Nguyễn Linh vui vẻ gắp một đũa thịt bò xào, đột nhiên lại nhớ ra điều gì đó.
Cô hỏi Diệp Cảnh Trì: “Anh thấy món thịt bò xào này thế nào?”
Diệp Cảnh Trì khẽ nói: “Không tệ.”
Nguyễn Linh: “Món trứng chiên thì sao?”
Diệp Cảnh Trì không hiểu cô muốn hỏi gì, nhưng vẫn phối hợp trả lời: “Cũng không tệ.”
Nguyễn Linh lại hỏi: “Vậy món rau xanh này thì sao? Anh có nhận ra điều gì khác biệt không?”
Diệp Cảnh Trì cau mày: “... Không có.”
Nguyễn Linh gật đầu, trong lòng nói với hệ thống: “Cậu xem đi, những món ăn mà tôi cải tiến, anh ấy hoàn toàn không phát hiện ra.”
[...]
Hệ thống lật tung kho dữ liệu, yếu ớt phản bác: [Cái này... Dữ liệu cơ sở cho thấy một trong những đặc điểm của Diệp Cảnh Trì là tinh tường, điều này không đúng lắm.]
Nguyễn Linh thở dài: “Bé hệ thống à, bé còn phải học hỏi nhiều lắm.”
Trong công việc thì đương nhiên Diệp Cảnh Trì rất tinh tường nhưng rõ ràng, anh hoàn toàn không có độ nhạy trong lĩnh vực ẩm thực.
Khi cô đang trò chuyện với hệ thống, đột nhiên nghe thấy một giọng nam trầm thấp vang lên bên tai: “Vậy... rốt cuộc có gì khác biệt?”
Nghe vậy, Nguyễn Linh nhếch mép.
Là một cao thủ ẩm thực, anh đã hỏi đúng người rồi!
Đôi mắt Nguyễn Linh sáng long lanh: “Có rất nhiều sự khác biệt đấy! Ví dụ như món rau xanh này, có ngườι thích ăn giòn, có người thích ăn mềm. Em thích ăn giòn, vì vậy em đã bảo dì Trương xào một thời gian ngắn thôi. Còn món trứng chiên thì——”
Cô nói một mạch, cuối cùng nhìn Diệp Cảnh Trì với vẻ mặt chân thành: “Nói chung, em đã theo khẩu vị của mình mà cải tiến lại tất cả các món ăn trong nhà, chắc anh không thấy phiền chứ?”
Diệp Cảnh Trì: “... “
Cải tiến xong rồi mớᎥ hỏi anh có phiền không, không phải hơi muộn rồi sao?
Diệp Cảnh Trì không thích bị can thiệp vào cuộc sống riêng tư của mình, quản gia Hà và trợ lý Bùi đều hiểu điều ấy, về vấn đề cá nhân của anh thì họ không bao giờ tự ý làm chủ.
Nhưng Diệp Cảnh Trì nhận thấy, lần này anh không hề thấy khó chịu chút nào.
Thậm chí, khi nhìn thấy cô hào hứng giải thích đã cải tiến những món ăn nào, phản ứng đầu tiên của anh là ——
Cô thích là được.
……
Diệp Cảnh Trì bình tĩnh nói: “Tôi không thường về nhà, nhà có đồ ăn phù hợp với khẩu vị của em và Diệp Hủ là được.”
“Vậy là được rồi.” Giọng điệu của Nguyễn Linh vui vẻ: “Gu của Diệp Hủ bây giờ đã ngày càng giống em rồi, phải không?”
Diệp Hủ: “...”
Cậu thiếu niên mím môi: “Ừ.”
Ánh mắt của Diệp Cảnh Trì lóe lên một tia ngạc nhiên, nhìn Diệp Hủ với vẻ trầm tư.
Trong bữa cơm ngắn ngủi, Diệp Hủ đã trả lời Nguyễn Linh mấy lần rồi?
