Về việc ở trong biệt thự sang trọng của nhà họ Diệp mà không phải đóng góp gì, Nguyễn Linh không có cảm giác tội lỗi, vì dù sao cô cũng là bị ép buộc.
Nhưng Nguyễn Linh cũng biết mình là ai, cô sẽ không đòi hỏi gì thêm ở Diệp Cảnh Trì. Cô cũng sẽ không xen vào chuyện tình cảm hay công việc của Diệp Cảnh Trì.
Vì vậy, Nguyễn Linh gật đầu với trợ lý Bùi, đồng thời nhoẻn miệng cười một cách miễn cưỡng, ý là: Anh cứ làm việc của anh đi, tôi không có ý kiến.
Nhưng trợ lý Bùi không đi thẳng vào phòng sách mà dừng lại trước mặt Nguyễn Linh.
"Bà chủ." Trợ lý Bùi do dự một chút: “Nghe nói hôm nay cô đã đến trường của cậu chủ, có cần tôi truyền đạt điều gì với tổng giám đốc Diệp không?"
Về việc đối phương biết được hành tung của mình, Nguyễn Linh hoàn toàn không ngạc nhiên. luveland chấm co. Bây giờ xung quanh cô, từ quản gia đến tài xế, rồi đến người giúp việc trong biệt thự, đều là người của Diệp Cảnh Trì.
Nguyễn Linh định nói "không có gì", nhưng sau đó lại suy nghĩ, rồi nói: "Tôi thấy giáo viên chủ nhiệm lớp kế bên của Diệp Hủ, cái tên họ Lưu, người thấp bé mập mạp ấy, trình độ không được tốt lắm. Cậu giúp tôi hỏi Diệp Cảnh Trì thử xem có thể đổi người được không?"
Trong mắt trợ lý Bùi hiện lên một tia ngạc nhiên.
"Vâng, thưa bà chủ." Trợ lý Bùi nói: “Tôi sẽ chuyển lời cho tổng giám đốc Diệp."
Nguyễn Linh gật đầu: "Cảm ơn cậu, tôi không có gì khác nữa."
Trong văn phòng ở tầng thượng của một tòa nhà giữa trung tâm thành phố.
Diệp Cảnh Trì ngồi trước bàn làm việc, sau khi nghe xong báo cáo của trợ lý Bùi, anh khẽ cau mày.
"Giáo viên chủ nhiệm lớp kế bên?" Người đàn ông lặp lại một lần.
Trợ lý Bùi gật đầu: "Đúng vậy, là bà chủ nói vậy."
Thực ra lúc đó Nguyễn Linh muốn đến trường của Diệp Hủ, trợ lý Bùi đã thấy hơi kỳ lạ nhưng anh ấy cũng đã báo cáo với Tổng giám đốc Diệp, anh cũng không có ý kiến gì phản đối.
Trợ lý Bùi nghĩ Nguyễn Linh đang muốn thể hiện sự quan tâm của mình đối với cậu chủ, vì vậy khi gặp Nguyễn Linh, anh ấy có tốt bụng hỏi thêm một câu.
Anh ấy đã theo Tổng giám đốc Diệp được mấy năm, Tổng giám đốc Diệp luôn đối xử với anh ấy rất tốt. Giờ đây, luveland chấm co, Tổng giám đốc Diệp đã có vợ, tất nhiên anh ấy cũng hy vọng gia đình của Tổng giám đốc Diệp sẽ hạnh phúc và hòa thuận.
Không ngờ Nguyễn Linh không nhắc đến Diệp Hủ, lại đưa ra yêu cầu không đầu không cuối như vậy. luveland chấm co. Nghĩ đi nghĩ lại, Trợ lý Bùi cảm thấy có lẽ người vợ mới của Tổng giám đốc Diệp đang muốn tìm kiếm sự tồn tại trước mặt Tổng giám đốc Diệp.
Dù sao, trong một tháng kể từ khi kết hôn, Diệp Cảnh Trì vẫn không thay đổi nhịp độ làm việc của mình dù mới cưới, thậm chí thời gian ở công ty còn dài hơn.
