Mẹ Kế Zombie

Chương 35:




Vương Hiểu Thư và Z nhìn như đã khôi phục bình thường tiến vào khu dân cư Nguyên Tử, cô đang vô cùng chăm chú quan sát hoàn cảnh nơi này, suy nghĩ về việc Y Ninh sẽ ở chỗ nào, Z bỗng dừng bước lại.
Vương Hiểu Thư ngẩn người nhìn hắn: "Sao vậy?" Cô nhìn khu nhà nhỏ bốn mặt tiền gần đó, suy đoán, "Chẳng lẽ Y Ninh sẽ ở đây?"
Z nhìn khu nhà, gật đầu, xem như trả lời vấn đề của cô.
Vương Hiểu Thư có phần tò mò và lo lắng không yên, hỏi: "Bọn họ đã sắp xếp xong phòng sao? Không phải anh vẫn ngủ à, tại sao lại biết cô ta ở đây?"
"Bởi vì tôi đặt máy theo dõi trong hành lý của cô ta." Z trả lời vấn đề của cô theo bản năng, nói xong mới nhận ra giọng điệu của cô khác thường, chua chát, vì vậy cúi đầu nhìn cô, chỉ thấy vẻ mặt Vương Hiểu Thư cứng ngắc nói một chữ, "Ừm."
Z không hiểu vì sao cô lại như vậy, đành phải làm bộ khinh miệt mở ra laptop trong tay, bật hệ thống không gian ba chiều kết nối với máy theo dõi, kiểm tra trong khu nhà có người hay không, đáp án là không có, an toàn.
Vương Hiểu Thư đã thấy hệ thống này, hiện tại nhìn xem cũng hiểu, sau khi biết bên trong không có người, tâm tư cũng không đặt tại đây nữa, do dự hỏi: "Anh đặt máy theo dõi vào hành lý của cô ta khi nào?"
Z chứng kiến vẻ mâu thuẫn của Vương Hiểu Thư, bừng tỉnh hiểu ra cô đang ghen, trong lòng hắn bỗng có một chủ ý tuyệt hảo, nghĩ đến hiệu quả sau khi làm vậy, hắn mở cờ trong bụng, trên mặt lại là vẻ coi thường toàn bộ thế giới như trước, duy trì tôn nghiêm của bệnh vương tử tự cho là đúng: "Đương nhiên là ở thời điểm thích hợp nhất."
Hắn cố ý nói mơ hồ làm Vương Hiểu Thư hiểu lầm, Vương Hiểu Thư cũng không phụ nguyện vọng của hắn mà hiểu lầm, cô vốn biết Y Ninh có chấp niệm sâu sắc với Z, mà trong nguyên tác tuy không nói rõ cuối cùng Z và Y Ninh có cùng một chỗ hay không, nhưng... Nhưng dù gì hắn cũng là mục tiêu của nữ chính, chẳng lẽ không ngăn được liên hệ giữa bọn họ?
Vương Hiểu Thư tự bổ não rất nhiều yêu hận tình thù, nhìn Z với vẻ mặt thương tâm, tội nghiệp "Ừm" một tiếng rồi buồn rầu bước lên bậc thang tòa nhà, mở ra cánh cửa không khóa, nói câu "Tôi đi vào trước" rồi bước đi.
Z thấy cô tin thật, ngoại trừ có chút thích thì càng cảm thấy sốt ruột, hắn vội vàng theo sau, dịch cửa phòng giống như lúc trước, bước nhanh đuổi theo cô lên lầu hai.
Vương Hiểu Thư vẫn rất thông minh, cô chỉ nhìn một lần liền nhớ rõ căn phòng trong hình ảnh mô phỏng, cũng là nơi Y Ninh đặt hành lý.
Vương Hiểu Thư mở cửa phòng, sau khi vào thì thấy một rương hành lý gỉ sét đặt bên giường, phòng đã được dọn dẹp sạch sẽ, tuy rằng kém với thời hòa bình, nhưng cũng là phí một phen tâm tư.
Người Nguyên Tử chăm sóc thật toàn diện a, Vương Hiểu Thư nghiến răng, quay đầu nhìn kẻ theo đuôi, mất hứng hỏi: "Hiện tại làm gì bây giờ?"
Z săn sóc toàn diện nhìn cô nói hành động kế tiếp: "Ở đây chờ, đợi cô ta trở lại thì ra tay."
"... Cứ như vậy?" Cô còn tưởng rằng theo phong cách của hắn, sẽ lưu lại gì đó rồi rời đi luôn, thủ pháp người gây án ở lại hiện trường, rõ là... Kém cỏi ngoài ý muốn.
Nhìn bộ dáng kỳ quái và ghét bỏ của Vương Hiểu Thư, Z đi lên xoa đầu cô, giọng điệu dịu dàng hiếm thấy: "Ghen tị?" Thực ra hắn đoán được ý nghĩ của cô, nhưng hắn cảm thấy ra tay trực tiếp thì càng trực quan [1], cũng càng làm cô không có đường lui, kéo gần khoảng cách giữa cô và hắn.
