Mê Mẩn Vì Em (Vì Người Mê Muội)

Chương 32:




Đêm đó, Du Lệ chỉ lo trốn, không nhìn kỹ những bức tranh này, hiện giờ nhìn kỹ từng bức, chỉ cảm thấy nội dung những tranh này tả thực rất sinh động, mỗi bức đều như được vẽ ra từ những họa sỹ nổi tiếng, nếu như không nghĩ tới những bức tranh này phong ấn yểm ma tàn nhẫn hung ác bên trong, thì những bức tranh này tuyệt đối là tinh phẩm.
Chẳng lẽ càng là đồ vật có sinh mệnh siêu việt thì càng đặc sắc sao?
Rồi cô nhanh chóng đi tới bức tranh đêm đó kéo Marisa vào.
Nhìn chút, cô phát hiện ra thiếu mất mấy người, cô thầm đếm trong lòng, phát hiện thiếu mất ba đứa bé, mà bộ dáng người mẹ bên trong cũng chật vật mười phần, quần áo trên người còn sót lại vết tích, một tay thì không còn. Đứa bé còn lại nằm bên cạnh người mẹ, trên mặt lộ ra thần sắc uất ức phẫn nộ, hình tượng nhìn hơi thê thảm chút.
Du Lệ không kìm được hỏi nhóm Luda cách đó không xa, “Luda, sao trong tranh này thiếu mất mấy người vậy?”
Luda cũng không ngẩng đầu lên đáp, ‘Há, là Guzman giết” Nói xong, anh ta quay đầu nhìn về phía Guzman, cười khoan dung nhân hậu, ra vẻ cảm khái, “Guzman là một quỷ hút máu có lòng nhân từ, không chịu nổi những yểm ma đó trắng trợn bắt nạt Marisa, nên đem ba con yểm ma nhỏ bắt nạt Marisa giết chết rồi”
Du Lệ, “….” Lời này thật thật giả giả, đến cô cũng không tin.
Du Lệ nhìn về phía Guzman, quả nhiên thấy bộ dạng anh ta như nuốt phải thứ gì buồn nôn vậy, suýt nữa thì nôn ra.
“Câm miệng, đừng nói nhảm” Guzman tức giận nói.
Luda bỏ qua đáp, “Guzman thân mến, chẳng lẽ tôi nói sai à, ba đứa nhỏ yểm ma trong tranh chẳng phải anh giết đó sao?”
Đương nhiên là anh ta giết, nhưng anh ta không phải là trong khoảng khắc ba con yểm ma đó suýt giết chết Marisa mà chỉ là trùng hợp thôi.
Guzman biết đức hạnh của cha xứ Luda này, đen cũng bị anh ta nói thành trắng, trắng thì còn bị nói trắng hơn, nói với anh ta, sẽ khiến mình thêm khó chịu, chẳng bằng dứt khoát lơ anh ta đi, quay người hướng sang bức tranh khác còn hơn.
Thấy Guzman rời đi, Luda lén nháy mắt với Du Lệ, mặt mỉm cười.
Du Lệ cảm thấy vị cha xứ này trong ngoài khác nhau, không đa nghi xác nhận quả thật không xấu, chỉ là thích trêu đùa quỷ hút máu mà thôi, lại hiểu rõ cách lợi dụng sinh vật bóng đêm làm việc cho anh ta, lần nào cũng thành công.
Người khéo đưa đẩy vậy không đánh mất lương tâm, cũng không để cho người ta quá phản cảm, nếu không Guzman cũng sẽ “im miệng không nói nhưng thân thể thành thực” giúp anh ta.
Tiếp đó Du Lệ đi tới trước bức tranh có thân sĩ cầm quyền trượng kia.
Cô đứng ngay trước nó dò xét, phát hiện ra một tay thân sĩ trong tranh vẫn đen xì, gương mặt thân sĩ ngưng kết vẫn mang vẻ thống khổ, khiến bức tranh này nhìn thoáng qua thì hình tượng tinh mỹ lại vô cùng quỷ dị, cũng phá hủy vẻ đẹp cân đối vốn có của tranh.
Du Lệ nhìn một lúc, quay đầu nói với Chử Hiệt, “Đêm đó tôi bị ném lên lầu bốn này, ngẩng đầu đã thấy bức tranh này, không ngờ nam nhân trong tranh đột nhiên rũ mắt xuống nhìn tôi, suýt dọa chết tôi rồi. Sau đó ông ta còn thò tay từ trong tranh ra định bắt tôi…. Anh nhìn tay ông ta xem, chính là lúc đó định bắt tôi mà bị thành vậy đó”
Nghe cô nói, mặt Chử Hiệt không đổi nhìn thân sĩ trong tranh, đánh giá tỉ mỉ, trong mắt lóe sáng.
