Nguyễn Linh và Diệp Hủ nhìn nhau một cái, sau đó ra hiệu cho người giúp việc mở cửa cho Trần Tùng Dương.
Trần Tùng Dương ung dung tự tin đi vào, chuẩn bị lên lầu tìm Diệp Hủ.
Khi nhìn thấy những người có mặt trong phòng khách, cơ thể Trần Tùng Dương đã cứng đờ lại.
“Mẹ….” Trần Tùng Dương suýt nữa đã thốt ra chữ “mẹ kế”, may mắn kịp thời dừng lại: “Cháu chào cô! Cô cũng ở nhà sao?”
Trần Tùng Dương đã đến nhà Diệp Cảnh Trì không biết bao nhiêu lần rồi, mỗi lần tới nhà thì Diệp Cảnh Trì cũng đi sớm về khuya, ngoài người giúp việc ra thì hầu như chỉ có Diệp Hủ.
Tư duy theo thói quen trong nhiều năm, khiến Trần Tùng Dương hoàn toàn không nghĩ đến khả năng có người khác ở nhà.
Nguyễn Linh nhìn Trần Tùng Dương, rồi lại nhìn Diệp Hủ, hỏi: “Mấy đứa có hẹn ra ngoài à?”
Trần Tùng Dương: “Cháu….”
Diệp Hủ: “Không có.”
Trần Tùng Dương: “……” Cậu ấy không hiểu Diệp Hủ sao lại không giúp đỡ mình, ngược lại còn quay sang giúp đỡ người khác?
Rồi Trần Tùng Dương lại đột nhiên nhận ra, trên danh nghĩa hai người này là mẹ con, mình mới là người ngoài.
Tuy nhiên, dù thế nào, cậu ấy cũng phải hỏi Diệp Hủ về chuyện đó.
“À thì…” Trần Tùng Dương vừa nói vừa suy nghĩ nên tìm lý do gì.
Cậu ấy đang lo lắng thì đột nhiên nhìn thấy cái túi giấy quen thuộc trước mặt Nguyễn Linh.
Đôi mắt Trần Tùng Dương mở to ra: “Cái đó….”
Diệp Hủ đột nhiên lên tiếng cắt ngang: “Cậu tìm tôi có chuyện gì?”
Trần Tùng Dương vẫn chưa kịp lấy lại tinh thần, khó tin nhìn lại túi giấy đã được mở một nửa trên bàn trà.
Đúng là túi giấy đựng đồ ăn vặt của căng tin, bên trong còn có món bánh ngọt nổi tiếng của trường, đó là macaron.
Cậu ấy nuốt nước bọt, đi đến kết luận khó tin:
Bánh ngọt của Diệp Hủ, có vẻ như là mua cho mẹ kế của cậu ấy.
Nguyễn Linh ngồi trên ghế sofa, nhàn nhã lên tiếng: “Sao thế? Có chuyện gì không?”
Cô nhận ra Trần Tùng Dương rất quan tâm đến túi bánh ngọt mà Diệp Hủ mang về. Nhưng cô lại không nói, chờ Trần Tùng Dương tự hỏi.
Không thể trách được, ai bảo cô là một người lớn vô cùng nhàm chán và xấu tính chứ?
Trần Tùng Dương giật mình: “Không có ạ!”
Nhớ đến mục đích đến đây, lại nhớ đến ánh mắt đáng thương của Tô Quân Nhược, Trần Tùng Dương quyết định không thể về tay không.
Cậu ấy phải xác nhận lại, để về nhà trả lời cho Tô Quân Nhược.
Trần Tùng Dương nhìn sang Diệp Hủ, rồi liếc nhìn Nguyễn Linh. Không biết sao trực giác mách bảo cậu ấy, hỏi Nguyễn Linh sẽ dễ có được câu trả lời hơn.
“À thì, cô ơi…” Trần Tùng Dương ngập ngừng lên tiếng: “Cháu có thể hỏi cô một câu không?”
Thằng bé gần một mét tám, giọng điệu lại có chút nũng nịu.
Nói xong, Trần Tùng Dương liền cảm nhận được một ánh mắt lạnh lùng từ Diệp Hủ quét qua.
Trần Tùng Dương không thèm liếc nhìn, giả vờ không thấy.
