Mẹ Kế Zombie

Chương 40:




"Tôi không khen ai cả." Z thề thốt phủ nhận, lúc này xe đã dừng lại, hiện tại đã đến khu đất cần khảo sát.
Tiêu Trà xuống xe trước, vòng lại định mở cửa cho Z, nhưng lúc đi tới thì hắn đã không thấy Z nữa.
"Hả?" Tiêu Trà sửng sốt, Tiêu Nhã Nhã đứng bên cạnh túm túm tay áo của hắn, chỉ về hướng tường vây, Tiêu Trà nhìn qua, cong mắt cười, xoa đầu cô, "Vẫn là Nhã Nhã nhãn lực tốt."
Tiêu Nhã Nhã thấm thía nói: "Nhị ca, không phải em chưa nói với anh, cận thị thì mau đeo kính, không đeo kính cũng không thể làm mắt anh to hơn đâu." 
Trên khuôn mặt thanh tú của Tiêu Trà thoáng qua vẻ xấu hổ, nắm tay cô đi về phía Z, nhỏ giọng nói: "Nhưng anh cảm thấy mình đeo kính trông thật ngốc."
"Không ngốc." Tiêu Nhã Nhã nhìn hắn, lại nhìn Z ở phía xa, dè dặt nói, "Tuy rằng anh đeo kính trông không đẹp mắt bằng hắn, nhưng cũng là đẹp mắt."
Tiêu Trà nhìn về phương hướng mà Tiêu Nhã Nhã chỉ, Z đứng ở trước cửa lớn, binh lính mặc đồ phòng hộ đeo mặt nạ ngăn cả Z, tất cả đều dùng vẻ trưng cầu ý kiến nhìn về phía hắn.
Tiêu Trà khẽ gật đầu, cho binh lính câu trả lời khẳng định, binh lính lập tức nhường đường, mở cổng ra.
Z không thèm nhìn bọn họ lấy một cái, không nói nhiều lời, trực tiếp đi ra ngoài. Cái đầu của hắn rất cao, cho dù so với binh lính cường tráng nhất Nguyên Tử cũng là riêng một ngọn cờ. Thế nhưng hắn lại hơi gầy, làm cho người ta cảm thấy không có cảm giác an toàn, không đáng tin cậy.
Nhưng Tiêu Trà rất nhanh phủ định ý nghĩ trông mặt mà bắt hình dong của hắn, bởi vì xét từ thái độ và động tác của Z, đều rất chuyên nghiệp. Cho dù bên ngoài không phải khu bị hủy diệt nặng, nhưng vẫn là nơi rất nguy hiểm, chỉ là so với những nơi khác thì an toàn hơn một chút mà thôi.
Sau khi tiến vào khu khảo sát, Z liền hành động một mình, thân hình cao lớn của hắn bước nhanh qua hành lang, dường như không hề lo lắng binh lính phía sau sẽ không theo kịp, hoàn toàn không sợ đột nhiên có zombie chạy tới tập kích hắn, tạm thời thì không sao, nhưng cứ mãi như vậy, càng về sau càng có khuynh hướng muốn bỏ lại binh lính phía sau làm binh lính đi theo có chút không vui.
"Phó thống đốc, Trương tiến sĩ này quá kiêu ngạo rồi, không sợ chúng ta thực sự bỏ lại hắn sao? Hắn là đến giúp chúng ta hay đến cản trở?" Người đàn ông cao lớn có râu quai nón lớn tiếng hỏi.
Đuôi lông mày dài nhỏ của Tiêu Trà nhếch lên, nhìn về phía Z bỗng dừng lại ở trước, chỉ thấy đối phương nghiêng người nhìn một tòa nhà xưởng bỏ hoang, từ xa nhìn lại kính mắt không gọng như lóe lên ánh sáng trắng.
