Người tới mặc đồ phòng hộ giống như loại cô đã nhìn thấy ở "nhà cũ" của Z, quân hàm là chữ cái Z, diện mạo đàng hoàng, biểu cảm nghiêm túc, nhìn cách ăn mặc này, xem còn thấy rất thân thiết.
Hắn đi đến tự giới thiệu, cúi người cung kính, mặt mỉm cười nói: "Xin chào, Vương tiểu thư, tôi là Hạ Tĩnh Ân, là người phụ trách căn cứ hiện tại của Trương tiên sinh."
Hắn nhiệt tình muốn bắt tay với Vương Hiểu Thư, ngay lúc Vương Hiểu Thư định vươn tay, Megatron ở bên cạnh bỗng giậm chân một cái, hất đầy bụi đất vào hai người.
Vương Hiểu Thư và Hạ Tĩnh Ân chết lặng phun bụi trong miệng, nhìn nhau với ánh mắt vô cùng khó xử, dù như vậy nhưng Megatron giống như còn cảm thấy không đủ, tiếp tục không biết sống chết quấy rối, chẳng những lui về phía sau một bước giẫm hư tường vây sân, còn khoát tay đập rớt một ngọn hải đăng của căn cứ khiến cho miệng Hạ Tĩnh Ân há thành hình chữ O.
"Ừm, tôi..." Hạ Tĩnh Ân giống như đã quên mình tới làm gì, luống cuống chạy về phía sau, "Vương tiểu thư, ngày khác tôi lại đến tìm cô, tôi đi trước tìm người sửa ngọn hải đăng, nếu không an toàn chung quanh sẽ có sơ hở vào buổi tối!"
Vương Hiểu Thư còn chưa nói ra chữ "Được", Hạ Tĩnh Ân cũng đã biết mất, cô chớp mắt mấy cái, nhìn Megatron lại khôi phục như bình thường, có một phỏng đoán rất lớn mật.
"Megatron!" Cô bỗng cao giọng gọi nó, Megatron nghe thấy lập tức nhìn thẳng về phía cô, theo bản năng nói, "Ở đây!"
Vương Hiểu Thư mỉm cười, híp mắt liên tục gật đầu: "Làm tốt lắm."
".....?" Cho dù đó là một khuôn mặt máy móc ngây ngẩn, nhưng Vương Hiểu Thư dường như thấy được vẻ mặt mê mang.
Cô cũng chưa nói gì, khoanh tay vào phòng: "Tôi muốn tắm rửa, thời tiết có vẻ không tốt lắm, dường như sắp đổ mưa, anh tìm giúp tôi một bộ quần áo, đồ giống như bọn họ là được rồi." Dứt lời, cũng không quản nó có đáp ứng hay không, trực tiếp đóng cửa vào nhà.
Vừa vào nhà, Vương Hiểu Thư lập tức ghé vào khe cửa len lén quan sát phản ứng của Megatron, đầu tiên nó đứng sửng sốt ở kia một hồi, sau đó biến thành máy bay bay đi, rất nhanh thành một điểm sáng trong không trung.
Vương Hiểu Thư híp mắt nhìn bầu trời tối tăm, vuốt cằm suy tư một hồi, quyết đoán đi tới phòng tắm.truyện được edit tại <dien>dan♣le◘quy♥don
Gần nhất thời tiết rất xấu, không biết có phải có nguyên nhân gì đặc biệt hay không, địa khu Nguyên Tử có rất nhiều mưa. Vương Hiểu Thư ngây người ở đây không đến bốn ngày, nơi này không phải trời đầy mây thì là đổ mưa, lúc này tiếng sấm lại vang lên, phỏng chừng một lát sau lại mưa rồi.
Vương Hiểu Thư mở cửa phòng tắm, đóng kỹ cửa, sau đó cởi từng kiện xuống, tóc dài màu đen khoác trên vai, đã dài hơn bả vai rất nhiều, cô do dự nghĩ có nên cắt sạch hay không, bên ngoài liền truyền đến giọng nói của Megatron.