Nguyễn Linh mỉm cười: “Có chứ, cháu hỏi đi.”
Trần Tùng Dương chỉ vào túi giấy trên bàn trà, suy nghĩ một lúc, rồi vòng vo: “Cái này… cô thích ăn sao?”
Nguyễn Linh nhướng mày.
Trần Tùng Dương cũng thấy câu hỏi này có hơi kỳ lạ, trong lúc hoảng loạn lại bổ sung thêm: “À, cái này là bánh ngọt ở căng tin trường cháu. Cô mà thích thì lần sau, lần sau cháu qua tìm Diệp Hủ, sẽ mang cho cô!”
Diệp Hủ lại liếc mắt.
Nguyễn Linh “phụt” cười ra tiếng: “Cô còn chưa kịp ăn đâu. Nhưng, chắc là không cần phiền cháu.”
Cô quay sang người vẫn chưa nói gì ở bên cạnh, mỉm cười: “Diệp Hủ sẽ mang về giúp mẹ, đúng không?”
Diệp Hủ: “……”
Trong phút giây do dự, Diệp Hủ khẽ “ừ” một tiếng, không nghe kỹ thì gần như không nghe thấy.
Dù sao, trưa đi lấy cơm tiện thể mua cũng không phiền, Diệp Hủ nghĩ.
Trần Tùng Dương nhìn Diệp Hủ, biểu cảm kinh ngạc lại xuất hiện trên mặt cậu ấy: Từ khi nào mà Hủ ca lại dễ nói chuyện thế?
May mắn là cậu ấy đã xác nhận được điều mình muốn xác nhận, bánh ngọt của Diệp Hủ hoàn toàn không phải cho cô gái nào mà là cho mẹ kế của mình.
“Ờ, cô à!” Trần Tùng Dương đã hoàn thành nhiệm vụ, quyết định rút lui ngay lập tức: “Cháu đột nhiên nhớ ra nhà còn chút việc, vậy cháu đi trước. Chào cô ạ!”
Trần Tùng Dương vẫy tay “tạm biệt” với Diệp Hủ, rồi vội vàng chạy ra ngoài.
Khi người nói nhiều nhất đã đi rồi, chỉ còn lại Nguyễn Linh và Diệp Hủ ở nhà.
Nhiệm vụ của Nguyễn Linh đã hoàn thành, có vẻ như việc có thêm một người tham gia trò chuyện không ảnh hưởng đến chuyện hoàn thành nhiệm vụ.
Diệp Hủ đột nhiên nói: “Tôi lên lầu đọc sách.”
Nói xong cũng không đợi Nguyễn Linh đồng ý, cầm cặp sách đi thẳng lên cầu thang.
Nguyễn Linh nhìn theo bóng lưng của Diệp Hủ biến mất ở khúc cua cầu thang, rồi lại nhìn chiếc túi macaron trên tay.
Nếu cô đoán không sai, Diệp Hủ đang xấu hổ nhỉ?
Nguyễn Linh chớp mắt, rồi bật cười.
Thật đáng yêu!
…
Diệp Cảnh Trì về nhà thì đã gần mười một giờ tối.
Anh theo thói quen đi đến phòng khách mở tủ lạnh, muốn rót cho mình một cốc sữa.
Đây là thói quen của Diệp Cảnh Trì trong nhiều năm nay, trước khi đi ngủ tầm một hai tiếng thì sẽ uống một chút sữa để dễ ngủ.
Anh lấy một hộp sữa tươi từ ngăn mát, rồi tay hơi dừng lại.
Ở giữa ngăn mát có một hộp macaron nhiều màu sắc, trong đó một hàng bên phải đã trống đi một nửa.
Hai giây sau, Diệp Cảnh Trì ngưng suy nghĩ, vừa định đóng cửa tủ lạnh thì lại thấy hình in trên nắp hộp có chút quen thuộc.
Anh nhớ lại, thì ra đó là biểu tượng của trường học của Diệp Hủ.
Rõ ràng nếu Nguyễn Linh đi đến trường thì quản gia chắc chắn sẽ báo cáo với anh, có nghĩa là hộp macaron này là do Diệp Hủ tự mua mang về nhà.
Anh và Diệp Hủ đều không có thói quen ăn đồ ngọt, hộp macaron này là mua cho ai, câu trả lời quá hiển nhiên.