[1] Trực giác nhận thức.
Trong cơ thể Y Ninh có bệnh độc kiểu mới, số liệu thí nghiệm tuy được truyền tự động trong hai ngày nay, nhưng hắn vẫn không có thời gian nhìn, không thể xác định loại thuốc mới kia có phản ứng dị biến nào không, để tránh có thêm phiền toái, vẫn nên cẩn thận thì hơn.
Vương Hiểu Thư bị hắn hỏi, tai đỏ bừng, cắn răng nói: "Không có." Cô nói xong liền bắt đầu tìm chỗ trốn, cuối cùng chọn trúng tủ đứng cạnh giường, "Chúng ta trốn ở trong này?" Cô chỉ chỉ.
Z nhíu mày, xem ra không hài lòng lắm, Vương Hiểu Thư nói tiếp: "Dù sao cô ta trở về phải sắp xếp lại quần áo, đây cũng là chuyện sau khi trở về, chẳng lẽ chúng ta không ra tay đúng lúc cô ta về sao?"
Z hơi kinh ngạc nhìn cô, có vẻ vô cùng ngoài ý muốn: "Không ngờ em lại vội vã muốn cô ta chết như vậy."
"... Này... Ừm..."
"Lúc trước Âu Dương chết nhìn em có vẻ vô cùng đau lòng." Z nghĩ tới việc này liền cảm thấy cả người không thoải mái, giọng điệu so với Vương Hiểu Thư còn chua hơn, "Cũng đúng, dù sao cũng là vị hôn phu thanh mai trúc mã, đã chết thì phải khổ sở một phen."
Khóe mắt Vương Hiểu Thư giật giật: "Cái gì chứ, không phải như anh nói, từ trước đến giờ tôi chưa từng thích đồ bị người khác dùng qua, hơn nữa anh có thấy ai nhặt T tránh thai (BCS) của người khác dùng rồi dùng lại chưa?"
Nói xong lời này, Vương Hiểu Thư thấy Z nở nụ cười, điều này khiến cô bỗng hiểu ra vừa rồi hắn cố ý chọc giận để cô hiểu lầm, nhưng dù biết hắn cố ý, cô vẫn cảm giác trái tim bị bóp chặt, sau đó không tự chủ mà khổ sở, vẻ mặt mất mát không kìm nén được.
Z biết mình đùa quá mức, vươn tay ôm cô vào lòng, vỗ về nói: "Em nói trốn trong tủ thì trốn trong tủ, hiện tại chúng ta đi vào." Hắn nói xong, giống như sợ Vương Hiểu Thư không tin, mở tủ rồi đẩy móc áo sang hai bên, cùng cô đứng vào, nghiêm túc đóng cánh tủ lại.
Trong không gian bịt kín, cô nam quả nữ, không khí cũng nhiễm lên hương vị ái muội.
Vương Hiểu Thư tựa vào trong lòng Z, đầu cô gối lên ngực hắn, con ngươi đen nhìn xoáy tóc trên đỉnh đầu cô, hắn nói khẽ: "Về sau không bao giờ đùa vậy với em nữa."
"Không trách anh." Vương Hiểu Thư vùi vào ngực hắn nói, "Đều là do tôi quá ngu ngốc mới tin lời nói dối trắng trợn như vậy, tôi không giận anh, chỉ là hơi chán ghét mình... Quên đi, không chán ghét... Không, vẫn là chán ghét."
Z cảm nhận được sự quan tâm của Vương Hiểu Thư giành cho hắn, tâm tình vô cùng tốt, nhưng lại cảm thấy trả giá quá lớn, dù sao nhìn cô thương tâm buồn bã lại phải cố thờ ơ thật sự là một thử thách.
Hắn thở phào nhẹ nhõm, nghĩ rằng về sau không nên hù dọa cô như thế nữa, đang định nói chút gì hoặc là "làm" chút gì để đền bù, tiếng mở cửa bỗng vang lên.
Hai người gần quên mục đích của mình bỗng hoàn hồn, im lặng nhìn ra bên ngoài qua khe tủ, chỉ thấy bóng dáng mơ hồ của Y Ninh và Yusuke Miyazaki từ từ đi vào phòng, Yusuke Miyazaki ở phía trước, Y Ninh ở đằng sau, Y Ninh chờ hắn vào phòng, dựa vào cửa, hai tay đặt phía sau, đóng chặt cửa lại.
"Hả?" Yusuke Miyazaki quay lại, thấy một màn như vậy, hơi sững sờ, "Y tiểu thư làm gì vậy?" Hắn vội vã tiến lên, "Cô đã an toàn tới, tôi phải trở về."
"Trở về?" Y Ninh cười, "Về đâu? Không phải anh phụng mệnh đến bảo vệ tôi sao?"
Sắc mặt Yusuke Miyazaki cứng đờ: "Tôi có thể ở cách vách hoặc là tầng dưới, căn cứ Nguyên Tử canh phòng sâm nghiêm, tuy rằng xung quanh không rất an toàn nhưng hẳn là không có việc gì."
