Có chút duyên phận nói ra chỉ có thể gọi là nghiệt duyên, một người vốn sẽ không liên quan, đột nhiên xuất hiện trong sinh mệnh của bạn, nhưng lại không phải là gặp thoáng qua, là tùy thời xuất hiện, các loại xoát cảm giác tồn tại, mẹ nó là người tốt còn chưa tính, cố tình lại là... Vương Hiểu Thư muốn nói lại thôi nhìn Z đang ngủ ở ghế lái phụ, thầm nghĩ, hi vọng nghiệt duyên này có kết quả tốt.
Vương Hiểu Thư cẩn thận lái xe, sắc trời thật tối, cô nhìn chằm chằm máy hướng dẫn đã hơn ba giờ, vào lúc một giờ đêm, hô hấp vững vàng của Z trở nên bất ổn, thân người giật giật, mê mang mở mắt a, nâng tay xoa thái dương, cúi đầu xuống, vẻ mặt mỏi mệt, có vẻ ngủ không ngon.
"Anh tỉnh?" Vương Hiểu Thư vội phanh xe lại, ngừng xe đến ven đường, tắt đèn xe, mở đèn bên trong ra, lấy thức ăn nước uống đưa cho hắn, con mắt máy móc mở to, nói lẩm bẩm, "Đói bụng phải không, ăn gì đi."
Z nhếch môi mỏng, nhíu mày nhìn về phía cô, bàn tay với khớp xương rõ ràng lướt qua tay cô, bỏ qua đồ ăn, chỉ lấy cốc nước uống một ngụm nhỏ, không nói một lời.
Vương Hiểu Thư cho rằng hắn không muốn ăn thức ăn nén, khó xử nói: "Em chỉ tìm được những thứ này, cũng không biết lúc trước anh lấy thức ăn nóng cho em ở đâu, em còn nghĩ rằng anh nướng zombie..."
Z nghe cô nói đến đây, không khỏi nhíu mày, hơi há miệng nói: "Tôi là nhà khoa học, không phải thực nhân ma."
"... Em chỉ đùa một chút thôi." Vương Hiểu Thư xấu hổ xoa mặt.
Cảm xúc của Z không tốt lắm, một bộ không tập trung: "Không buồn cười chút nào." Hắn dường như có chút hờn dỗi quay đầu đi, giây lát sau thì quay lại, giống như vô cùng kìm chế nói với cô, "Thật xin lỗi, thái độ của tôi không tốt lắm, nhưng tôi không khống chế được mình."
Trong đầu Vương Hiểu Thư vang lên những lời trước đây hắn nói, mọi việc có vẻ phức tạp hơn cô tưởng.
"Tôi cảm thấy thật áp lực." Z thở phào nhẹ nhõm, tựa vào ghế ngồi nhìn chằm chằm về phía trước, hai vai buông lỏng thoạt nhìn thật không có tinh thần, dùng một loại giọng điệu buồn tẻ nói, "Cảm giác như khoảng lặng trước cơn bão, lại không biết cuối cùng sẽ phát sinh cái gì."
Vương Hiểu Thư nhíu mày suy tư một chút, nói: "Có phải gần đây anh nghĩ quá nhiều nên mới nghĩ lung tung hay không... Nói không chừng tình huống cũng không nghiêm trọng như anh nghĩ?"
Z lập tức bác bỏ lý luận của cô: "Tình huống thật sự còn tệ hơn." Con ngươi đen nhánh của hắn hơi đỏ lên, tia máu đỏ trông càng rõ ràng, "Thực ra cũng không có bão táp, trên thế giới này không có việc gì có thể làm khó tôi, vấn đề là ở đây, cái gì cũng không có, cái gì cũng không xảy ra, chỉ là áp lực mà thôi."
Vương Hiểu Thư quan sát biến hóa trong sắc mặt và ánh mắt của Z, buông đồ ăn trong tay, đè lại hai vai hắn, muốn khuyên nhủ nhưng hắn lại không để ý đến cô, một lòng một dạ chìm đắm trong suy nghĩ của bản thân, ngay cả nhìn cũng không nhìn cô một cái.
Vương Hiểu Thư có phần sốt ruột, đầu óc nóng lên bất đắc dĩ kéo mặt hắn, hôn lên cánh môi tái nhợt khô ráp, cô dùng đầu lưỡi miêu tả bờ môi tốt đẹp của hắn, khi đôi môi khô ráp đã ươn ướt, cô từ từ lùi về sau, buông tay, nhìn hắn: "Thân thể của anh có vấn đề." Cô dùng giọng điệu khẳng định nói.