Nếu là trước đó, Diệp Cảnh Trì chỉ đơn giản cảm nhận được trong nhà có thêm một người thì bây giờ tâm trạng của anh đột nhiên trở nên phức tạp.
Diệp Cảnh Trì nhớ lại một cảnh tượng cách đây khoảng mười năm, anh cứ ngỡ rằng mình đã quên từ lâu rồi.
Lúc đó anh mới vừa nhận nuôi Diệp Hủ được không lâu, một ngày nọ, Diệp Hủ trở về nhà, đẩy cửa phòng sách của anh ra, đưa cho anh một viên kẹo.
Anh không thích ăn ngọt, nên nhận lấy rồi, sau đó tiện tay đặt lên bàn làm việc.
Mấy ngày sau đó, viên kẹo đột nhiên biến mất, anh cảm thấy hơi kỳ lạ, nhưng cũng không nghĩ nhiều.
Lúc đó, công ty Diệp Thị đang đối mặt với cuộc khủng hoảng chuyển đổi, anh có lúc thậm chí quên cả việc mình đã ăn cơm chưa, đương nhiên cũng không có tâm tư để quan tâm đến một viên kẹo.
Nhưng bây giờ nghĩ lại, sau đó ngoài những thứ mà nhà trường bắt buộc người nhà giải quyết, Diệp Hủ dường như đã không mang gì từ bên ngoài về cho anh nữa.
Diệp Cảnh Trì đứng im lặng một lúc, đột nhiên đưa tay mở hộp đựng macaron.
Anh cẩn thận lấy một cái, cho vào miệng, rồi hơi nhíu mày.
Rất ngọt, anh không quen.
Nhưng, có vẻ cũng không phải là không thể chấp nhận được.
…
Ngày hôm sau, do tối hôm trước đã ngủ trước mười giờ rưỡi, Nguyễn Linh cũng dậy sớm hơn bình thường.
Tuy nhiên, trong nhà vẫn còn hai người thức dậy sớm hơn cô, nghe nói trước bảy giờ sáng đã đi ra ngoài rồi.
Nguyễn Linh ăn bữa sáng đơn giản do người giúp việc chuẩn bị, rồi lại nhớ đến macaron còn sót lại hôm qua.
Cô lấy hộp ra khỏi tủ lạnh, chạy đến ngồi ở ghế sofa, chuẩn bị thưởng thức trong ánh nắng ban mai.
Mở nắp hộp, ngón tay Nguyễn Linh hơi dừng lại.
Cô nhớ rất rõ, hôm qua mình đã ăn ba cái, Diệp Hủ không ăn.
Trong hộp macaron có tổng cộng bốn hàng, mỗi hàng bốn cái, hôm qua hàng bên phải còn đúng một cái cuối cùng, cô tuyệt đối sẽ không nhớ sai.
Nhưng bây giờ, hàng bên phải của hộp đã hoàn toàn trống.
Trong đầu Nguyễn Linh nảy ra bốn chữ: Có người ăn trộm!
Người giúp việc của nhà họ Lục có thể loại trừ đầu tiên. Quản gia đã nói với cô, thức ăn ở nhà đều được cất trong bếp, đồ trong tủ lạnh khách không được phép tùy tiện động vào.
Nguyễn Linh cho rằng, sẽ không ai mạo hiểm mất việc chỉ để ăn một cái macaron.
Về khả năng còn lại…
Nguyễn Linh nghĩ nghĩ, quyết định tối nay sẽ hỏi Diệp Hủ.
Không phải là muốn trách móc, cô chỉ muốn biết, liệu mình có lại thành công giới thiệu một món ăn mới cho cậu con riêng này hay không.
Toàn bộ buổi sáng, Nguyễn Linh tiếp tục chuẩn bị cho studio.
Gần đến giờ ăn trưa, một cuộc điện thoại đã phá vỡ suy nghĩ của cô.
Nguyễn Linh nhận điện thoại, khi nghe thấy giọng nói ở đầu dây bên kia, cô nhíu mày trong một giây.
“Linh Linh.” Giọng nói bên kia điện thoại là của bố Nguyễn: “Sao con lại chặn số của bố và Hạo Sâm? Bố dùng điện thoại của dì con mới gọi được cho con!”
Nguyễn Linh trợn mắt