"Phu nhân, quần áo đã chuẩn bị tốt cho ngài, đặt ở..."
"Đưa cho tôi đi." Vương Hiểu Thư trực tiếp mở ra phòng tắm, đi về phía cửa sổ, mặc nội y dựa người vào nhìn Megatron ở trong sân, trong tay nó cầm một cái hộp, bên trong hẳn là quần áo, thấy cô xuất hiện ở đây, hoàn toàn ngây ngốc tại chỗ.
Đừng hỏi vì sao cô thấy được nó ngây ngốc, người máy gọi thế nào cũng không phản ứng không nói là ngây ngốc thì chính là hỏng mất rồi.
"Này!" Vương Hiểu Thư nhảy lên, cố gắng hấp dẫn sự chú ý của Megatron, "Anh đáp lại một tiếng a? Linh kiện tiếng nói của anh bị hỏng rồi sao?"
Megatron dường như bị nghẹn lời, nghẹn hồi lâu mới nói ba chữ: "Sẽ tốn dầu."
Vương Hiểu Thư tà ác nhẹ nhàng xoa xoa cổ, khóe miệng mang theo nụ cười đắc ý: "Ừm, phải không?" Bỗng nhiên, mắt cô trợn to, "Không phải anh nói là năng lượng mặt trời sao? Tốn dầu? Tốn loại đầu gì?"
"....."
"Anh rất tuyệt rồi." Vương Hiểu Thư cười lạnh, "Lấy quần áo lại cho tôi, anh có thể đi rồi." Cô nói xong liền xoay người vào phòng tắm, mở vòi hoa sen bắt đầu tắm rửa, vừa tắm vừa cởi nội y, dường như không hề lo lắng có người ở bên ngoài cửa sổ nhìn lén.
Megatron canh giữ ở bên ngoài vốn đang thật trì độn, nhìn thấy cô "hào phóng" như vậy liền di chuyển đến cạnh cửa sổ trong nháy mắt, thân thể to lớn che kín cửa sổ, đưa hòm quần áo vào đặt trên cửa sổ, giọng điện tử cứng nhắc nói: "Quần áo đặt trên cửa sổ rồi."
"Cám ơn." Vương Hiểu Thư lau nước trên mặt, dáng người đẹp đẽ dưới nước vòi dường như phát ra ánh sáng, "Anh có thể đi rồi."
"....."<dien>dan<le>quy<don>
"Tránh ra chút, anh chắn ánh sáng rồi." Vương Hiểu Thư quay đầu nhìn cửa sổ, chỉ thấy Megatron ngồi ngay tại đó, nhìn cô qua cửa sổ.
............
"Anh đang nhìn cái gì?" Vương Hiểu Thư cố ý nhăn mày lại, híp mắt nghi hoặc hỏi nó.
"Ngài... " Megatron dường như rất khó mở miệng, chần chờ một lúc lâu mới nói: "Ngài như vậy không tốt lắm đâu."
"Tôi như thế nào?" Vương Hiểu Thư đóng vòi hoa sen chống nạnh đứng, bày ra một tư thế vô cùng khiêu gợi.
Cặp mắt điện tử của Megatron nhìn thấy hình ảnh như vậy lập tức đóng lại, trực tiếp kéo cửa sổ lên rồi bay xa.
Vương Hiểu Thư sửng sốt tại chỗ hai giây, lập tức cười ha ha, thật sự là giang sơn dễ đổi bản tính khó rời, có người dù ở đâu cũng không đổi được bản tính.
Cô đoán Z vốn không đi xa, hoặc còn ở tại căn cứ, hoặc chính là ở trong buồng điều khiển của Megatron, hoặc là hắn đang điều khiển Megatron từ xa. Nhưng cho dù nguyên nhân hắn rời đi là gì, chỉ cần với việc hắn đi mà không từ biệt, liền đủ để cô chỉnh hắn rồi.