Z nghiêng đầu chớp mắt nhìn cô, cởi khuy cổ tay áo sơ mi rồi vén tay áo lên, lộ ra cánh tay cho cô xem, mỗi mạch máu trên cánh tay trắng nõn như ngọc đều có thể thấy rõ ràng, trong đó rõ ràng nhất là một mạch máu bất thường, đang không ngừng phập phồng... Thật giống như có một con sâu vòng đi vòng lại ở bên trong.
"Đây, đây là cái gì?" Vương Hiểu Thư ngơ ngác hỏi.
Z cười nhạo một tiếng, rụt tay lại: "Hù chết em rồi."
"Rốt cuộc là sao?" Mặt Vương Hiểu Thư trắng bệch, "Anh có thể đừng ra vẻ anh thật sự làm được được không, anh không tiêm thứ gì để thí nghiệm vào người mình đấy chứ? Hay là anh cảm nhiễm bệnh độc gì đó? Anh nói mau!"
Z chống tay tới gần cô, cảm giác áp bách mười phần, hắn lạnh lùng nhếch miệng: "Tôi làm được hay không em là người có quyền lên tiếng nhất, cần tôi cho cơ thể em cảm thụ một chút sao? Nhớ lại cảm giác tốt đẹp ấy?"
"T^T Hiện tại chuyển sang đề tài này có thích hợp không?" Vương Hiểu Thư khóc không ra nước mắt.
Z xoa đầu cô, bình tĩnh lại, cũng không dài dòng nữa, nói thẳng: "Không tốt là vấn đề này cần phải tới phòng thí nghiệm kiểm tra mới có thể xác định, tình huống em nói cũng từng xảy ra, nhưng đều được giải quyết rồi. Đương nhiên, không ngoại trừ khả năng lưu lại vấn đề."
"....." Vương Hiểu Thư hoàn toàn không còn lời gì để nói, "Anh thật sự là kẻ điên."
"Cám ơn khích lệ." Z nhếch miệng cười, "Nhưng cho đến nay đều không có một tác phẩm nào làm tôi hài lòng." Biểu cảm trên mặt hắn giống như đang kể lại một chuyện xưa, chuyện xưa có tên là "Chỗ bẩn của một nhà khoa học".
Vương Hiểu Thư đau đầu cầm đồ ăn lên, cô đành nói sang chuyện khác, nếu không cánh cửa đến thế giới mới sẽ lại bị mở ra: "Ăn chút đi, không thích cũng ăn nhiều một chút." Cô thành khẩn nói, "Một ngày nay anh cũng chưa ăn gì, anh có chắc là mình chịu đựng được?"
Z liếc mắt nhìn qua, ánh mắt vô cùng sắc bén, Vương Hiểu Thư chột dạ, lắp bắp giải thích: "Không phải là em không quan tâm anh, chẳng qua so với bản lĩnh của em, cũng không thể biến những thứ này thành dê nướng cho anh, cũng không tìm thấy thứ tốt..."
Z nâng tay làm một động tác ngừng, thấp giọng nói: "Đêm nay nghỉ ngơi tại đây đi, chúng ta ngồi đằng sau." Hắn nói xong đã xuống xe đi về phía ghế sau, Vương Hiểu Thư vẫn có phần sợ hãi với trường hợp xảy ra ở sảnh yến hội, cô không dám xuống xe, trực tiếp từ phía trước trèo xuống, khi lên xe Z thấy hành động này của cô, khóe miệng hơi nhếch lên.
"Về sau nếu em sợ thì gọi tên tôi." Hắn nói.
Vương Hiểu Thư sững sờ ngồi xuống, thất thần nhìn hắn, Z cho rằng cô không tin, nhớ lại chuyện xảy ra hôm nay, cảm thấy làm cô tủi thân, làm đau lòng cô, vì thế cố gắng làm cô cười, cởi mắt kính ra, chậm rãi nói: "Tôi biết bay, biết nghiên cứu, biết nổ súng giết chết những người muốn hại em." Hắn lắc lắc mắt kính, "Cởi mắt kính ra tôi có thể nhìn thấy toàn bộ thế giới."
"Nếu đeo lên?" Vương Hiểu Thư vươn tay ôm eo hắn, dựa vào phần ngực không quá dày rộng nhưng lại vô cùng ấm áp, hai chân nâng lên đặt trên ghế, tìm một tư thế nằm thoải mái.
Z kiểm tra khóa xe một chút, tắt đèn xe, chung quanh là một mảnh tối đen yên tĩnh, hắn vuốt tóc bên tai cô, hầu kết chuyển động, giọng nói tràn ngập sức quyến rũ thuộc về phái nam: "Đeo mắt kính là bốn con mắt, nếu vậy thì không có một khoảng trống nào?"
