Tuy rằng rất không tình nguyện, nhưng Z vẫn đến phòng điều khiển hoàn thành bước chế thuốc tạm hoãn cuối cùng theo sự nhắc nhở của Megatron, đây là chuyện quan trọng nhất hiện tại, nếu không có thể xảy ra việc làm đến một nửa thì có vấn đề, dù sao đó là một đọan thời gian không ngắn.
Vương Hiểu Thư thấy Z đen mặt đi vào phòng điều khiển, khi đẩy cửa lộ ra vết máu bầm trên cổ tay, đồng hồ kim loại ngẫu nhiên sát qua da thịt, làm cho người ta nhìn cũng cảm thấy đau thay hắn, nhưng hắn lại giống như không có việc gì, mặt không biểu cảm ngồi lên ghế, lấy dụng cụ bắt đầu làm việc.
Vì thế cô nhẹ nhàng tiến đến bên cạnh hắn, vỗ vỗ vai hắn, vẻ mặt thành khẩn nói: "Có thời gian sao?"
"Sao vậy?" Z híp mắt nhìn cô, ý vị sâu xa nói, "Không cần lo lắng, sẽ không để em đợi lâu."
Vương Hiểu Thư bị lời nói của hắn làm sửng sốt, thẫn thờ một lát, hắn thấy cô như vậy, cho rằng cô mất hứng, cúi đầu hôn lên môi cô một cái, Vương Hiểu Thư bỗng đứng thẳng lên, che miệng khôi phục thần trí...
Hắn sẽ không cho rằng cô là vội vã muốn lên giường với hắn chứ!? Trong đầu có thể nghĩ đến việc đứng đắn sao!
Khóe miệng Vương Hiểu Thư giật giật, trực tiếp kéo tay hắn cởi đồng hồ xuống.
Z giương mắt nhìn, muốn nói lại thôi, nhưng khi thấy cổ tay của mình thì hiểu được ý của cô, nhất thời nuốt về tất cả những lời muốn nói.
Quên đi, tuy rằng đây không phải đồng hồ bình thường, nhưng nếu cô đã quan tâm hắn, vậy để cho cô đeo một hồi là được.
"Đeo xong nhớ trả lại anh." Hắn nghiêm túc nhắc nhở.
Vương Hiểu Thư định đặt vào trong túi, chờ miệng vết thương trên cổ tay hắn tốt một chút rồi trả lại, nhưng hắn nói như vậy, cô liền ma xui quỷ khiến đeo đồng hồ lên cổ tay: "Ừm, được, có ý nghĩa kỷ niệm gì sao? Nhìn anh có vẻ thật để ý, tắm rửa ngủ cũng không rời khỏi người."
Z cũng không quay đầu lại, nhìn máy tính hỏi cô: "Làm sao em biết tắm rửa ngủ cũng không rời khỏi người, lúc anh tắm rửa em cũng không có mặt."
"....." Vương Hiểu Thư nghẹn lời, có lẽ là kiểu dáng đẹp mắt nên hắn thích đi, cô cũng không để ý, nói sang chuyện khác, "Thật ra em rất thắc mắc, thứ này của anh có mạng sao?" Cô chỉ vào máy tính.
Z nhìn lướt xung quanh, bưng lên một cốc cà phê đen còn bốc hơi nóng trên bàn, vừa uống vừa nói: "Mạng bên trong là của riêng anh."
Vương Hiểu Thư mười phần quê mùa nhìn cà phê trong tay hắn: "Ở đâu vậy? Vừa rồi còn không thấy đâu?"
Z liếc xéo cô một cái, nhàn nhạt nói: "Viết trong trình tự, anh nói, nó sẽ chuẩn bị."
"Nó? Ừm, Megatron sao?"
"... Em đừng đặt bừa tên cho nó, nếu biết thì đã không cho em quyền hạn giọng nói rồi." Z một mặt hối hận, buồn bực vì cô cứ trêu ghẹo hắn.
Vương Hiểu Thư không chớp mắt theo dõi thao tác của hắn, tuy rằng phức tạp và khó hiểu, nhưng ít nhất cô còn có thể nhớ kĩ trình tự, như vậy đến lúc đó dù hắn không ở hoặc không có cách tự hoàn thành, cô còn có thể giúp một chút.
Chủ yếu là, thực ra cô sợ nếu hắn lại phát bệnh mà cô không biết cách trị.
Z chỉ cảm thấy có ánh mắt sắc bén gắt gao nhìn hắn, hắn cố nén cả người nổi da gà mà không quay đầu nhìn lại, cảm thấy nếu mình quay đầu chính là chột dạ... Thực ra ngay từ đầu hắn cũng không dám nghĩ rằng Vương Hiểu Thư sẽ ở lại với hắn, tất cả kế hoạch của hắn, đã bao gồm việc cô ở lại, cũng bao gồm việc cô rời đi.