"Tổng giám đốc Diệp, hay là bỏ qua chuyện này đi? Bà chủ... Chắc là nói đùa thôi." Trợ lý Bùi đề xuất.
Diệp Cảnh Trì lại trầm ngâm một lúc: "Cậu cho người đi điều tra giáo viên đó đi, sau đó tự mình báo cáo cho tôi."
Ở bên kia, Nguyễn Linh vui vẻ tham quan một vòng nơi ở của mình trong tương lai, tỏ vẻ rất hài lòng.
Cô cũng tiện thể hỏi thăm, biết mình và Diệp Cảnh Trì sẽ ngủ riêng, điều này khiến cho lo lắng cuối cùng của cô cũng tan biến.
Nguyễn Linh đi trải nghiệm phòng tắm sang trọng của biệt thự này trước, sau đó lại nằm dài trên chiếc ghế sofa cỡ lớn ở tầng một.
Mặc kệ, trước tiên cứ tận hưởng đã!
Do ghế sofa quá thoải mái, Nguyễn Linh nằm một lúc thì ngủ thiếp đi.
Không biết qua bao lâu, cô bị âm thanh hệ thống bên tai đánh thức.
[Dậy đi, con trai của cô đã về! ]
[Nhiệm vụ: Hỏi tình hình ở trường của Diệp Hủ và thể hiện sự quan tâm, yêu cầu ít nhất mười phút!]
Nguyễn Linh dụi mắt, đúng lúc nhìn thấy Diệp Hủ vừa bước vào cửa.
Lần này, cuối cùng Nguyễn Linh cũng có cơ hội nhìn kỹ con trai trên danh nghĩa của mình.
Chiều cao khoảng một mét tám, thân hình gầy gò, ngũ quan tinh tế, làn da rất trắng.
Vai hơi nhỏ, nhưng không ảnh hưởng đến vẻ đẹp thanh tú của cậu, ngược lại còn tăng thêm vài phần khí chất thiếu niên.
Không hổ là nam chính truyện vườn trường, Nguyễn Linh nghĩ, đúng là đẹp trai.
Nam chính truyện vườn trường nhìn cô một cái, lạnh lùng gật đầu, hoàn toàn không có ý định mở miệng.
Thấy Diệp Hủ đã chuyển tầm nhìn và chuẩn bị lên lầu, cuối cùng Nguyễn Linh cũng nhớ ra nhiệm vụ của mình.
"Đợi đã! Không được đi!" Nguyễn Linh lớn tiếng nói.
Diệp Hủ dừng bước, nhìn về phía Nguyễn Linh.
Ánh mắt của thiếu niên khiến Nguyễn Linh liên tưởng đến một chú mèo con mà cô đã từng nuôi trong nhà.
Đó là một chú mèo hoang được cô cứu về, khi mới về nhà cũng có ánh mắt cảnh giác giống hệt vậy.
Sự đề phòng của người trưởng thành thường sẽ được ngụy trang bằng một lớp vỏ bọc, không giống như Diệp Hủ, rõ ràng và không chút giấu giếm.
Quả nhiên, dù có sớm trưởng thành và sống nội tâm đến đâu, cuối cùng vẫn là một đứa trẻ mười mấy tuổi.
Nguyễn Linh vỗ vỗ chiếc ghế sofa bên cạnh, khóe môi khẽ nhếch, giọng điệu nhẹ nhàng: "Mẹ có một số việc muốn hỏi con."
Diệp Hủ nhìn thấy hành động của Nguyễn Linh, nhưng đứng nguyên tại chỗ không động đậy, động tác và biểu cảm đều thể hiện sự kháng cự.
Nguyễn Linh không hề thay đổi sắc mặt, bổ sung thêm: "Sẽ không lâu đâu, chỉ cần tốn mười phút của con."
Diệp Hủ lại do dự một lúc, cuối cùng mới lên tiếng: "Chuyện gì?"