"Ừm, đeo kính lên anh có thể thấy toàn bộ vũ trụ." Vương Hiểu Thư xoa xoa cơ bụng xinh đẹp chữ điền (田) của hắn, cảm khái nói, "Thực ra cho dù anh không nhìn thấy gì cả, khi gọi tên anh thì em đã không còn thấy sợ hãi nữa."
"Trước kia em cũng không nghĩ như vậy." Z ý vị sâu xa nói, "Trước kia em hận không thể trừ khử tôi, e sợ tránh không kịp, tôi chính là nước lũ và thú dữ, em chính là cây đuốc và con thỏ." Dường như hắn đè nén cái gì, giọng nói thấp dần có phần quỷ dị, người nghe mà lưng lạnh toát, "Vì sao em thay đổi?"
... Chẳng lẽ muốn nói lời kịch buồn nôn, khoa trương lại giả tạo - bởi vì yêu sao!
Đầu Vương Hiểu Thư tựa vào vai hắn, cho hắn và chính mình một câu trả lời: "Có lẽ giống như anh nói, cuộc sống chính là như vậy, đạo đức không có tác dụng gì, tự nhận là người xấu cũng không sao, dù xấu xa cũng phải sống tiếp."
Z đăm chiêu nghe lời của cô, không biết có tâm sự gì, sau một lát hắn bỗng cảm thấy bả vai ươn ướt, không khỏi nhíu mày cúi đầu: "Em khóc?"
"Không có."
"Vậy là chảy nước miếng."
"... Anh cứ cho là em khóc đi."
Đêm nay Vương Hiểu Thư ngủ cũng không an ổn, nhưng cô không nỡ rời khỏi ôm ấp của Z, thực ra không bao lâu cô đã tỉnh, mặt dày mày dạn ôm hắn một hồi lâu mới ngồi dậy, lúc đó còn chưa đến sáu giờ, cô ngẩng đầu, phát hiện Z không bị động tác lớn như vậy đánh thức, hơn nữa ngủ vô cùng bình thản, khóe miệng còn nhếch lên.
Vương Hiểu Thư hơi kinh ngạc, sợ đánh thức hắn, làm hình ảnh tốt đẹp như vậy biến mất, vì thế nhẹ nhàng lấy máy hướng dẫn ở phía trước, chuyển thành hình thức chụp ảnh không tiếng chụp hắn.
Cô đặt máy hướng dẫn về, nhẹ nhàng ôm lấy vai hắn đặt hắn nằm ở ghế sau, lấy ra chiếc gối từ phần rãnh giữa ghế sau và kính chắn gió đặt dưới đầu hắn, vuốt tóc mái của hắn rồi về ghế lái.
Không ngờ làm vậy cũng chưa tỉnh, xem ra hắn thật sự rất mệt.
Vương Hiểu Thư nhìn ảnh chụp trong máy hướng dẫn, khuôn mặt Z hiện lên rõ ràng nhưng không có tinh thần như ngày trước.
Cô đoán được thân thể hắn có vấn đề nên hắn mới có thể nói chuyện với cô như vậy, mới có thể đuổi cô di, hiện tại hắn biểu hiện không giống chính hắn, còn nói không thể khống chế bản thân, hẳn là bất thường trên tinh thần, sẽ không bị bệnh thần kinh chứ?
Vương Hiểu Thư chuyển sang chế độ bản đồ trên máy hướng dẫn, khởi động xe, tràn ngập sầu lo tiếp tục lên đường giữa tờ mờ sáng, ban đầu đi nhầm ba bốn lần, nhưng Z vẫn ngủ, cô cũng kịp thời đi lại.
Cho đến khi cô thành công lái xe đến ngoài phòng thí nghiệm, Z vẫn không tỉnh.
Đã hơn hai giờ chiều, hắn còn chưa tỉnh, sẽ không có chuyện gì xảy ra chứ?
Vương Hiểu Thư vội vàng nhảy xuống xe, đi về sau, đẩy ra tóc đen nhìn khuôn mặt tái nhợt của hắn, hắn vẫn đang ngủ.
Cô thử duỗi tay đặt ở mũi hắn, hô hấp mỏng manh nhưng ổn định chứng tỏ hắn đang ngủ chứ chưa chết... Hoặc là, hắn hôn mê rồi?
Vương Hiểu Thư suy tư thật lâu, khẽ cắn môi mở cửa xe bên kia, định cõng hắn tới phòng thí nghiệm.
