Mẹ Kế Zombie

Chương 7:




Vì một tương lai tươi sáng hơn, Vương Hiểu Thư cuối cùng vẫn thỏa hiệp với Z. Nhưng cô vẫn ra vẻ cương quyết, nếu ngày mai đi, cô không thể không mảnh vải che thân ở cùng một phòng với hắn, ai biết hắn có lau súng cướp cò hay không?
Nếu ngay cả yêu cầu nho nhỏ này hắn cũng không thể đồng ý, vậy cô liền... Cô liền... Cô liền thỏa hiệp!
May mà tuy rằng ý nghĩ của Z khác với người bình thường, nhưng ít ra cũng phân rõ phải trái (?), hắn xốc lên drap giường nhàu nhĩ và ái muội, ném sang một bên, làm như vậy với tầng thứ hai, thứ ba, thứ tư... Cho đến tầng thứ năm mới quấn lên người, bình thản ung dung đi ra ngoài.
... Nằm máng [1], rốt cuộc hắn lót mấy tầng drap giường a?! Vương Hiểu Thư cố kìm lại ý muốn đếm từng cái, lo âu chờ đợi hắn trở về, 10 phút sau, Z ăn mặc chỉnh tề, tay nhét vào túi áo dài trắng, trên mũi là chiếc kính không gọng, tóc mái thật dài hình như đã được chải vuốt, chỉnh tề vén sang một bên, cảm giác không tồi, vóc người rất cao, thật gầy, rất có khí chất...
[1] Hình dung không hiểu nổi người khác.
Phi, suy nghĩ miên man cái gì vậy
"Ở đây chỉ có cái này cho cô mặc." Hắn ném áo dài trắng cho Vương Hiểu Thư, Vương Hiểu Thư lập tức khoác áo lên, có đồ mặc cảm thấy bình tĩnh hơn nhiều, nhưng cô vẫn bất mãn khi ăn mặc như thế nào, thân thể trần truồng lại mặc áo dài trắng, thế nào cũng thấy có mùi YD. [2]
[2] YD: dâm đãng.
"Thực ra tôi không ngại mặc lại quần áo của mình, không biết anh để ở đâu?" Vương Hiểu Thư uyển chuyển hỏi.
Z lạnh nhạt đẩy mắt kính, ngạo mạn ghét bỏ nói: "Quá bẩn, vứt đi rồi."
"......" Vương Hiểu Thư không nói hai lời xoay mình lên giường, nhấc chăn lên che kín người, lui vào trong góc, nhắm nghiền mắt lại.
Ngươi mẹ nó có thể làm ít chuyện thất đức đi không?! Chẳng lẽ hắn không cảm nhận thấy oán niệm của cô sao?! Cô nguyền rủa hắn cả đời bất lực! 
Z nhếch cao mày, nhìn chăn của mình và người trên giường, như có đăm chiêu suy nghĩ một hồi, xoay người rời khỏi phòng nghỉ, đóng cửa lại.
Vương Hiểu Thư nghe thấy động tĩnh của hắn, muốn đứng dậy xem hắn đi đâu, nếu hắn đi ra ngoài thì cô sẽ trộm sạch phòng thí nghiệm của hắn rồi đào tẩu ngay lập tức. Nhưng đây chỉ là kế hoạch trong đầu cô mà thôi, thực thi sẽ vô cùng khó khăn, cô ngồi bật dậy, cảm giác đầu hơi choáng váng, trước mắt mơ mơ hồ hồ, cái gì cũng không thấy rõ.
Loại cảm giác này giằng co hơn nửa phút mới giảm xuống một chút.
Sao lại thế nào? Không nhớ rằng Vương Hiểu Thư có bệnh a, tại sao lại có cảm giác như thiếu máu và cao huyết áp?
Vương Hiểu Thư cố sức xê dịch thân thể, ngồi trên giường xoa huyệt thái dương, bình phục được 7 8 phút, Z trở về phòng nghỉ, tay cầm một cốc thủy tinh, bên trong đựng nước, một tay kia cầm một lọ thuốc.