Ngay khi ánh sáng trắng biến mất, cửa sắt cũ nát sắp đổ của nhà xưởng bị phá mở, đám zombie dày đặc từ bóng râm đi ra, mặt chúng đầy máu và da thịt bị bong ra, quanh thân tràn ngập mùi máu tươi và tanh tưởi, đám người Tiêu Trà chỉ hơi tới gần đã cảm thấy dạ dày co thắt, thiếu chút nữa thì nôn ra, mà Z đứng gần zombie như vậy lại giống như hoàn toàn không có cảm giác.
"Bé ngoan." Z đẩy mắt kính, lui về phía sau vài bước, đi đến chân tường, nước mưa đánh vào ô che màu đen của hắn thành từng dòng chảy xuống, rơi lạch cạch lạch cạch vào bùn đất, giống như tiếng của đồng hồ thời xưa.
Đây cũng là một cách tính thời gian, Z đếm thầm đến 20, phía sau zombie liền xuất hiện một bóng dáng quen thuộc, là một người, một cô gái... Một cô gái xinh đẹp.
"Y tiểu thư?!" Tiêu Trà ngạc nhiên nhìn Y Ninh đứng sau zombie, trong mắt Y Ninh có ánh xanh quỷ dị, mặc đơn bạc đứng trong mưa, một tay cầm kiếm dài nhỏ một tay cầm súng, mặt không biểu cảm tập kích zombie.
"Quả là âm hồn không tiêu tan." Tiêu Nhã Nhã bị zombie làm sợ hãi, đứng ở đằng sau Tiêu Trà không dám nhìn, nhưng nghe Tiêu Trà nhắc tới Y Ninh liền thò đầu ra, quan sát một chút, thấy đúng là ả, nhịn không được cảm khái một câu.
Tuy Tiêu Trà không thích Y Ninh, nhưng Y Ninh đột nhiên xuất hiện ở đây, còn tập kích zombie, quả là vô cùng quỷ dị. Hắn biết về sự tồn tại của đám zombie này, mà mục đích lần này của hắn là đo lường thực lực và lai lịch của Z, nhìn xem rốt cuộc bọn họ có thể sở dụng hay không.
Sự xuất hiện của Y Ninh đã làm xáo trộn kế hoạch của hắn, mà hắn cũng rất khó hiểu, bí mật này tại sao ả lại biết được.
Quả nhiên, thời điểm cần vững tâm thì phải vững tâm, lời cha dạy hắn vẫn không nhớ kỹ hoàn toàn.
Tiêu Trà giao Tiêu Nhã Nhã cho binh lính phía sau, rút ra súng bên hông, ném ô che xuống, xông lên sóng vai cùng Z: "Trương tiến sĩ, anh quay về đội ngũ trước, nơi này có tôi..."
Lời của hắn còn chưa nói xong đã bị ánh mắt của Z ngăn lại, có lẽ một số người lúc làm việc không thích người khác hoa tay múa chân, Z đi lên trước ba bước, kéo khoảng cách với Tiêu Trà, một tay giơ súng, híp mắt nhắm vào Y Ninh cách đó không xa, lạnh giọng nói: "Cô ta đột nhiên xuất hiện ở đây, hành tung quỷ dị, hơn nữa biểu hiện kỳ quái, hẳn là trúng bệnh độc đặc biệt, trừ bỏ trước thì tốt hơn."
Tiêu Trà nghe xong lời này, hơi sửng sốt, nhanh chóng phản ứng kịp, đuổi tới ngăn cản: "Vậy không tốt lắm đâu, dù sao Y tiểu thư vẫn là khách nhân, Miyazaki tiên sinh có trách nhiệm với an toàn của cô ấy, nếu cô ấy chết..." Bên Phân Tử có khó xử Nguyên Tử hay không.
"Câm miệng." Z quay đầu lạnh lùng nhìn Tiêu Trà, bên người thiếu Vương Hiểu Thư làm khí chất của hắn thay đổi rất nhiều, bớt nóng nảy và ôn hòa, hơn bảy phần cay nghiệt và bi quan, trong con ngươi đen nhánh mang theo vẻ tức tối, một bộ "Chít chít như đàn bà, ngươi dám nói không được lão tử liền giết chết ngươi"...