Cô vốn nghĩ rằng mình sẽ thất bại, nhưng không ngờ rằng cô lại thành công...
Nhìn Z được cô đặt trên chiếc giường đơn quen thuộc mà xa lạ, hết thảy giống như quay lại thời điểm gặp hắn.
Cô có thể cõng được hắn, có lẽ là nhờ dị năng hắn cho cô, nói đến việc này, lúc trước bị hắn áp bức, cô quên mất chuyện có dị năng, xem ra phải thường xuyên luyện tập, nếu không có mà như không, phụ lòng tốt của người ta.
Vương Hiểu Thư lau trán đầy mồ hôi, ngồi xổm bên giường suy nghĩ thật lâu, quyết định thử xem có thể đánh thức hắn hay không, tuy rằng có lẽ hắn chỉ là mệt mỏi, nhưng nhìn hắn như vậy cô cảm thấy thật sự không chắc chắn.
"Z?" Cô xoa mặt hắn, gọi thật nhỏ.
Cô vừa kêu Z liền phản ứng, hắn nhíu mày, mở mắt nhìn cô, đôi mắt tỉnh táo.
Vương Hiểu Thư hơi kinh ngạc: "Anh đã tỉnh?"
"Ừm." Z không biểu cảm nói. Thực ra hắn vốn không ngủ.
Vẻ mặt Vương Hiểu Thư ngỡ ngàng: "Vậy anh giả bộ ngủ?"
"Ừm." Z trở mình, đứng thẳng ở cạnh giường, từ trên cao nhìn xuống cô, cô ngẩng đầu nhìn lại, hắn cúi đầu xuống ngoại trừ mắt kính phản quang thì nhìn không rõ khuôn mặt, "Chỉ là hiếm khi em quan tâm tôi như vậy, cho nên nhất thời không nỡ tỉnh lại."
"Này..." Vương Hiểu Thư không biết nên nói gì, biểu cảm có phần ngượng ngùng.
Z thản nhiên nói: "Khi em quá mạnh, tất cả mọi người sẽ không coi em là người, nghĩ rằng em đao thương bất nhập bách độc bất xâm, nghĩ rằng em tồn tại không phải vì diệt thế thì là cứu thế, nghĩ rằng em không biết cái gì gọi là bản thân."
Vương Hiểu Thư cảm thấy chính mình là kẻ đần độn, nếu không sẽ không phun ra câu này trong thời điểm nên văn nghệ bi thương: "Chẳng lẽ không phải là chưa bao giờ biết cái gì gọi là yêu sao?" Cô thật sự bị internet dạy hỏng rồi... "Thật xin lỗi!" Vương Hiểu Thư lập tức cúi đầu nhận sai, "Em lại phát ngốc rồi." Cô sợ Z sẽ nói ra "Cần tôi dạy em cái gì gọi là yêu sao", vội vàng nói, "Anh nói nhiều như vậy, những thứ đó anh đều biết sao?"
"Biết." Z nhếch môi, vẻ mặt vô cùng hấp dẫn gợi cảm, Vương Hiểu Thư đỏ mặt cúi đầu, hắn cúi xuống ngồi bên cạnh cô.
"Vậy anh còn biết cái gì?" Vương Hiểu Thư không được tự nhiên hỏi, nghĩ rằng rốt cuộc cô bị làm sao, đã là vợ chồng già, còn thẹn thùng? Tim đập nhanh là có chuyện gì?
Hiện tại Vương Hiểu Thư vẫn cúi đầu, cho nên không biết Z có biểu cảm gì, cô hơi nghi hoặc, bởi vì hắn không trả lời.
Cô không khỏi ngẩng đầu nhìn hắn, theo bản năng lập lại câu hỏi vừa rồi: "Anh còn biết cái gì?"
Tôi còn sẽ chết. Z chẹp miệng, nhưng không nói lời này ra.
Vương Hiểu Thư cho rằng mình thương tổn đến tự tôn của hắn, lập tức thay đổi câu hỏi để cứu vãn: "Vừa rồi em hỏi sai rồi, những gì anh biết mất ba ngày ba đêm cũng không nói xong, thực ra em muốn hỏi là, anh không biết cái gì?"
Vấn đề này dễ trả lời, Z cởi áo dài trắng, thuận tiện cởi áo sơ mi có phần nhếch nhác, cởi trần đi ra phòng nghỉ, giọng nói thản nhiên gợi cảm vang lên trước khi hắn rời khỏi tầm mắt của cô, không nhanh không chậm: "Tôi sẽ không rời khỏi em."