Anh không nhớ, từ khi nào Diệp Hủ trở nên phối hợp như vậy.
Diệp Cảnh Trì vẫn nhớ khi anh nói với Diệp Hủ về cuộc hôn nhân của mình với Nguyễn Linh, mặc dù Diệp Hủ không nói rõ là phản đối, nhưng ánh mắt cậu đầy cảnh giác.
Diệp Hủ cúi đầu không nhìn Diệp Cảnh Trì, chỉ cúi đầu ăn cơm.
Nguyễn Linh không để ý đến ánh mắt của hai bố con, vừa nhắc đến Diệp Hủ, cô lại nhớ ra một chuyện.
“À đúng rồi Diệp Hủ.” Nguyễn Linh hỏi: “Hộp bánh macaron trong tủ lạnh, sáng nay trước khi con ra ngoài có ăn một viên phải không?”
Nói xong, động tác của hai bố con đều khựng lại.
……
Nguyễn Linh không chú ý đến Diệp Cảnh Trì, cô đang tập trung quay đầu nhìn Diệp Hủ.
Diệp Hủ cũng hơi ngơ ngác, phản xạ tự nhiên là phủ nhận: “Không có.”
Rồi cậu dường như nhận điều gì đó, quay sang nhìn Diệp Cảnh Trì.
Nguyễn Linh: “...”
Cô quay đầu lại, đúng lúc thấy Diệp Cảnh Trì gõ nhẹ vào trán, rồi khẽ ho một tiếng.
Diệp Cảnh Trì: “Là qua tôi về có thử một cái.”
Nguyễn Linh: “...” Không phải chứ?
Nếu không phải hệ thống nhiều lần khẳng định trên người Diệp Cảnh Trì không có bất kỳ dấu vết đáng ngờ nào, cô sẽ nghi ngờ người đàn ông trước mặt này đã bị đoạt xác.
Hôm nay anh đã có bao nhiêu hành động bất thường rồi?
Buổi trưa đột nhiên xuất hiện trước cửa nhà, tối nay đột nhiên về nhà ăn cơm, bây giờ lại bị phát hiện ăn trộm bánh macaron của cô!
Cảnh Trì khôi phục vẻ điềm tĩnh như thường lệ: “Xin lỗi, hôm nay việc nhiều, quên nói với em mất.”
Nguyễn Linh: “...” Anh lại còn rất lịch sự
Cô có thể nói gì được đây? ta đã cho ba mươi triệu rồi, cô còn thể tính toán với anh một chiếc bánh macaron sao?
Nguyễn “Không sao, nhưng cái này là do Diệp Hủ mua ở trường.”
Nếu nói xin lỗi thì nên xin lỗi với Diệp Hủ.
Tất nhiên, Nguyễn Linh chỉ nghĩ trong lòng, rất rõ ràng mối quan hệ cha con của Diệp Cảnh Trì và Diệp Hủ rất phức tạp, không phải là việc mà cô có thể xen vào.
Cô không ngờ Diệp Cảnh Trì lại thực sự biết lắng nghe mà xin lỗi Diệp Hủ.
Thậm chí Cảnh Trì còn cam kết: “Lần sau gặp tình huống tương tự, bố sẽ hỏi ý kiến của con trước.”
Diệp Hủ hơi ngạc nhiên, sau đó quay mặt đi.
“……Không cần, chỉ là đi ăn trưa ở căng tin thì tiện mua một chút, cũng không phiền.”
Diệp Cảnh Trì lại hỏi: “Nghe ông Hà kỳ thi cuối kỳ trường sẽ bắt vào
Diệp Hủ “ừ” một tiếng.
Diệp Cảnh Trì khẽ nói: “Tối nay đi ngủ sớm, ngày mai thi phát huy như bình thường là được.”
Diệp Hủ: “Biết rồi ạ.”
Linh vừa ăn cánh gà vừa nghe, cuối cùng cũng phát hiện ra điều gì đó không đúng.
