Mẹ, Đừng Đùa Với Lửa

Chương 6: Diện mạo vốn có của bác sỹ




"Không xong rồi, cứu mạng, bên này có người té bất tỉnh!" Bàn ăn bên kia truyền đến âm thanh thét chói tai, rất nhanh, rất nhiều người vây lại, vội vàng hỏi hướng chung quanh: "Nơi này có ai là bác sỹ?"
"Làm ơn nhường chút, tôi là bác sỹ." Trình Du Nhiên đi tới bằng tốc độ nhanh nhất, vừa nói vừa gạt đám người ra, ý bảo con trai đứng ở một bên, nhìn người phụ nữ có thai nằm trên mặt đất một chút, khom thân thể xuống, một tay nắm làn váy lên, động tác dồn hết sức không chút do dự xé váy mình ra, nhanh chóng ngồi xổm xuống.
"Tôi là bác sỹ, cô không cần sợ, từ từ hô hấp."
Một tay đệm người phụ nữ có thai lên, một tay cẩn thận lật thân thể cô gái đó lại, khi người phụ nữ có thai nằm ngang thì mới nhìn rõ gương mặt tái nhợt, đầu đầy mồ hôi, "Lâm?"
"Cat, Cathy, cứu, cứu con tôi." Lâm trở tay cầm tay Trình Du Nhiên, run rẩy, sắc mặt càng tái nhợt, nhưng trong ánh mắt lại hết sức tin tưởng, tin tưởng người bây giờ cô đang nắm lấy, nhất định có thể cứu con cô.
Về lời Lâm nói, khiến Trình Du Nhiên nhíu nhíu mày, nhưng bản thân cô lại có thể đồng cảm, bởi vì cô cũng là mẹ của đứa trẻ, đã từng làm quyết định như vậy, vào giờ phút này, đã không có thời gian cho cô nghĩ cái khác, một tay nắm lấy cổ tay cô ấy, ngón tay mảnh khảnh trắng như tuyết nhẹ nhàng đặt tại mạch đập, chung quanh cũng trở nên yên tĩnh, hai vệ sỹ da đen cũng đứng ở hai bên, bác sỹ vốn xách theo cái hòm tới bên cạnh trước lại yên lặng chờ ở một bên.
"Cậu nói cho tôi biết là đau ở vị trí nào?" Giọng của Trình Du Nhiên đánh vỡ phần yên tĩnh này, Lâm thở hổn hển, trả lời đứt quãng: "Trên, trên bụng."
Trình Du Nhiên khép năm ngón tay lại, nhẹ nhàng đè ở vị trí bụng cô ấy, "Nơi này đau không?"
"Hình như. . . . . ." Lâm còn chưa nói xong, tay Trình Du Nhiên ấn sâu một cái rồi chợt nâng lên, chỉ thấy Lâm bị đau đến kêu thành tiếng, đau đến mức nước mắt cũng trào ra từ khóe mắt, tiếng thở càng ngày càng gấp rút, Trình Du Nhiên tiếp tục đè mạch đập của cô ấy, "Là đau nhức đến mức nào?"
"Cả, cả trong bụng xoắn. . . . . ." Chữ đau còn chưa nói ra, cô ấy chợt hít một hơi, khó chịu ho hai tiếng, hô hấp càng dồn dập, rất nhanh, hoàn toàn giống như không thở nổi, cả khuôn mặt đỏ lên, thời điểm bụng cô ấy càng ngày càng lớn, gánh nặng của tim sẽ càng lúc càng lớn, tim có nước đọng đưa đến khó thở.
Trình Du Nhiên giương mắt hướng vị bác sỹ xách theo cái hòm rồi nói: "Để cái hòm thuốc xuống, lập tức đi chuẩn bị băng ca, phải nhanh mổ bụng sinh."
"Phải, phải ở chỗ này sao? Hơn nữa, Hoắc Bối Nhĩ phu nhân còn chưa tới ngày sinh." Bác sỹ có chút do dự mà nói ra, hiện tại ở vùng biển quốc tế, trên tàu thủy không có thiết bị tốt nhất, nếu xảy ra chuyện gì, anh ta cũng không đảm đương nổi.
Trình Du Nhiên liếc mắt nhìn con trai của mình, chỉ thấy Tiểu Nặc nhận được lệnh, thân thể nhỏ nhắn linh hoạt tiến lên cầm cái hòm thuốc tới, đặt ở trước mặt mẹ, sau đó lui về phía sau, cầm laptop bên cạnh bé gái tới, chỉ vào bản vẽ mặt phẳng tàu thủy, nói: "Mẹ, tầng ba khoang thuyền có phòng cấp cứu chữa bệnh."
Trình Du Nhiên nghe lời của con, lúc này trên tay đã đeo bao tay, cầm kim châm trong hòm thuốc lên, nhẹ nhàng đè lại vị trí ngực, không có một tia do dự, liền cắm xuống, rất nhanh, hô hấp của Lâm dần dần vững vàng, thản nhiên đưa tay cầm tay, không nói gì, nhưng trong mắt cũng đang nói cho cô biết, bất luận như thế nào, chỉ cần giữ được đứa bé.