"Uống vào thì tốt rồi." Hắn đưa thuốc và nước qua, rất có dáng vẻ của bán tiên.
Vương Hiểu Thư sửng sốt một lúc lâu, không nhận lấy: "Anh biết tôi không thoải mái?" Thuốc cũng không thể uống bậy, huống chi là thuốc của người như vậy đưa tới.
Z nhếch miệng, hình như có suy nghĩ, hắn từ từ nói: "Ừm, có lẽ vậy, tôi chỉ đột nhiên nhớ tới kháng nguyên dùng trong thí nghiệm mấy ngày hôm trước, phản ứng không tốt lắm. Theo tôi được biết, nó có thể truyền bá qua hành vi tình dục."
Vương Hiểu Thư uể oải tiếp nhận nước và thuốc, vặn mở nắp lọ, ngẩng đầu dùng ánh mắt có đủ hay không nhìn hắn, hắn phối hợp gật đầu, vì thế cô liền uống.
Z nhìn chằm chằm cô uống thuốc, tầm mắt di chuyển cao thấp theo động tác của cô, thấy cô thật sự uống, khóe miệng nhếch lên, mày giãn ra, nhận cốc nước rồi xoay người rời đi: "Ngủ ngon."
Xem ra hắn không muốn cùng ngủ ở chỗ này với cô, vậy thì không thể tốt hơn, Vương Hiểu Thư thở phào nhẹ nhõm, uống thuốc xong cảm giác không khỏe rất nhanh biến mất, không biết có phải vì tác dụng tâm lý hay không.
Cô nhìn qua khe cửa, Z đang đi qua đi lại ngoài phòng dụng cụ, đổi dụng cụ trong tay, khoảng 5 phút sau, cầm lấy chìa khóa trên bức tường phía nam, đi vào một đường hầm tối tăm thông xuống lòng đất.
Sau khi hắn đi vào, Vương Hiểu Thư liền đẩy cửa đi ra, cô bước nhẹ tới gần đường hầm kia, đứng ở bên cạnh có thể nghe thấy tiếng bước chân xuống thang lầu của Z, cạch, cạch, cạch, quy luật giống như tiếng đồng hồ.
Hắn đi làm gì vậy? Xem ra dù thiết bị ở trên này tiên tiến nhưng cũng không phải chỗ làm việc chân chính của hắn, phía dưới có lẽ mới là nơi hắn thí nghiên và nghiên cứu chế tạo bệnh độc.
Trong nguyên tác, 80% quyển sách đều nói về chuyện của nữ chủ và những người đàn ông khác, Z luôn luôn được đề cập là kẻ đáng sợ nhất, 20% kết cục hắn mới chân chính xuất trướng, vừa ra đã giết sạch nam chủ, bắt cóc nữ chủ.
Với ý nghĩa nào đấy, tính chất của hắn gần giống với Lord Voldemort, tuy rằng cả bộ tiểu thuyết, phần lớn hắn chỉ xuất hiện qua lời kể, nhưng Z là người thắng trận mà Voldemort là người thất bại.
Nghĩ như vậy, hiện tại hắn đang làm gì, thật sự không rõ.
Nhưng mà, đừng mê luyến ca, ca chỉ là truyền thuyết, mê luyến hắn sẽ chết người!
Vương Hiểu Thư sáng suốt lui về phía sau, rời xa đường hầm màu đen không thấy tận cùng, kéo chặt áo dài trắng trên người, tìm một sợi đây trên bàn thí nghiệm buộc vào eo, biến thành áo đầm.
Cô dè dặt nhìn đường hầm kia, đảm bảo hắn chưa bước lên, sau đó nhẹ chân nhẹ tay tìm kiếm đồ hữu dụng đối với mình trong phòng thí nghiệm, ví dụ như, dung dịch có thể làm cho zombie tôn kính mà không thể gần gũi.