Cuộc chuyện này quá khách sáo, thoạt nghe không giống cha con, mà giống như người đang động viên bối.
Trước đây, Nguyễn Linh cũng có nhiều người thân kết hôn sinh con, cô không phải chưa từng thấy mối quan hệ cha con không tốt, ngày nào cũng cãi nhau thậm chí đánh nhau cũng có.
Nhưng như Diệp Cảnh Trì và Diệp Hủ, đối xử với nhau một cách khách sáo lại toát lên vẻ lạnh nhạt, cô quả thật là lần đầu tiên nhìn thấy.
Chẳng trách Diệp Hủ còn nhỏ đã chín chắn và nội tâm hơn nhiều so với bạn bè cùng trang lứa, lớn lên trong môi trường gia đình như vậy mà có tính cách như Trần Tùng Dương thì mới lạ.
Nghĩ đến đây, trong lòng Nguyễn Linh đột nhiên nảy sinh một nghi vấn: Diệp Hủ có biết mình được nhận nuôi hay không?
Cô lập tức hỏi hệ thống câu hỏi này.
[Không biết, trong truyện không viết, chỉ nói Diệp Cảnh Trì nuôi Diệp Hủ như con ruột, nhưng hai người vẫn luôn không thân thiết.]
Lúc đầu Nguyễn Linh có chút ngạc nhiên, nghĩ lại thì cũng có thể giải được.
Cuốn truyện gốc là tiểu thuyết tình yêu tuổi teen, nội dung chính có lẽ là những tình tiết ngọt ngào và mập mờ giữa Diệp Hủ và nữ chính, thân thế được nhậ̵n nuôi và tính cách lạnh lùng của Diệp Hủ chỉ là để thêm hào quang nam chính cho Diệp Hủ, không phải trọng điểm.
Nguyễn Linh lại hỏi: Diệp Hủ bao nhiêu tuổi thì được nhận nuôi?”
[Cái trong truyện có viết, Diệp Hủ bốn tuổi thì cha mẹ mất, dưới sự yêu cầu mạnh mẽ của bà nội, được giao cho chú hai là Diệp Cảnh Trì khi mớᎥ hai mươi hai tuổi.]
Bốn tuổi là một độ tuổi nhạy cảm, có thể nhớ cũng có thể không nhớ.
Nguyễn Linh suy nghĩ một lúc, vẫn không đưa ra được kết luận.
Cuối cùng cô hỏi: “Vậy tôi có nên biết chuyện này không?”
[Nhà họ Trịnh và nhà họ Diệp là bạn thân, cho nên cô thân thế của Diệp Hủ, chỉ là Diệp Cảnh Trì bảo cô không được tiết lộ cho bất kỳ ai.]
Nguyễn Linh thở dài ở trong lòng, cảm thấy mình nghĩ nhiều quá rồi, cánh gà trong tay cũng không còn ngon nữa.
Thôi, con họ muốn thế nào thì kệ, chuyện mà họ đã không giải quyết được trong mười mấy năm, có nghĩ cũng không đến lượt cô xen vào.
Nghĩ đến Nguyễn Linh bắt đầu chăm chú ăn nốt phần cơm còn lại.
Không có Nguyễn Linh chủ động khởi xướng chủ đề, nửa sau bữa tối trở nên vô cùng yên tĩnh.
Do hôm nay về nhà sớm, công việc của Diệp Cảnh Trì vẫn chưa xử lý xong, sau khi ăn cơm xong lại vào phòng sách bận rộn.
Còn sau khi Diệp Hủ ăn xong cũng trực tiếp trở về phòng, nói là ôn tập kỳ thi cuối kỳ.
Bị ảnh h̵ưởng bởi hai “bậc thầy chăm chỉ” này, đương nhiên phần lớn là do sự háo hức khi sắp khai trương studio, Nguyễn Linh cũng cầm theo giấy bút và máy tính ra ban công.