Tiêu Trà khẽ nhíu mày, tay nắm chặt súng, có phần do dự.
Ngay từ đầu Z đã không đặt hắn vào trong mắt, giơ súng lên bóp cò, viên đạn xuyên qua màn mưa bắn về phía Y Ninh, trong lúc đó xuyên qua bốn đầu zombie cản đường, thành công bắn trúng nửa tim bên trái của Y Ninh.
Thân thể của Y Ninh dừng lại, vẻ mặt dại ra vài giây, vũ khí trong tay rơi xuống, ngã về phía sau.
Tiêu Trà khiếp sợ nhìn, lập tức chạy lên, tuy tốc độ nổ súng không nhanh như Z, nhưng cũng là loại cực kỳ phát triển so với người bình thường, ngay cả Z cũng không thể không ghé mắt vì thương pháp và cách tính toán tốc độ tinh chuẩn của hắn, vài zombie chắn trước bị tiêu diệt, hắn tỉnh táo mà nhanh chóng kéo Y Ninh bị ngã vào bùn đất ra, cố sức chạy về trong màn mưa.
Binh lính căn cứ Nguyên Tử thấy vậy, lấy vũ khí ra hỗ trợ, Z âm trầm nhìn kẻ phá hư chuyện tốt của hắn, tay nắm súng hơi ngứa, hơi giơ lên nhắm ngay Tiêu Trà, bằng góc độ kia là có thể xuyên qua ngực Tiêu Trà, cũng thuận tiện cho Y Ninh một đao.
Tuy là viên dạn đặc chế, nhưng có nước mưa cản trở và đã quét qua bốn zombie, Z không xác định Y Ninh còn sống hay không. Hắn suy nghĩ một chút, ngón trỏ chần chừ ở cò súng khoảng ba giây, quyết đoán bóp cò.
"Bang" ——
Lại là một tiếng súng vang lên, viên đạn phiếm ánh xanh cực nhanh bay ra, Tiêu Nhã Nhã ở trong khu an toàn phát hiện sự tồn tại của nó, thất thần vọt vào đàn zombie nguy hiểm, hô to "Nhị ca cẩn thận!" Trực tiếp nhào về phía hắn, thành công làm Tiêu Trà tránh thoát viên đạn, nhưng... Viên đạn này bắn trúng cô.
Tiêu Trà kinh ngạc nhìn Tiêu Nhã Nhã ngã vào người hắn, máu ấm áp chảy vào mặt hắn, khuôn mặt vốn ôn hòa lúc này trông có vẻ vô cùng dữ tợn, hắn nhìn Y Ninh còn có hơi thở trong lòng hắn, lại nhìn muội muội vì cứu mình mà sống chết không rõ, lần đầu tiên cảm nhận được hàm nghĩa của hai chữ "hối hận".
"Nhã Nhã..." Hắn khàn giọng nói hai chữ, sợ hãi ôm lấy thân thể của Tiêu Nhã Nhã, hốc mắt hồng hồng nhìn cô, nước mưa nhanh chóng cọ rửa máu trên mặt hắn, trong hơi thở của hắn tràn ngập mùi máu của cô, trong mắt chảy ra chất lỏng ấm áp, phân không rõ là nước mưa hay là nước mắt.
Binh lính Nguyên Tử thanh lý hết đống zombie, tất cả đều vây quanh Tiêu Trà, cảnh giác nhìn xung quanh, phòng ngừa lại có nguy hiểm. Tiêu Trà ôm Tiêu Nhã Nhã đứng tại chỗ, Y Ninh sống chết không rõ bị vứt dưới đất, không khí vô cùng trầm lặng.
