Mẹ, Đừng Đùa Với Lửa

Chương 37: Cô là người của anh




Giọng nói lạnh lẽo tưởng chừng đóng băng tất cả, ánh mắt mọi người đều nhìn về phía người đàn ông cao lớn, gương mặt tuấn tú cương nghị, tây trang đen tuyền nhưng không cách nào che giấu hơi thở dã thú tản ra từ trên người anh, làm cho người ta không rét mà run, vóc người cao ráo gần 1m9, giống như là diều hâu vồ gà con, tay mảnh khảnh của Nhã Cầm trong nháy mắt bị nắm lấy.
Vạn Nhã Cầm bị một sức lực khổng lồ ngăn cản, bị đau vội vàng kêu thành tiếng, xoay người, thấy rõ ràng người túm mình, sắc mặt cô ta trong nháy mắt cứng đờ, hai người nhà họ Lãnh và Vạn Tuyết Cầm cũng biết thân phận Viêm Dạ Tước nên đều bị khiếp sợ.
Trình Du Nhiên giương mắt, lúc này mới thấy rõ người đứng ở phía sau Nhã Cầm, trên mặt lộ ra nụ cười lúng túng, giống như đứa bé làm việc gì sai, không nói lời nào, đầu cúi thấp hơn một chút, giữ yên lặng, len lén liếc mặt Nhã Cầm khổ sở một cái, trong lòng rất rõ ràng, sức lực của lão đại Viêm cũng không phải là người bình thường có thể chịu nổi.
"A, đau, chị, cứu em, anh, buông tôi ra."
Cô ta đau đến kêu to, sắc mặt lúc trắng lúc xanh, không ngừng giãy giụa, làm thế nào cũng không tránh thoát, không thể làm gì khác hơn là hướng chị gái cầu cứu.
Vạn Tuyết Cầm nhìn thấy bộ dạng em gái lập tức tiến lên, đang muốn mở miệng, lúc này, Lãnh Triệt nói trước.
"Tước, chuyện này để tôi giải quyết, dù sao tối nay cũng là bữa tiệc đính hôn của tôi." Khóe miệng anh nâng lên một tia tà khí, hình như nhìn ra cái gì.
Gương mặt Viêm Dạ Tước vẫn lạnh lùng như cũ, nhưng không có để ý tới lời Lãnh Triệt nói, một đôi con ngươi sắc bén nhìn chằm chằm Nhã Cầm, trầm giọng nói: "Động cô ấy, cô còn chưa có tư cách."
Những lời này, giống như là một sợi dây xỏ qua lỗ kim xuyên vào trong lòng Trình Du Nhiên, trong lúc nhất thời khiến cô không biết nên có phản ứng ra sao.
Những lời này, cũng làm người trong hội trường kinh ngạc, đừng nói là hai người nhà họ Lãnh không biết quan hệ giữa Viêm Dạ Tước với Du Nhiên là thế nào, Nhã Cầm cũng sợ hãi tột độ, không biết nên nói gì.
Lúc này, Vạn Tuyết Cầm có chút không phục tùng mở miệng: "Hiện tại là chuyện nhà họ Mộ chúng tôi, sợ rằng không có quan hệ gì với Viêm bang các người."
Sắc mặt Viêm Dạ Tước trầm xuống, hất tay Nhã Cầm, cũng không nhìn người phụ nữ mới vừa nói chuyện một cái, xoay người đi đến trước mặt Trình Du Nhiên, bàn tay phủ ở trên đầu cô, quát lớn: "Càn quấy đủ rồi, trở về thôi."
Trình Du Nhiên đang muốn thoát khỏi ma trảo của anh, chợt bị anh kéo cổ tay, nghe anh giống như là đang giáo huấn đứa bé, trong lòng cũng hơi tức giận.
Nhưng dưới tình huống này, dựa vào Viêm Dạ Tước là biện pháp tốt nhất để cô thoát thân, cô cũng không muốn vô cớ có thêm một vị hôn phu nào đó, hơn nữa, người đàn ông Lãnh Triệt này tuyệt không phải đơn giản như tác phong không đứng đắn bề ngoài, giống như chuyện gì anh ta đều thấy rất rõ ràng.
Người như vậy quá nguy hiểm, giống như là hồ ly, vẫn cách xa thì tốt hơn, nghĩ tới đây, cô gật đầu một cái, cho con trai một ánh mắt, ý bảo rời đi.
Tuy nhiên cánh tay khác lại bị Lãnh Triệt kéo, sức lực không kém so với Viêm Dạ Tước.
Lãnh Triệt nhìn cô, chậm rãi mở miệng nói: "Em là vị hôn thê của anh, tại sao có thể đi theo người đàn ông khác rời đi chứ?"