Nếu lúc đó cô thật sự đi cùng Tiêu Trà, vậy thì có lẽ hắn sẽ không tỉnh nhanh như vậy, ý thức chiến thắng tâm trí hỗn loạn nào có dễ dàng? Dù sao hắn không phải thần, nếu không cũng không trúng chiêu hạ lưu này.
Z vừa thao tác vừa thấp giọng nói: "Em xem cũng được, nói không chừng ngày nào đó sẽ có tác dụng." Dường như hắn rất không kiên định, quay đầu nhìn cô, "Bằng chỉ số thông minh của em, chỉ nhớ kĩ những bước cơ bản cũng có thể chứ?"
"... Mau làm đi, làm xong rồi lại nói." Vương Hiểu Thư đưa ra câu trả lời không hề liên quan.
Z cũng không nói gì nữa, khóe miệng nhếch lên, cũng không biết là cười nhạo cô hay cười nhạo mình, hắn nhanh hơn động tác, nhanh chóng hoàn thành các bước chế thuốc, ngẩng đầu uống hết, sau đó thuận tay ném ống nghiệm sang một bên, xoay người ôm lấy cô.
"Làm xong rồi." Hắn khàn giọng nói.
Vương Hiểu Thư cứng người một chút, "Ừm" một tiếng đẩy hắn ra: "Có hơi nóng, anh đừng đứng gần em như vậy..."
"Chậc, còn nói lời trái lương tâm." Z cố gắng chậm lại giọng điệu, đè giọng vô cùng thấp, giọng nói vô cùng gợi cảm, "Lại nói tiếp, trước đây thời gian anh có được em là 24:00 đến 23:00 giờ buổi tối ngày hôm sau, một ngày có một giờ không ở bên cạnh em. Nhưng mà hiện tại..." Hắn lùi lại nhìn cô, xoa xoa tóc dài của cô, cảm khái nói, "Hiện tại có lẽ anh cần bắt đầu nghỉ ngơi giống như người bình thường, như vậy thời gian anh có được em liền giảm xuống buổi sáng 6:00 đến buổi tối 8:00 giờ mỗi ngày."
"... Anh có thể dậy muộn một chút, em không có ý kiến." Vương Hiểu Thư đỏ mặt đổi đề tài, "Chúng ta muốn đi đâu? Cũng không thể luôn luôn bay trên trời chứ? Tìm chỗ nào đáp xuống đi, nếu không trời mưa thì cũng không an toàn."
"Đứng ở đây không tốt sao?" Z đứng lên, cởi áo dài trắng híp mắt nhìn cô, động tác cởi caravat đầy hấp dẫn, nhất định là hắn cố ý!
Trên thực tế Z đúng là cố ý, hắn dựa vào mép bàn, bày ra tư thế mà bé gái tám tuổi đến bà lão tám mươi tuổi đều không có cách nào chống cự, chậm nói: "Anh không hi vọng em lại đi, em chỉ cần đứng bên cạnh anh là được rồi, mỗi lần em cố ý đi, anh đều có một loại cảm giác thật đặc biệt."
Vương Hiểu Thư cho rằng hắn muốn tỏ tình, không khỏi có chút kích động, cô ngượng ngùng cúi đầu, hỏi theo đề tài của hắn: "Là cảm giác gì?"
"Đại khái là..." Hắn khó được có lúc không có cách nào hình dung, chần chừ một lúc lâu mới nhẹ nhàng nói, "Đại khái là cảm giác bi thương khi sắp thí nghiệm thành công, lại bị ép rời khỏi phòng thí nghiệm."
"Như vậy sao?" Vương Hiểu Thư thất vọng nhìn hắn, không vui bĩu môi, "Xem ra em rời đi cũng không có ảnh hưởng gì lớn với anh."
"Đương nhiên lớn." Z phủ nhận, "Em xuất đầu lộ diện ở bên ngoài có ảnh hưởng rất lớn đối với anh, về sau em không nên đi."
"Vì sao?"
"Bởi vì việc xấu trong nhà không thể nói ra ngoài." Z một bộ nghiêm túc.
.....
Vương Hiểu Thư yên lặng xoay người đi ra phòng điều khiển, vừa đi vừa hỏi Megatron: "Hiện tại chúng ta bay đến đâu rồi? Chung quanh an toàn sao? Thời tiết như thế nào?"
Megatron bảo trì im lặng, không trả lời, Vương Hiểu Thư quay đầu nhìn về phía Z, hắn đi ra theo cô, áo sơ mi trắng hờ hững, thanh thản bước đi: "Anh đóng công năng giọng nói của nó."
"Vì sao chứ?" Cô cảm thấy vấn đề hôm nay mình hỏi có thể viết thành một quyển mười vạn câu hỏi vì sao.
Z cúi đầu cởi khuy áo sơ mi: "Bởi vì có một số việc là rất riêng tư, cho dù là máy móc, anh cũng không hi vọng bị nó vây xem."