Bệnh độc siêu cấp H+ là Z nghiên cứu ra, hắn thí nghiệm trên người động vật rồi không kiêng nể thí nghiệm trên người sống, các loại nhân chủng các loại giới tính, thậm chí gồm cả không uống rượu không hút thuốc lá, tất cả đều phân loại rồi tiêm vào, khiến cho bệnh độc bùng nổ toàn cầu, không có cách nào khống chế, toàn bộ nhân loại đầu bị chiếm đóng bởi bệnh độc không ngừng biến dị, không có cách giải quyết.
Nhưng mà, người khác không có cách không có nghĩa là Z không có cách, điều này giống như đứa trẻ ngươi nuôi dù điêu ngoa, ngươi cũng biết nhược điểm của nó. Z tuy rằng là người đánh nhau chưa chắc có thể đánh được Âu Dương, chỉ số thông minh và tính cách biến thái lại có thể quăng người địa cầu mấy cái ngã tư.
Vương Hiểu Thư tìm loạn trong phòng thí nghiệm của Z, phát hiện rất nhiều dung dịch, nhưng chúng nó đều bị cố định, muốn lấy ra cần phải đưa mật mã vào.
Vương Hiểu Thư tựa vào trước máy tính, nhìn chằm chằm dòng nhập mật mã, ra sức suy nghĩ, ý đồ dựa vào tình tiết trong nguyên tác đoán ra mật mã Z thiết trí.
Nhưng cô còn chưa nghĩ ra, màn hình chờ nhập mật mã đã đổi, một khuôn mặt quen thuộc sau khi chữ cái biến mất xuất hiện trước mặt cô, mắt kính lóe ra ánh sáng lạnh... Là Z.
"Để những gì cô chuyển loạn về đúng chỗ, sau đó vào phòng đi ngủ, 5 phút sau nếu tôi còn thấy cô ở đây, cô liền xuống làm bạn với chúng nó." Hắn bỗng nhiên đổi góc camera, một không gian lớn bằng nửa sân bóng đập vào mắt, nơi đó bày đầy lọ thủy tinh. Lọ rất lớn, có thể đặt ba đến năm người vào, chất liệu trông vô cùng chắc chắn, trong ngoài thông thấu, người bên trong không có cách nào đập vỡ thủy tinh để lao ra, dễ nhận thấy thủy tinh kia là đặc chế.
Vương Hiểu Thư biết những điều này, bởi vì cô thấy mấy người bị giam trong lồng thủy tinh... Cũng không thể gọi là người, bọn họ nhìn trông rất đau đớn, dường như đang biến dị, có người đã hoàn toàn mất đi lý trí, đang tra tấn những người còn sót lại lý trí bị nhốt cùng mình, hình ảnh thuộc cấp R.
Vương Hiểu Thư chỉ cảm thấy cổ họng nóng lên, có gì đó từ yết hầu cuồn cuộn dâng lên, cô bụm miệng, nhắm mắt xoay đi, không đành lòng nhìn nữa.
Khó có thể tưởng tượng, hình ảnh như vậy đều do người đàn ông vừa lên giường với cô sáng tạo, nếu không tận mắt nhìn thấy, cô sẽ không tự cảm nhận được Z là một người đáng sợ đến mức nào.
Dù sao, hắn đối với cô mà nói chỉ là một nhân vật không rõ ràng trong tiểu thuyết, không có tiếp xúc trực tiếp, rất khó biết hắn là dạng người gì, nhưng hiện tại...
Ha ha...
Kỳ thực như vậy cũng tốt, có lẽ cô nên cảm ơn hắn, dù sao ít nhất nhìn qua những thứ này, nhớ lại zombie ở ngoài căn cứ, cô liền không thể thích hắn được, dù hắn là người đàn ông đầu tiên của cô và có lẽ cũng là cuối cùng, trừ khi cô điên.
"Cô chờ tôi tự đi lên mời cô sao?" Màn hình máy tính đã quay lại người Z, hắn mặt vô cảm nhìn cô, từng chữ đều khiến cô vô cùng chắc chắn hắn sẽ làm như vậy.