Không rõ có phải ảo giác của cô không, Du Lệ cảm thấy, theo Chử Hiệt dò xét, rõ ràng là bức tranh đứng im, nhưng nam nhân trong tranh có vẻ rất sợ hãi.
Lại nhìn kỹ lại, cũng không phát hiện ra cái gì, hẳn là ảo giác của cô rồi.
Sau đó cô cười hì hì bảo, “Ông ta muốn bắt tôi, ai ngờ ngược lại lại làm mình bị thương, sau đó cũng không dám thò tay ra nữa kìa”
Chử Hiệt cúi đầu nhìn cô chẳng có vẻ mặt lo lắng gì, đưa tay xoa xoa đầu cô, rồi lại lườm bức tranh kia chút.
Yểm ma trong tranh không thể động đậy: >__<. Làm phiền cô đừng nói gì nữa mà!
 Tiếp đó Du cô nương lại kéo anh tiếp tục xem chân dung ông ta.
So với nhóm Luda đang cẩn thận nhìn dò xét người huyền bí trong tranh, Du Lệ tựa như người qua đường thuần túy đến tham gia náo nhiệt vậy, nếu gặp được bức tranh đẹp, còn dừng lại thưởng thức một hồi.
Ánh mắt Guzman nhìn cô không thể tưởng nổi. Đến Luda cũng không kìm được hỏi, “Anita, cô không sợ à?’
Du Lệ nghiêng đầu, nghi ngờ bảo, “Hiện giờ là ban ngày, bọn nó là “chết”, không cách nào leo ra từ trong tranh được, có gì mà phải sợ chứ?”
“Không phải, tôi nói là, đêm đó không phải cô bị dọa sợ đó sao?”
Du Lệ nói chuyện đương nhiên, “Là bị dọa đó nha, nhưng đã qua lâu rồi, đều qua hết rồi”
Luda, “…..”
Luda phát hiện ra mình chẳng cách nào hiểu nổi vị cô nương đến từ Đông phương này có ý nghĩ gì nữa, trước đó chẳng phải bảo mình sợ, không muốn lên lầu bốn đó sao? Lúc này lại giống như người chẳng có chuyện gì cả, còn nhìn thưởng thức những bức tranh phong ấn yểm ma này như tranh thường…. Cứ cảm thấy tâm thái cô gái này quá khó hiểu.
Cả sinh vật bóng đêm cũng không khó hiểu như cô ấy.
Du Lệ không để ý tới họ, cứ lôi Chử Hiệt phấn khởi đi xem những bức tranh này.
Cô vì điểm tốt này mà sau này nhanh chóng điều tiết tốt tâm tình của mình, cũng không sợ để cho chủ lâu đài làm thịt mình, hiện giờ mới lấy tâm tình bình tĩnh mà thưởng thức những bức tranh kinh khủng này.
Mặc dù hành lang dài, nhưng cũng đi tới đoạn cuối cùng.
Du Lệ quay đầu nhìn về phía bên kia, phát hiện ra đêm đó bất kể họ có cố gắng chạy thế nào cũng chạy không đến tận cuối hành lang, ngay lúc không có yểm ma uy hiếp, thật ra không hề dài.
Nói cho cùng, ban ngày và ban đêm quả thật quá khác nhau.
Nhìn hết bức họa từ đầu tới cuối xong, Du Lệ thấy hơi nhàm chán, cô lấy điện thoại ra nhìn chút, phát hiện giờ đã là 17:43 chẳng mấy chốc thì trời tối.
Nghĩ đến trời tối, cô lại hơi sợ, nhìn Chử Hiệt bảo, “Chử Hiệt, chúng ta đi”
Chử Hiệt dĩ nhiên không từ chối.
Thế là Du Lệ nói với cha xứ và quỷ hút máu đang nghiêm túc nghiên cứu mấy bức tranh kia, “Luda, Guzman,  tiểu thư Yuna, chúng tôi đi trước nha”
Ba người cùng quay đầu nhìn qua, dường như cũng ngây người, giống như không nghĩ tới cô thật sự chỉ tới đây nhìn, xem xong rồi thì đi vậy.
Du Lệ chào họ xong thì cùng Chử Hiệt rời đi.