Z tạo thành hết thảy lại không có chút áy náy nào, hắn đứng suy nghĩ, bày ra hơn mười phương án để giải quyết một loạt sự tình kế tiếp, con ngươi hẹp dài tối đen, ai cũng không nhìn ra hắn đang nghĩ gì.
Mà đúng lúc này, một người ngoài ý muốn xuất hiện ở đây, đánh vỡ thời gian giống như ngưng trệ.
"Sao lại thế này?" Vương Hiểu Thư cầm súng, chạy nhanh tới, cô nhìn Tiêu Nhã Nhã cả người là máu và Tiêu Trà, lại nhìn xem tất cả binh lính Nguyên Tử đang ngây ngẩn, không nhịn được nhắc nhở, "Còn thất thần làm gì! Mau mang cô ấy về căn cứ!"
Tiêu Trà hồi thần, ánh mắt nhìn Vương Hiểu Thư thật phức tạp, có lẽ là vẫn còn nghĩ tới chuyện vừa rồi, cho nên làm người ta cảm thấy rất kỳ quái.
Vương Hiểu Thư mất tự nhiên gật đầu với hắn rồi chạy về phía Z, Tiêu Trà khôi phục bình tĩnh, không hiểu nhìn Z, trong lòng tuy hoài nghi nhưng cũng không nói ra, dù sao chuyện gì cũng cần có chứng cớ, hắn phải đợi lấy được viên đạn ra rồi mới nói.
Nhìn Z không hề lo lắng chút nào, trên thực tế hắn đã cắt đứt tất cả nhân tố có khả năng đẩy hết trách nhiệm lên người hắn, nhất là về viên đạn.
Đó là súng và đạn mà hắn đặc chế, viên đạn sau khi tiếp xúc nhân thể sẽ bị phân giải giống như thuốc, chờ Tiêu Trà mang Tiêu Nhã Nhã về lấy đạn ra, viên đạn này đã biến mất không còn bóng dáng, cũng lưu lại di chứng nghiêm trọng cho người trúng đạn.
Cho nên, dù Y Ninh không chết, sau khi tỉnh lại cũng không khá hơn chết là bao.
Nhưng đáng thương là Tiêu Nhã Nhã, cũng không có cách nào, ai bảo cô xông lên? Tự mình đi chịu chết, xứng đáng.
"Anh không sao chứ?" Vương Hiểu Thư nâng tay che nước mưa, nhíu mày nhìn Z cả người ẩm ướt, "Tại sao anh không mang ô?"
Z chậm rãi giơ lên cái ô bị xem nhẹ, che trên đầu cô, lạnh nhạt đẩy lại vấn đề: "Không phải em cũng không mang sao?" Hắn giữ chặt cổ tay cô, cùng người Nguyên Tử về căn cứ, nói khẽ rất nhanh, "Thấy cái tượng đất được nâng lên không, đó là nội tiết tố tiểu thư. Cho dù lần này cô ta không chết, cũng không có năng lực tạo uy hiếp gì cho em." Nói xong lời này, khóe miệng hắn nhếch lên, hàm răng chỉnh tề trắng bóng như lóe hàn quang.
Vương Hiểu Thư sợ run cả người, nhìn lướt qua tượng đất hoàn toàn không nhìn ra là ai, thấp giọng hỏi: "Tại sao Tiêu Nhã Nhã lại bị thương?"
"Tự tìm." Từ biểu cảm của Z nhìn không ra cái gì không đúng, "Có người đánh lén Tiêu Trà, cô ta chạy lên đỡ đạn, thật là ngu xuẩn."
Vương Hiểu Thư nghe vậy, hơi ngẩn người, bỗng cảm thấy bội phục cô gái nhỏ mới 15 16 kia, vô cùng cảm khái nói: "Cô ấy không ngu xuẩn, là thiện lương."
"Thiện lương mà cần đền bằng mạng mình, tôi không hi vọng sẽ xuất hiện trên người em." Z không cười, lạnh lùng nói.