Có thế này mới có thế kia, trò hay còn ở phía sau.
Vương Hiểu Thư nghiến răng, bắt đầu tắm rửa nghiêm túc.
Nhưng mà, cô đang tắm, bồn cầu một bên bỗng mở ra, nắp đậy vốn không có gì lạ xuất hiện một màn hình máy tính nhỏ hình chữ nhật, giọt nước đọng ở trên cũng không có ảnh hưởng gì, cảnh tượng này sao lại quen mắt như vậy?
Ừm đúng, từng xem "Quốc sản" [1] hẳn là nhớ được, sau khi 007 bị bắn nữ chính liền liên lạc với lãnh đạo ở toilet, lãnh đạo đúng là xuất hiện ở nắp bồn cầu.
[1] Một phim của Châu Tinh Trì.
Vương Hiểu Thư ngồi xổm bên bồn cầu, nâng má tò mò nhìn màn hình, thật không hiểu ai làm thứ này, sau đó không có bất ngờ gì xảy ra, cô thấy được người kia trên màn hình.
"Thật có lỗi." Giọng nói trầm thấp của Z vang lên trong phòng tắm khiến cô có chút không tiếp thụ nổi, nhưng bộ dáng rũ lông mi buồn bực của hắn rồi đến từ từ ngẩng đầu xấu hổ nhìn cô, không một chỗ nào không để cô trút giận.
Quả nhiên, cô đoán đúng rồi, tên này không ở trong Megatron thì là điều khiển từ xa, nếu không sao có thể nhận được tin tức nhanh như vậy?
"Thật có lỗi?" Vương Hiểu Thư kinh ngạc nhìn hắn, một bộ ngỡ ngàng, "Anh đang xin lỗi ai? Anh có lỗi với người nào sao?"
Khóe miệng Z dường như giật một cái, tư thế giống như clip xin lỗi của Trần Quán Hy [2] làm cô có cảm giác mình là nữ chính X, vì thế cô nói: "Được rồi, hiện tại anh về ngay lập tức, em sẽ bỏ qua chuyện cũ."
[2] Trần Quán Hy công khai xin lỗi sau sự cố ảnh nóng.
Z cầm lấy một tờ giấy A4, phía trên là hình vẽ kỳ quái, có hai hình người đơn giản, ở giữa là... plants and zombies?
"Đây là cái gì?" Vương Hiểu Thư cứng ngắc hỏi.
"Đây là em." Hắn chỉ người bên trái, "Đây là anh." Hắn chỉ người bên phải, sau đo lại dùng bút vòng vào thứ không biết là cái gì ở giữa, "Đây là chướng ngại giữa chúng ta, hiện tại anh đang tiêu diệt chúng." Hắn vẽ một dấu gạch chéo to ở mặt trên, sau đó nhìn màn hình cười, "Đợi xử lý xong anh sẽ trở về."
Vương Hiểu Thư ngồi ở đó nhìn hắn, cùng hắn bốn mắt nhìn nhau qua màn hình, phần dưới ngực hắn hoàn toàn không nhìn thấy, nhưng cảm giác biết rõ phía dưới là gì lại không nhìn được cũng không thể làm gì rõ là...
"Đi đi, bao lâu?" Vương Hiểu Thư cuối cùng vẫn thỏa hiệp, khẩn thiết nói, "Mặc dù hiện tại ở thế giới này đã không cần thiết phải kết hôn, nhưng trên nguyên tắc anh là chồng của em, đã là chủ của một gia đình thì em sẽ vô điều kiện ủng hộ quyết định của anh, nhưng anh cũng phải biết, có những lúc anh thật sự sai, ví dụ như lúc này, anh không nên đi."
Cô thở dài: "Như vậy sẽ làm em cảm thấy, từ đầu đến cuối em đều không có cách tiến vào thế giới của anh. Em hi vọng lúc nào cũng ở bên cạnh anh, cho dù anh đang làm cái gì, nhất là khi anh gặp nguy hiểm."
