu con chíp đỉnh cao, tất cả thương nhân súng đạn đều tranh đoạt, có con chíp này thì có được vũ khí đạn dược tốt nhất, đây là thứ thuộc về Viêm bang, chỉ cần là người có ý đồ đối với những thứ kia, đều phải trả giá đắt!
Ánh trăng lẳng lặng lan ra trên hình dáng gương mặt lạnh lùng của anh, đáy mắt tăng thêm sát khí lạnh lẽo cùng gợn sóng nguy hiểm, hơi thở dã thú cũng đã làm người khác nổi da gà.
Viêm Dạ Tước ba mươi hai tuổi đã là người đàn ông thành thục có sức hấp dẫn trí mạng, tiền bạc còn có quyền thế, anh dựa vào thực lực của bản thân thành lập thế lực của mình, hơn nữa ngồi lên vị trí lão đại Viêm bang.
Có điều cả đời anh có một đoạn trống rỗng, sau anh dần dần mất trí nhớ. . . . . .
Đi nơi nào, ở đâu?
Ban đêm, sao lốm đốm đầy trời, sóng biển liên tiếp không ngừng xông về bờ cát thiên nhiên tinh khiết màu bạc, gió cuốn mùi nước biển thổi về hướng một tòa biệt thự bình thường, nơi này rất an tĩnh, hình như hoàn toàn ngăn cách với sóng gió náo nhiệt tìm người bên ngoài.
Bên trong phòng giải phẫu tạm thời của biệt thự, đèn giải phẫu chói mắt chiếu rọi, bên trong phòng yên ắng, mùi nước khử trùng tràn ngập bốn phía, bên trong phòng chỉ có chăn màu trắng, y phục cùng vách tường.
Kết thúc phẫu thuật dài đến một giờ, Trình Du Nhiên liếc mắt nhìn người nằm trên giường, chính là nhân vật nổi tiếng giới chính trị, từ trong phòng giải phẫu đi ra, tóc ngắn, mắt kính gọng đen, chu đáo rửa sạch tay đầy máu tươi, đùa bỡn cái hộp Phổ Lợi trong tay, có thể lấy được kim cương quan chức quý trọng, khẳng định đây là tham quan, nghĩ tới đây, trong lòng thở dài một cái, thôi đi, không nên để ý, dù sao đã xong chuyện, một lát nữa đi Khải Việt uống một ly, sau đó về nhà ngủ.
Nghĩ vậy, người làm đang muốn đưa cô ra biệt thự, mới vừa đi xuống lầu, mắt thấy cánh cửa kia sẽ rơi, chợt, rầm rầm rầm ——
Tiếng súng, tiếng thủy tinh vỡ vụn, thanh âm nện trên tôn, tiếng kêu thảm thiết. . . . . . Phá vỡ biệt thự yên tĩnh.
May mà Trình Du Nhiên phản ứng kịp thời, lật người trốn đến phía sau ghế sa lon, nhìn cục diện máu tươi, còn có mấy người đàn ông cầm súng, chậc chậc, cái chết thật đúng là thảm, mày cau lại, mới vừa còn nói tham quan, lần này liền xuất hiện kẻ thù, sẽ không giết chết cô luôn chứ, như vậy cô cũng quá oan uổng.
Suy tư một chút, thừa dịp bọn họ còn chưa có phát hiện mình, nhanh chóng đem tóc ngắn cùng mắt kính trên người cởi ra, giấu ở phía dưới ghế sa lon, mới vừa chuẩn bị xong đã bị một khẩu súng chĩa vào.
"Đại ca, nơi này còn có một người, nói không chừng chính là vợ nhỏ của tham quan!"
Da đầu Trình Du Nhiên đau xót, người đàn ông to cao nắm mái tóc dài của cô tóm cô lên, âm trầm nói: "Tên tham quan đáng chết kia còn có đàn bà đẹp như vậy, cũng làm cho mấy anh em chúng ta hưởng thụ một chút."
Trình Du Nhiên cắn răng, trong lòng thầm hối hận, sớm biết cô sẽ không học một ít võ thuật mà nên luyện thành tay súng thiện xạ, giờ thì tốt rồi, một con dao mổ cũng không có, muốn động thủ nhưng người ta có súng, xem ra, thứ duy nhất có thể lấy ra dùng là miệng mình, "Hiểu lầm, hiểu lầm, tôi không phải là vợ tên tham quan kia, tôi chỉ là bác sĩ thực tập."
"Bác sĩ thực tập?" Người đàn ông nhíu mày đi tới, lộ sắc da màu đồng, nhìn qua không quá giống người Hương Cảng (Hồng Kông), lúc nào rồi còn nghĩ cái này, cô gật đầu một cái rồi nói tiếp lời vừa nói: "Đúng, đúng, đây là chứng nhận của tôi, tôi bị buộc tới nơi này chữa bệnh cho tham quan."
"Nếu chữa bệnh cho tham quan thì cũng nên chết!" Người đàn ông thô lỗ gầm lên.
"Đại ca, tôi có thể không tới ư? Tôi chỉ là một người dân nhỏ nào địch nổi người ta làm quan, tôi dựa vào công việc ở bệnh viện sống qua ngày." Trình Du Nhiên nói ra lời này, bản thân cũng cảm thấy có chút buồn nôn, giống như là khóc nói trong phim truyền hình, tôi còn mẹ già hơn 80 tuổi, dưới có mấy đứa con, tôi cũng là bất đắc dĩ.
"Tôi còn phải kiếm tiền nuôi gia đình nuôi đứa bé, tôi. . . . . ."
"Được rồi, A Long, buông cô ta ra, để cho cô ta đi." Người đàn ông có làn da màu đồng, nhìn chứng nhận một chút, rồi nhìn sang cô gái này, khoát tay áo, ý bảo A Long thả người, từ trước đến giờ A Long đều nghe đại ca, buông lỏng Trình Du Nhiên ra, cô nhanh chóng vuốt vuốt tóc của mình, nhìn người đàn ông được gọi là đại ca, "Cô còn không đi."
"Đi, đi chứ, cảm ơn vị đại ca này." Trình Du Nhiên hướng vị đại ca cũng không tính là bại hoại nói một tiếng cảm ơn, xoay người, trên mặt nhất thời bày ra một nụ cười giảo hoạt, may mà chứng nhận bác sĩ thực tập của bệnh viện tương đối hữu hiệu, đợi chút, chứng nhận bác sỹ còn ở trong tay người đại ca đằng kia.
Thôi, đi ra làm gì còn đi vào dâng mạng, đi đi, xem ra tham quan kia không sống được, mặc kệ nó, dù sao mình cũng lấy được tiền, nhìn kim cương trong tay, nhếch miệng cười, đạp chân ga, dọc theo quốc lộ ven biển chạy hướng nội thành.
Mắt thấy chỉ cần chuyển vòng lên đường thành phố là có thể tới khu đô thị, xe trước mặt chợt ngừng lại, Trình Du Nhiên thắng xe gấp, đang muốn buột miệng mắng người lái xe phía trước không có kỹ thuật, chỉ thấy một khẩu súng chĩa vào từ cửa sổ xe, mới vừa chạy ra khỏi nguy hiểm, chuyện này là sao nữa.
"Các anh là ——" Còn chưa có nói xong, không đề phòng cái ót chợt bị một kích, đầu truyền đến một hồi đau nhức kịch liệt, hai mắt tối sầm lại, nhất thời hôn mê.
Trước lúc ngất xỉu, đầu cô lóe lên một câu nói duy nhất: không phải chỉ trị bệnh mà mình cũng bị người trị!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.