Lúc rời đi, Du Lệ không thấy Shyia và Owen đâu, cô nhìn chung quanh một lần, phát hiện ra hành lang lầu bốn này thực ra cũng không có phòng, như chỉ đi ngang qua mà thôi. Nhưng cô cũng không cố tìm hiểu cấu tạo của lâu đài, chắc còn có nơi khác thông đến lầu tầng bốn nữa.
Đi xuống cầu thang vẫn một màu tối đen, nhìn ra ngoài cửa sổ có thể thấy những hạt mưa và sắc trời u ám chiếu vào.
Mưa vẫn to như cũ, trên thang lầu có một số nơi bị ướt sũng, chỉ không cẩn thận chút sẽ trượt chân.
Du Lệ dẫm phải chỗ thang lầu có mưa rơi hắt vào ẩm ướt, suýt nữa ngã ngửa, may được người đàn ông túm lấy cô kéo lại, để cô đỡ phải ngã từ thang lầu xuống.
Cô vỗ ngực một cái, nói may mắn, “May có anh đó, nếu không mà ngã xuống chỗ này chắc sẽ bị thương đó”
Chử Hiệt nói một câu, cẩn thận chút, ánh mắt đảo qua nơi âm u hẻo lánh ở cầu thang, con mắt xanh băng lóe sáng.
Vào lúc anh nhìn chăm chú, góc âm u bên trong tựa như có thứ gì đó giật giật, rồi nhanh chóng khôi phục lại yên tĩnh.
Du Lệ không hề có cảm giác đi xuống dưới cùng anh, vừa đi còn vừa cười bảo, ‘Kỳ lạ, lần này thời gian đi trên lầu nhanh thật, cảm giác lần trước đi rất lâu đó”
Chử Hiệt kiên nhẫn trả lời cô, “Ban đêm lực lượng yểm ma sẽ khuếch tán bốn phía, nơi này có lực lượng yểm ma lúc còn sống lưu lại, khiến người ta sinh ra ảo giác….Ừm, cùng loại với quỷ đánh tường”
Nghe anh giải thích như thế, Du Lệ liền hiểu ngay, cười nói, “Hóa ra là thế, yểm ma cũng được coi là một loại ác linh, kỹ năng giống quỷ đánh tường cũng bình thường thôi. Chử Hiệt à, anh hiểu rất nhiều đó”
Chử Hiệt không đáp, như chấp nhận lời của cô vậy.
Nếu nhóm Luda mà ở đây, chắc chắn sẽ dùng lời lẽ uốn nắn cô ngay, mặc dù yểm ma cũng là ác linh, nhưng khác hẳn lệ quỷ giới Đông Phương, hệ thống sức mạnh khác nhau, không thể vơ đũa cả nắm được.
Lúc trở lại tầng ba, vừa đúng đến giờ ăn tối.
Hôm nay Du Lệ cũng không đi phòng ăn với các diễn viên khác, mà chạy tới phòng bếp tòa lâu đài cung cấp cho đoàn phim, tìm người đầu bếp phụ trách nấu nướng, chọn món ăn với anh.
Thật ra ngay trong đoàn phim, chỉ cần chịu chi tiền thì cơm nước cũng không tệ lắm.
Nhưng Du Lệ lại lấy phần ăn hơn mười người liền, dù là trả tiền cũng đều nương tay.
Trong bếp trừ đầu bếp nấu nướng ra, còn có hai người hầu gái, là người hầu trong lâu đài, được quản gia gọi đến giúp quét dọn nhà bếp.
Du Lệ nhìn các cô nàng chút, dưới ánh đèn sáng rực, sắc mặt hai hầu gái trắng bệch đến thảm thương, nhìn nhìn thì chính là quỷ hút máu rồi.
Hầu gái đã từng thấy cô, trên mặt lộ ra nụ cười lễ phép thân thiết, trong mắt không giấu được vẻ tham lam thèm ăn, thấy Du Lệ rét lạnh, cẩn thận lùi lại, để bóng cao lớn của Chử Hiệt che cho cô.
Bị quỷ hút máu nhìn mình chằm chằm như đồ ăn, trái tim con người dù vĩ đại tới mức nào thì cũng không chịu nổi.
Ăn tối xong, trời vẫn đang mưa. Nhìn dự báo thời tiết, trận mưa này chưa tạnh ngay trong thời gian ngắn, đoán chừng đêm còn tiếp tục mưa nữa.
Nhiệt độ không khí vào lúc trời mưa khá thấp, Du Lệ bò lên giường, thấy tiên sinh hộ vệ đang ngồi trên giường chăm chú chơi điện thoại, anh mặc bộ quần áo ngủ màu xám, do trợ lý Trịnh mua cho, rõ ràng chỉ là loại áo ngủ bình thường, nhưng anh mặc vào lại khiến người ta nhìn có cảm giác như Đại thiếu gia con nhà giàu vậy.