Cậu nghĩ, nếu người ấy nhắc đến Kiều Nguyệt thì đúng lúc cậu cũng có cơ hội để thể hiện thái độ của mình.
Về việc Diệp Cảnh Trì kết hôn, Diệp Hủ không có bất kỳ ý kiến nào. Nhưng nếu người này cố gắng can thiệp vào cuộc sống của cậu thì cậu cũng sẽ không cam chịu.
Nguyễn Linh nhìn lên đồng hồ treo tường, sau đó mỉm cười với Diệp Hủ: "Trưa nay ăn gì vậy?"
...
Lúc đầu, Diệp Hủ nghĩ Nguyễn Linh chỉ đang nói chuyện phiếm, muốn tạo cơ sở để dẫn dắt đến chủ đề mà cô thực sự muốn hỏi.
Vì sẽ còn phải sống chung dưới một mái nhà, cậu không muốn mối quan hệ trở nên quá căng thẳng, nên chỉ trả lời qua loa.
Thậm chí trong lúc trả lời, Diệp Hủ cũng để tâm trí mình trôi đi. Cậu nghĩ, nếu hai người thực sự không thể hòa hợp thì cậu sẽ chuyển ra ngoài sống.
Giá thuê nhà gần trường rất đắt, nhưng cậu cũng tiết kiệm được một số tiền, nên có lẽ sẽ đủ để trả tiền thuê nhà. luveland chấm co. Nếu không được, cậu vừa tròn mười sáu tuổi, có thể tìm việc làm thêm để kiếm tiền.
Tuy nhiên, sau vài phút, Diệp Hủ cảm thấy có gì đó không ổn.
Nguyễn Linh dường như thực sự chỉ quan tâm đến thực đơn của nhà ăn ở trường, hoàn toàn không hỏi về chuyện riêng tư của cậu.
Cô nói chuyện rất lưu loát, cộng thêm các từ ngữ cảm thán để tạo bầu không khí. Hai người hỏi đáp qua lại, thoạt nhìn có thể khiến người ta nhầm tưởng rằng họ đang trò chuyện vui vẻ.
“Thật sao? Còn có khu vực bánh ngọt chuyên dụng nữa à?" Nguyễn Linh tỏ ra ngưỡng mộ: “Thật tuyệt, không hổ là trường tư, đồ ăn ngon hơn hồi mẹ đi học nhiều. Vậy có những loại bánh ngọt gì thế?"
Câu hỏi này khiến Diệp Hủ im lặng một lúc.
Cậu không thích ăn đồ ngọt, hầu như không bao giờ đến khu vực bánh ngọt. Tuy nhiên, Tô Quân Nhược thường rủ cậu và Trần Tùng Dương ăn trưa cùng nhau, nên cũng thường mua bánh ngọt ở đó.
Diệp Hủ nhớ kỹ lại thì hình như có bánh tart, còn có tiramisu gì đó.
Rồi dần dà cậu nhận ra, mình thực sự đang suy nghĩ nghiêm túc về câu hỏi của Nguyễn Linh.
Diệp Hủ ngẩng đầu lên, phát hiện Nguyễn Linh đang nhìn mình bằng ánh mắt sáng ngời. Như thể có thứ gì đó ở khu vực bánh ngọt, mà thực sự rất quan trọng đối với cô vậy.
Có một khoảnh khắc, Diệp Hủ nảy ra suy nghĩ liệu mình có hiểu lầm cô không, do đó trong lòng cũng nảy sinh một chút hối hận khó hiểu.
Tuy nhiên, cũng chỉ là một khoảnh khắc.
Mặt Diệp Hủ không biểu cảm nói: "Không biết."
"Vậy à." Nguyễn Linh thở dài thất vọng: “Vậy chắc chắn con cũng không biết ngon hay không rồi."
Diệp Hủ: "..."
Nguyễn Linh ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, sau đó ngáp một cái.
"Mẹ về phòng đây." Nguyễn Linh vẫy tay.
Âm thanh "Nhiệm vụ thành công" vang lên bên tai, đã đến lúc kết thúc cuộc trò chuyện này rồi.