Vương Hiểu Thư không hề do dự tắt máy tính, nhanh chóng kiểm tra đồ trong phòng thí nghiệm một lần, sau khi xác định không quên cái gì, không hề quay đầu lại, chui vào trong phòng nghỉ, đóng chặt cửa.
Không thể chạy thoát được, hắn biết cô lục lọi đồ của hắn, chứng tỏ trong phòng thí nghiệm có camera, cũng không biết trong phòng nghỉ có hay không? Không có người biến thái đến mức đặt camera trong phòng ngủ của mình chứ? Tự chụp cảnh mình ăn tươi mấy con sâu sau khi ngủ sao?
Vương Hiểu Thư ôm gối, ngồi trên giường suy nghĩ miên man, mí mắt dần dần cụp xuống, không biết thuốc của Z cho cô dùng có tác dụng gây ngủ hay không, cô cảm thấy vô cùng buồn ngủ, không bao lâu liền ngủ mê mệt, khi tỉnh lại đã là ngày hôm sau, Z đứng ở cạnh giường, đương nhiên hắn có chìa khóa gian phòng này.
Hắn giống như trào phúng xoay xoay chìa khóa trên tay, mấy chiếc khóa dụng vào nhau, phát ra tiếng vang dễ nghe: "Chào buổi sáng." Z lễ độ chào Vương Hiểu Thư, sau đó đưa cho cô một cái lọ bằng ngón tay, bên trong là thứ mà cô tha thiết ước mơ.
Hắn dường như muốn biểu hiện thân mật một chút, nhếch miệng mỉm cười, nhỏ giọng hỏi: "Ngủ có ngon không?"
Không hề.
Một chút cũng không.
Không phải là mơ ác mộng mà là ngủ rất sâu, làm cho cô cảm thấy mình vẫn chưa tỉnh lại.
"Tôi đi rồi, hi vọng chúng ta không có cơ hội gặp lại." Vương Hiểu Thư không trả lời hắn mà nói thẳng thừng, cô chân không đi xuống giường, Z thong thả ấn điều khiển từ xa trong tay, một người máy loại nhỏ có mắt điện tử và tay vòng tròn đi tới trước Vương Hiểu Thư, trên bàn tay vòng tròn là một đôi giày cao gót màu trắng.
Vương Hiểu Thư kinh ngạc nhìn lại, Z vẫn đeo chiếc kính giống hôm qua, người hắn cản ánh sáng, thấu kính làm mờ mắt cô, cô không nhìn rõ mắt hắn.
"Vì sao cho tôi?" Cô không hiểu hỏi.
Z nghĩ một chút, nói: "Để nữ sĩ chân không rời đi thì không phải quý ông, cô không phải đối tượng thí nghiệm bệnh độc của tôi, tôi hẳn nên tôn trọng cô. Đương nhiên, nếu nghe có vẻ phức tạp, cô có thể cho rằng đó là tiền boa."
"... Nói như vậy, bình dung dịch này coi như là phí qua đêm?" Khóe miệng Vương Hiểu Thư run rẩy.
Z gật đầu như cho là thật, quan hệ như vậy rất rõ ràng, song phương đều hiểu rõ, nhưng hắn chỉ nói hắn không cho rằng cô là đối tượng thí nghiệm bệnh độc, cũng không nói cô không phải là đối tượng thí nghiệm loại khác, hắn cần thí nghiệm rất nhiều thứ.
Vương Hiểu Thư nhận đôi giày từ tay người máy, đi thử, không ngờ lại vừa chân. Cô không hỏi vì sao số đo đúng như vậy, đi xong lập tức quay đầu bước đi mà không chào hỏi, giống như sợ hắn sẽ làm gì mình.
Giống như cô thực sự có thể chạy trốn.
Z như có suy nghĩ vỗ cằm, đợi khoảng 10 giây, sau đó bước nhẹ ra cửa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.