"Yên tâm, các cậu sẽ không có chuyện gì." Trình Du Nhiên hướng cô gật đầu một cái, dù lúc đang làm giải phẫu chợ đen, cô cũng không lộ ra vẻ mặt nghiêm túc như vậy, nhưng lần này, cô không thể lơ là.
Lúc này, Tiếu Chấn Vũ đã mang theo nhân viên cứu hộ trên thuyền cầm băng ca vội vã tới đây, thận trọng mang cô ấy lên phòng cấp cứu tầng ba, Tiếu Chấn Vũ cũng đi vào theo, mang theo bao tay trừ độc, "Tôi tới trợ giúp cô."
Người ở bên ngoài nghe thấy, bác sỹ nổi tiếng thế nhưng tới trợ giúp một bác sĩ thực tập, nhưng Tiếu Chấn Vũ cũng vừa mới nhìn ra, năng lực của cô tuyệt không phải chỉ là thực tập.
Trình Du Nhiên gật đầu một cái, ý bảo con trai chờ ở bên ngoài, sau đó đóng cửa lại, trong phòng giải phẫu còn có vị bác sỹ Địch đi theo đến, để điện thoại xuống, nói: "Thuốc tê còn chưa tới, đã sắp đến, trước hết hãy chờ một chút."
"Đã không thể đợi rồi, dao giải phẫu." Trình Du Nhiên vươn tay, ý bảo Tiếu Chấn Vũ đưa dao giải phẫu cho cô.
Cầm dao, hạ dao, đổi dao, từng động tác vừa nhanh lại chính xác, máu không ngừng chảy, Trình Du Nhiên bình tĩnh mở miệng: "Liên tục báo cáo chỉ số sinh mạng cùng nhịp tim."
Bác sỹ Địch nhìn quá trình giải phẫu, trán đẫm mồ hôi, anh quả thật không thể tin được tất cả những gì mà mắt mình thấy, ngay cả Tiếu Chấn Vũ cũng có chút khiếp sợ, đã thấy tay đứa bé, mà Trình Du Nhiên lại càng thêm bình tĩnh, tay càng lúc càng nhanh, "Dao giải phẫu. . . . . . kìm cầm máu. . . . . ."
"Chỉ số sinh mạng đang giảm xuống nhanh." Bác sỹ Địch khẩn trương lần nữa tim cũng sắp nhảy ra ngoài, tiếp tục đếm số, lúc này, thuốc tê chuyên chở bằng máy bay đã tới, nhân viên cứu hộ vội vã đẩy cửa ra, Tiếu Chấn Vũ lập tức tiêm thuốc tê.
Vậy mà, vừa lúc đó, Trình Du Nhiên ôm đứa bé ra ngoài, ô oa oa ——
Sinh mạng mới đến thế giới này cất tiếng khóc vang dội đầu tiên, xuyên phá cả phòng giải phẫu, nhân viên cứu hộ lập tức đón lấy đứa trẻ, kiểm tra cho bé, cô lập tức khâu vết thương cho Lâm, hơn nữa kiểm tra chỉ số nhịp tim.
"Lâm, là con trai, chúc mừng cậu." Đứa trẻ và mẹ đều bình an vô sự, Trình Du Nhiên nhếch miệng cười nhẹ dưới khẩu trang.
Lâm vô lực nằm ở trên giường, khắp người đầm đìa mồ hôi, chậm rãi mở hai mắt, thở dài một hơi mệt mỏi và yếu đuối, nhưng cô lại biết, cô sinh con ra, đây là con của cô và Khải Tát, đứa trẻ của gia tộc Hoắc Bối Nhĩ, cô nhìn Trình Du Nhiên, nói cảm ơn: "Cathy, khổ cực cho cậu rồi!"
"Là ý chí của cậu mạnh." Trình Du Nhiên nhìn đứa bé trong ngực nhân viên cứu hộ, đưa tay ôm lấy, đặt ở bên người Lâm, để mẹ đứa trẻ hôn nó đầu tiên, giống như năm cô nằm trên bàn mổ, bác sỹ ôm Tiểu Nặc đi tới trước mặt cô, tay nhỏ bé nắm chặt ngón tay cô. . . . . .
Lúc này, tàu thủy đã đến bến cảng, đội ngũ hộ sỹ đã sớm chờ ở bến cảng, Trình Du Nhiên kéo con trai, cùng Lâm cùng nhau đi ra khoang thuyền.
"Lần này cũng khổ cực cho anh rồi." Cô hướng Tiếu Chấn Vũ cười cười, không quay đầu lại mà rời đi.
Tiếu Chấn Vũ còn chưa kịp nói chuyện, chỉ thấy bọn họ rời đi, anh đứng tại chỗ, nhìn một đám người rời đi, ánh mắt rơi vào trên người một đôi mẹ con.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.