Cô nằm lỳ trên giường, không kìm được cứ nhìn anh chằm chằm, càng nhìn càng cảm thấy vóc dáng anh rất dễ nhìn, bất kể từ góc nào cũng đều thấy anh không chút tỳ vết, đẹp đến mức khiến con tim người ta nhảy loạn cả lên.
Một lúc sau, mắt cô dần không chống nổi nữa, chẳng biết đã dạo chơi ở tận đâu rồi.
Đột nhiên, xuất hiện trước mặt một gương mặt phóng to, cô giật nảy cả mình, cả người nhảy bật dậy, cúi đầu xuống thì lại đụng phải đầu người đàn ông.
“Ôi”
Cô bật thốt lên kêu đau, ôm lấy đầu va vào anh, đau đến nước mắt đầm đìa. Đầu người đàn ông này chẳng lẽ làm bằng đá à, làm đau chết cô rồi.
Du cô nương trong cơn đau trào nước mắt, Chử Hiệt lại không đau không ngứa, chí ít cô chẳng nhìn thấy thần sắc thống khổ trên mặt anh tý nào.
Chử Hiệt kéo cô lên, gỡ tay cô ra, phát hiện cái trán trắng nõn trơn bóng đó xuất hiện một vệt sưng đỏ, đưa tay xoa xoa cho cô, bảo, “Cẩn thận chút”
Du Lệ đau sắp khóc, chỉ trích anh, “Nếu không phải anh lại gần, sao tôi lại bị đụng vào đầu chứ?”
Chử Hiệt trầm mặt xuống, đáp, “Ừ, là lỗi của tôi”
Không ngờ được là anh sẽ nhận sai dứt khoát thế, cô ngược lại thấy hơi xấu hổ, nói lắp bắp, ‘Vậy cũng không phải là lỗi của anh, là tại tôi mơ mộng, …… Được rồi, ngủ chút đi!”
Cô xoay người lăn nhanh vào trong chăn của mình, kéo chăn lên tận cằm, chìm sâu vào trong giấc ngủ.
**
Trong mơ, sương mù vẫn ngập tràn y như cũ.

Du Lệ đi trong sương mù một lúc, đột nhiên phát hiện ra chỗ sương mù phun trào, xuất hiện một bóng người, không cần nhìn cũng biết là người “đàn ông” trong mơ kia.
Cô quen rồi đi qua anh, đến cạnh phàn nàn, ‘Nè, rốt cuộc anh là thứ gì thế, đừng có lần nào cũng kéo tôi vào trong mơ chứ, kiểu này thật phiền lắm, a… hả?”
Đột nhiên cô lại phát hiện ra cái bóng đen như mực đứng cách mình không xa không gần đó rõ ràng đang hướng gần về phía cô, mãi cho đến lúc sương mù chung quanh tan hết, cô cũng nhìn rõ cái bóng đó, lại là một quái vật cao ba mét.
Du Lệ ngơ ngác nhìn nó, thậm chí rảnh rỗi còn nghĩ tới, hóa ra “nam nhân” xuất hiện trong giấc mơ của cô không phải là người, mà là một con quái vật, điều này sai lầm quá lớn, có phải nói mộng xuân với đàn ông đâu chứ?
Quái vật hướng về cô gầm lên giận dữ, trong mắt không giấu tham lam chút nào, mở cái mồm to đầy máu nhào tới cô.
Du Lệ choáng váng, trong bất chợt lại quên tránh. Cái miệng to của quái vật lúc sắp cắn đầu cô, đột nhiên thân thể bị khựng lại, tiếp đó con quái vật nhanh chóng lui lại, không phải lui lại mà bị người ta đá văng ra.
Du Lệ nhìn thấy nam nhân chẳng biết xuất hiện lúc nào, nam nhân dũng mãnh đó quật văng con quái vật cao lớn kia, cũng tiến lên đem móng vuốt xé nát nó ra, lại choáng váng lần nữa.
Mấy giọt máu vẩy ra bắn vào mặt anh ta, cô cứ vậy mà ngơ ngác nhìn người đàn ông có ngũ quan không rõ kia đem quái vật xé thành từng mảnh nhỏ, ném vào trong sương mù dày đặc.
Sau khi làm xong hết thảy, người đàn ông đi tới cạnh cô, thò bàn tay lạnh băng ra, lau giúp cô mấy giọt máu văng tung tóe trên mặt đi…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.