Vương Hiểu Thư nhìn khuôn mặt vô cùng lạnh nhạt của hắn, im lặng một lúc lâu mới nói: "Nếu tình huống hiện tại đổi thành anh và tôi, tôi vẫn sẽ ôm lấy anh."
"....." Z dừng bước cúi đầu nhìn cô, mấp máy môi, bình thản nói, "Giả thiết của em không thể thành lập, bởi vì tôi sẽ không bao giờ để chuyện này xảy ra."
Vương Hiểu Thư nhấc chân đi về phía trước, cười cười nói: "Không ai có thể đoán trước chuyện ngày mai, trước đây anh có bao giờ nghĩ rằng mình sẽ làm việc tốt không? Đừng rất bảo thủ, làm mọi việc hết sức là được rồi, đừng làm cuộc sống của chúng ta lưu lại tiếc nuối."
Trong lúc hai người nói chuyện thì đã về căn cứ Nguyên Tử, tin tức Tiêu Nhã Nhã bị thương truyền vào tai Tiêu Tùng, Tiêu Tùng liền bỏ xuống mọi chuyện chạy vội ra ngoài, vừa khéo đụng phải đám người Tiêu Trà.
Tiêu Tùng không nói hai lời, đoạt lấy Tiêu Nhã Nhã từ trong lòng Tiêu Trà, ôm cô chạy tới phòng y tế, Tiêu Trà áy náy cúi đầu đứng tại chỗ, tóc mái ướt sũng che khuất mắt hắn, nhìn hắn trông thật tuyệt vọng.
Lực chú ý của Yusuke Miyazaki bị tượng đất mà binh lính mang tới hấp dẫn, hắn mờ mịt nhìn binh lính, giống như đang hỏi: nằm máng, đây là... ai?
Z và Vương Hiểu Thư mắt thấy toàn bộ quá trình, tâm tình Vương Hiểu Thư thật rối rắm, dường như cảm thấy có nhiều chỗ không đúng, nhưng lại nói không rõ là chỗ nào, hoặc là, trực giác chuẩn xác muốn nói cho cô một ít tin tức, nhưng cô lại kháng cự.
Mọi người rời khỏi, Z và Vương Hiểu Thư về chỗ của bọn họ, Z không bị thương, Vương Hiểu Thư cũng không, cho nên bọn họ không cần tới phòng y tế, chỉ cần trở về tắm rửa thay quần áo là được.
Z và Vương Hiểu Thư sóng vai đi tới, vẫn luôn không nói chuyện, sự im lặng của hắn kết thúc khi bước vào phòng.
Hắn nói: "Tôi không thích làm hết sức, lúc tôi làm hết sức tức là tôi đã làm một chuyện rất khó cứu lại, chỉ mong tôi sẽ không đi đến bước này."
Đối với Vương Hiểu Thư, nhiều lời của Z khó hiểu giống như mật mã, nếu cô muốn hiểu rõ, phải ra sức đoán ra sức suy xét, lúc này cũng không ngoại lệ. Thế nhưng, cho dù cô hiểu hay không, cô ý thức được tâm tính của mình đã có thay đổi.
Con người cũng thật ích kỷ, khi không thích hắn làm chuyện tốt cũng là chuyện xấu, lúc thích thì hắn làm chuyện xấu cũng đáng tha thứ.
Con người luôn khiển trách người khác, khoan dung với bản thân, vĩnh viễn đầu không chạy khỏi vòng luẩn quẩn này.
Z đi vào phòng tắm, Vương Hiểu Thư tất nhiên sẽ không chủ động tắm uyên ương cùng hắn, cho nên đứng ở ngoài, lẳng lặng chờ.
Z nhìn bóng lưng mảnh khảnh của cô qua khe hở cửa phòng tắm, im lặng hai giây rồi đóng cửa lại.
Không sao cả, từ từ sẽ đến, hắn có rất nhiều thời gian để lãng phí trên người cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.