Trình Du Nhiên bị lôi kéo đứng ở chính giữa, có chút nổi cáu, nhíu nhíu mày, hướng Lãnh Triệt mở miệng nói: "Lãnh thiếu gia này ——"
"Không có sự đồng ý của tôi, cô ấy không phải là vị hôn thê của cậu." Giọng nói trầm thấp của Viêm Dạ Tước cắt đứt lời Trình Du Nhiên, "Cô ấy, là người của tôi." Một câu nói rõ ràng nói cho Lãnh Triệt, đừng nên có chủ kiến gì trên người Trình Du Nhiên, nếu không dù là nhà họ Lãnh, anh cũng sẽ không khách khí.
Lãnh Triệt cười cười, lúc này mới buông tay ra, đây là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy bộ dáng này của Viêm Dạ Tước, vì một cô gái mà nói thật nhiều lời, thật là càng ngày càng thú vị, anh chưa bao giờ gần nữ sắc lại ở trước mặt anh ta nói Du Nhiên là người của anh.
Viêm Dạ Tước mang theo Trình Du Nhiên rời đi trước mặt mọi người, Tiểu Nặc được Phi Ưng ôm nhanh chóng đuổi theo bước chân lão đại, anh ta biết, Trình Du Nhiên không rời đi theo lão đại phân phó, cũng sẽ bị mang đi thế này, sợ rằng tiếp đó, cũng sẽ không có trái cây tốt để ăn.
Đối với mọi người mà nói, thật đúng là một bữa tiệc đính hôn đặc sắc, làm cho tất cả mọi người có chút không biết làm sao, mà mặt hai người nhà họ Lãnh hơi sa sầm, tại sao Viêm Dạ Tước lại có quan hệ với nhà họ Mộ, hơn nữa, chuyện hôm nay quả thật chính là quá hồ đồ, mặt đều sắp bị thằng ranh Lãnh Triệt này làm cho mất hết.
Mà Lãnh Triệt chỉ buông lỏng bả vai, dù thế nào đi nữa thì anh ta cũng thuận lợi phá hư tiệc đính hôn, khôi phục tự do, mà Nhã Cầm và Vạn Tuyết Cầm lại là một bụng tức, ngoài tức giận còn có kinh ngạc, sao Du Nhiên biết người Viêm bang.
Mấy người ra khỏi bữa tiệc, tiến vào một chiếc xe riêng, xe rất nhanh lái rời khỏi nhà họ Lãnh.
Thân thể cao lớn của Viêm Dạ Tước ngồi ở ghế dựa, trầm mặc, Phi Ưng cũng không dám mở miệng nói chuyện, chơi trò chơi trong điện thoại di động.
Cả bên trong xe an tĩnh làm cho người ta hít thở không thông, Trình Du Nhiên cũng cảm thấy vô cùng không tự nhiên, giống như là ngồi ở thảm châm, làm thế nào đều không thoải mái.
Thế mà ở trong nơi này người duy nhất không khẩn trương chính là Tiểu Nặc, ngồi ở bên cạnh Viêm Dạ Tước, dựa vào cánh tay bền chắc của anh ngủ ở trong không khí như vậy, thỉnh thoảng còn xoay người tìm tư thế thoải mái.
Viêm Dạ Tước bị tên nhóc con này chỉnh cho nhăn mày, Trình Du Nhiên ngồi ở đối diện nhìn tình cảnh này, trong lòng âm thầm thở dài một cái, cô rất bội phục đứa con trai này, lúc này còn có thể ngủ ngon thế, mẹ nó còn không thể ngủ, suy nghĩ một chút, rốt cuộc mở miệng phá vỡ trầm mặc.
"Lão đại Viêm, đứa nhỏ này ngủ nông, không bằng tôi với anh thay đổi vị trí." Trình Du Nhiên cười cười cứng ngắc, cô cũng không muốn vị lão đại này phát tức giận ở trên người con trai cô.
Nhưng Viêm Dạ Tước không có ý di động, tập trung nhìn cậu nhóc ngủ say, trầm giọng nói: "Ba đứa bé là ai?"
"Đây là chuyện riêng của tôi, cũng không cần phải bẩm báo chứ?" Trình Du Nhiên ngẩn ra vì lời anh nói, tại sao anh lại hỏi ba Tiểu Nặc là người nào, chẳng lẽ anh đã biết. . . . . .
"Để thằng bé ở bên cạnh tôi, tôi sẽ cho thằng bé thứ tốt nhất." Viêm Dạ Tước nói thật bình tĩnh, không mang theo bất kỳ cảm xúc, nhưng giọng điệu này giống như là một người ba.
Phi Ưng cũng ngu ngơ, không ngờ lão đại sẽ nói như vậy, anh muốn giữ một đứa bé ở bên người làm gì, chẳng lẽ dự định làm ba đứa nhỏ này, cũng không phải chứ?
Trình Du Nhiên bị chấn động lần nữa, nghe giọng điệu này, xem ra anh biết, biết chuyện Tiểu Nặc là con anh? Không được! Coi như anh biết cô cũng sẽ không buông Tiểu Nặc ra.
"Tiểu Nặc là của tôi, tôi sẽ không giao cho bất luận kẻ nào." Nói gì phụ trách, quay đầu lại sẽ quên mất không còn một mống, cô tuyệt đối không đồng ý!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.