Z kinh ngạc nhìn cô, dường như muốn nói cái gì, nhưng chỉ là mấp máy môi, không hé răng.
Vương Hiểu Thư cũng không ép hắn, thản nhiên nói: "Anh còn chưa quyết định khi nào thì trở về, đợi đến khi anh quyết định rồi nói với em đi, nhớ phải giữ liên lạc với em." Cô nhượng bộ nói, "Không thể gặp mặt em chấp nhận, nhưng ngay cả webcam hoặc gọi điện cũng không thể không có."
"Em không tò mò rốt cuộc anh đang làm gì?" Z nhíu mày hỏi.
"Không phải anh vừa nói sao? Anh đang xử lý chướng ngại."
Câu trả lời như vậy thật sự làm cho người ta... Z lùi về phía sau, nâng tay thắt caravat, hình ảnh tối mờ trên màn hình rõ ràng hơn, nhưng Vương Hiểu Thư phát hiện phía sau hắn không phải là buồng điều khiển của Megatron.
Ánh sáng thật u ám, hắn không bật đèn, nhưng có thể thấy được đây là một phòng thí nghiệm, nhưng cũng không phải là những gian phòng cô từng thấy.
Quả nhiên hắn có rất nhiều phòng thí nghiệm mà cô không biết, chờ hắn về nhất định phải hỏi, hiểu rõ hắn thêm một chút.
Vương Hiểu Thư mỉm cười, trong lòng đang lên kế hoạch tra tấn hắn như thế nào, ngoài miệng lại dịu dàng nói: "Em chờ anh nha." Nói xong, không chút do dự úp nắp bồn cầu, nhỏ giọng nói thầm, "Tê chân muốn chết."
.....
Cứ như vậy, hai người xem như tạm thời đạt thành "Hiệp nghị ngưng chiến", Z bên kia giải quyết vấn đề của hắn, Vương Hiểu Thư bên này sau khi uống thuốc của Z thì triệu chứng mù tạm thời vào ban đêm không xuất hiện nữa, cô dùng khoảng thời gian này để kiểm tra chung quanh căn cứ Nguyên Tử, nơi này phòng thủ nghiêm mật bố cục hợp quy cách, thoạt nhìn rất có tác phong làm việc của Z, cô đang rất an toàn.
Sau đó Hạ Tĩnh Ân lại tới tìm cô, báo cáo chuyện lần trước chưa kịp nói: "Thật xin lỗi, Vương tiểu thư, lần trước là tôi thất lễ."
"Không sao cả, không phải lỗi của anh." Vương Hiểu Thư lườm Megatron đang đứng làm bối cảnh bên cạnh, ánh mắt ghét bỏ.
"Là thế này Vương tiểu thư." Hạ Tĩnh Ân thật chuyên nghiệp đưa USB dien♥dan♥le♥quy♥don"Trong này có tư liệu mà cấp dưới dò xét gần đây, chúng tôi tra được có một số lượng quân binh không nhỏ đang tiến tới, theo chúng tôi phân tích, hẳn là tới từ Lượng Tử."
Vương Hiểu Thư nghe vậy, biểu cảm không có biến hóa gì, dường như đã đoán được việc này sẽ xảy ra, Hạ Tĩnh Ân thấy vậy, nói tiếp: "Quân đội Lượng Tử trang bị cao cấp hơn chúng ta nhiều lắm, một khi giao chiến..."
"Ai nói sẽ giao chiến cùng bọn họ?" Vương Hiểu Thư vừa nói vừa cắm USB vào máy tính, mở hồ sơ ra, thản nhiên nói. "Nếu trên đường bọn họ xảy ra việc gì ngoài ý muốn, bị zombie ăn luôn óc, vậy không phải là không liên quan sao?"
"....." Hạ Tĩnh Ân kinh ngạc nhìn cô, cứng lưỡi không biết nên trả lời thế nào.