"Phải không?" Y Ninh có vẻ không rất tin tưởng, một bộ nghĩ lại mà sợ, "Nhưng mà hôm nay... Âu Dương chết làm tôi rất buồn bã, tôi rất sợ hãi." Ả nhào vào lòng Yusuke Miyazaki, "Tôi sợ rằng nếu có một ngày mình cũng biến thành như vậy, anh cũng bắn tôi giống như hôm nay bắn hắn..."
Yusuke Miyazaki đẩy Y Ninh ra như bị giật điện, xấu hổ quay đầu nói: "Y tiểu thư tự trọng, Âu Dương tiên sinh chết tôi cũng rất buồn bã, nhưng đây là chuyện không thể tránh khỏi, sự lỗ mãng của hắn tạo thành kết quả này, đây là chuyện thực mọi người phải thừa nhận." Hắn dừng lại một chút, nói tiếp, "Hơn nữa, Tiêu thống đốc đã đồng ý hợp tác với Phân Tử, cha tôi sẽ nhanh chóng dẫn người tới trợ giúp Nguyên Tử, có hắn ở đây cô có thể yên tâm, hắn sẽ không bạc đãi người phụ nữ của mình." Hắn nói vô cùng nghiêm túc.
Y Ninh nghe hắn nói về mình như vậy, sắc mặt quỷ dị, im lặng một lát, nói: "Thực ra Yusuke, anh hiểu lầm, tôi và cha anh cũng không có..."
"Đã rất muộn rồi, tôi nên đi ra ngoài, Y tiểu thư là khuê nữ, tôi ở nơi này quá lâu sẽ ảnh hưởng tới danh dự của cô." Yusuke Miyazaki ngắt lời của Y Ninh, nhấc chân bước đi, không cho ả chút mặt mũi.
Y Ninh đứng tại chỗ, nhìn Yusuke Miyazaki nghênh ngang rời đi, cả người toát ra hơi thở tàn độc, ả nắm chặt tay, đấm mạnh vào giường, sau đó trùm chăn lên, nhìn trần nhà, không biết đang nghĩ gì.
Vương Hiểu Thư tim đập nhanh ngẩng đầu nhìn Z, Z dùng ánh mắt ý bảo cô chờ một chút, Vương Hiểu Thư mặc dù không rõ nhưng vẫn nghiêm túc chờ.
Không lâu sau, có lẽ là vì trong phòng rất yên tĩnh, Y Ninh cảm thấy nhàm chán, nhưng ả không đi sắp xếp quần áo mà cởi áo khoác và sơ mi, chỉ mặc nội y nằm trên giường, ả nhẹ nhàng vỗ về dáng người đẹp đẽ của mình, con ngươi khép hờ như đang tưởng tượng gì đó.
... Vương Hiểu Thư cảm thấy, Y Ninh không vì Âu Dương chết mà thương tâm, nếu không vừa rồi tại sao cô ta lại nói như vậy với Yusuke Miyazaki? Hơn nữa hiện tại cô ta đang làm gì? Dục vọng không được thỏa mãn đến mức này sao? Trong phòng còn có hai người này! Cô không nhìn thấy không có nghĩa là chúng tôi không tồn tại!
Vương Hiểu Thư xấu hổ nhìn Z, Z cũng thật ngạc nhiên, hơn nữa còn ngạc nhiên hơn cô, kinh ngạc nhìn Y Ninh trình diễn tuồng gợi cảm qua khe tủ, Vương Hiểu Thư liền nổi giận, hung hăng cấu eo hắn một cái, Z nhíu mày, cúi đầu nhìn cô.
Vương Hiểu Thư dùng ánh mắt cảnh cáo hắn thành thật một chút, Z hơi há mồm, muốn hỏi vì sao, cuối cùng không nói gì mà giơ tay ra hiệu.
Vương Hiểu Thư khó hiểu nhìn hắn, hắn giơ ba số, là 3. 2. 1, cô đang nghĩ đây là ý gì, chợt nghe tiếng cửa phòng bị gõ vang.
"Y tiểu thư, tôi đến." Là giọng nói xa lạ của một người đàn ông, nhưng Vương Hiểu Thư có thể nhận ra được, bởi cô từng gặp hắn, là... Tiêu Tùng!
Y Ninh vội vàng ngồi dậy, kéo chăn trùm lên, cũng không mặc quần áo, liền nói: "Tiêu thống đốc, mời vào."
Tiêu Tùng mở cửa, nhìn thấy một màn này, không khỏi kinh ngạc, diện mạo có bảy phần tương tự với Tiêu Trà không thể không anh tuấn, nhưng nhìn từ góc độ nào cũng có vẻ âm nhu đến bất thường.
"Y tiểu thư đi ngủ rồi sao? Xem ra tôi đã đến chậm, lần sau tôi sẽ đến sớm một chút." Hắn lập tức quay đầu rời đi, Y Ninh ngay cả chăn cũng không quấn, trực tiếp chân trần đuổi theo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.