"....."
"Em trốn làm gì?" Z không hiểu nhíu mày lại, nhìn Vương Hiểu Thư quay đầu chạy đến cạnh giường giải phẫu.
Lúc này Vương Hiểu Thư quay lưng về phía hắn, lần mò ở bên giường một lát rồi quay đầu lại, khóe miệng mang theo một nụ cười với ý vị sâu xa: "Ai trốn? Em tìm mấy thứ mà thôi, anh sợ cái gì?"
Z nhíu mày nhìn băng vải, còng tay và... ống tiêm trong tay cô. Thái dương không khỏi nhảy lên, có chút đau đầu xoa xoa, hỏi: "Em muốn làm gì?"
Vương Hiểu Thư không trả lời, cởi áo dài trắng, chỉ mặc áo sơ mi nam, chân trần đứng ở đây, áo sơ mi dài qua mông, lộ ra đôi chân thon dài, da thịt trắng nõn và màu áo sơ mi sạch sẽ hòa hợp cùng một chỗ.
"Làm chuyện anh thích làm." Cô cầm còng tay đi tới, vừa đi vừa hỏi, "Thành phần của thuốc tạm hoãn và thao tác trình tự, anh vẫn nên viết trên giấy hoặc tồn một phần trong máy tính đi, em sợ mình sẽ quên."
Z đứng tại chỗ nhìn Vương Hiểu Thư giẫm trên giày da của hắn, cô kiễng chân ôm cổ hắn, hắn nói khẽ: "Đầu óc quá ngu ngốc, em như vậy sẽ làm giảm chỉ số thông minh trong tương lai của hậu đại của chúng ta, anh phải nghĩ cách..."
"Không." Vương HIểu Thư vươn ngón trỏ đặt trên môi hắn, "Không phải em không nhớ kĩ, chỉ là..." Cô tiến đến bên tai hắn, cả người dựa vào hắn, ngửi mùi hương nam tính độc đáo trên người hắn, yên tâm thở phào, "Chỉ là bởi vì một lát sau có thể sẽ làm chuyện rất kích thích, sợ rằng nhất thời kích động mà quên chuyện không quá quan trọng trước đó."
Z nghe lời nói đầy ái muội này, không hề cảm thấy ngoài ý muốn, người hắn thích giống như nên là cô như lúc này, nhưng hắn có vẻ cao hứng quá sớm, Vương Hiểu Thư cũng không dễ dàng cho hắn nếm ngon ngọt như vậy.
"Cho tới bây giờ em còn chưa nghe thấy anh nghiêm túc nói với em đâu." Cô nhéo cổ áo hắn, lùi về phía sau nhìn hắn, "Nói một chút đi."
Z híp mắt, nghi hoặc nói: "Nói cái gì?"
"Thổ lộ a." Vương Hiểu Thư nghẹn một chút, nhanh chóng nói, "Ví dụ như anh yêu em."
"....."
"Không nói thì quên đi." Cô buông tay quay đầu muốn đi, Z kéo cô vào lòng, cô đắc ý nói, "Sợ rồi sao! Sợ cũng phải nói!"
Tinh thần của Z vẫn không tốt lắm, nhưng thấy cô có sức sống như vậy hắn cũng yên tâm không ít, vốn hắn còn sợ cô vì vậy mà trách móc hắn, gây ra phiền toái không cần thiết, như bây giờ thì đã giảm không ít thời gian và tâm tư của hắn, nếu cô đã muốn nghe, hắn liền thỏa mãn cô, xem như thưởng cho cô vì "Làm rõ phải trái".
Chỉ nghe giọng nói trầm thấp mà đầy từ tính của hắn vang lên một cách thành khẩn: "Thực ra em cũng biết, lần đầu tiên gặp em mà không giết em, thứ nhất là vì thân phận của em, thứ hai..." Hắn cố ý kéo dài giọng, thấy cô mắc câu mới thản nhiên nói, "Thứ hai chính là vì, ngoại trừ khuôn mặt và dáng người có thể xem của em, thật sự là không tìm ra ưu điểm nào khác, mà nơi này của anh lại không nuôi người rảnh rỗi, cho nên..."
"... Câm miệng."
"Thế nào?" Hắn kề sát cô, "Em không vừa lòng?"
Vương Hiểu Thư hổn hển nói: "Anh... Anh nói em cũng quá kém... Cho dù giống như anh nói, em vẫn được rất nhiều người thích..." Cô nói có phần miễn cưỡng, lo sợ không đủ, nhưng cô cố gắng gượng, chỉ là không muốn quăng hết mặt mũi trước hắn.
Nhưng điểm này cô đã nói trúng rồi, ở trong mắt Z, tất cả nhân loại phái nam đều là tình địch của hắn, hắn nghiến răng, cười lạnh nói: "Đúng vậy, em nhắc nhở anh, viên đạn của anh sắp không đủ dùng rồi."