Mê Mẩn Vì Em (Vì Người Mê Muội)

Chương 77:




Quỷ khí ngập tràn nông trang, che kín trời, nhìn chỗ nào cũng đều có quỷ bay lượn, gần như không thể nhìn rõ đường chung quanh nữa.
Toàn bộ nông trang giờ đây đã trở thành khu vườn của quỷ rồi.
Thấy có người sống tiến vào, những con quỷ đó giương nanh múa vuốt xông tới, Lâu Duyệt kẹp trong tay một lá bùa vàng, nói một câu “Thu” rồi thu những con quỷ đó vào bùa.
Những thứ này tạm thời thu vào bùa quỷ, đợi xong việc rảnh sẽ thanh toán, thấy bọn chúng vẫn chưa hại người, nếu mà hại người, sẽ thì nhập đàn tinh lọc, nghiệp chướng nặng nề, thì giết chết ngay. Nếu chưa hại người thì có thể đưa chúng đi đầu thai, hoặc giữ lại là quỷ nô.
Lao xuống vài lần, mấy con quỷ biết rõ nhóm người này khó đối phó, tránh ra xa, hoặc núp trong tối, dùng ánh mắt ngập tràn ác ý nhìn trộm họ.
Yêu Quỷ xưa nay bất hòa, cái cảm giác bị quỷ âm trầm nhìn trộm vô cùng khó chịu.
Lâm Tam  hơi nhíu mày, cuối cùng kiềm nén xuống.
Lúc đi ngang qua phòng an ninh, thấy có hai bảo vệ nằm trong phòng an ninh, họ đã chìm vào giấc ngủ sâu, sắc mặt trắng xanh, mồ hôi túa lạnh. Vì bị quỷ quấy nhiễu nên trong lúc ngủ cũng không cách nào tỉnh lại nổi ác mộng.
Tỉnh Nguyên Khải đi qua, thu hết quỷ trong phòng an ninh vào trong bùa.
Làm xong những chuyện này, họ không mang hai bảo vệ đi, mà dán lên cửa một lá bùa, bảo đảm cho những con quỷ khác không thể đi vào gây tai họa cho con người được, rồi tiếp tục đi tiếp.
Đi tới một con đường có nhiều nhánh, mọi người liền làm theo phân chia lúc trước chia thành hai nhóm đi hai đường.
Vân Nhã Nhiên nhìn thấy bên trên phòng nghỉ ở cách đó không xa bao trùm quỷ khí trông cực khủng bố, nói với Lâu Duyệt một câu, “Mọi người cẩn thận, tôi sẽ nhanh chóng đi chi viện mọi người”
Lâu Duyệt vẫy tay với anh ta, rồi cùng Lâm Tam đi thẳng đến nơi có qủy khí khủng bố nhất nông trang.
Nhóm Vân Nhã Nhiên họ cũng vội đi cứu những người thường ở trong nông trang.
Lúc này những người trong nông trang đều lâm vào hôn mê,  trong lúc ngủ mơ không cách nào tỉnh khỏi ác mộng, ngoài dương khí mạnh mẽ còn có thể chống đỡ nổi ra, thì những người khác đều bị quỷ bám vào người. Người bị quỷ bám vào không dễ chịu chút nào, kể cả người bị quỷ bám vào cuối cùng rời đi rồi thì cũng ảnh hưởng cực lớn tới thân thể họ, thậm chí còn hao tổn cả sức khỏe nữa.
Vân Nhã Nhiên dẫn theo một nhóm thiên sư vội vàng đuổi quỷ bám trên người đi, rồi người bên cạnh dán bùa lên trên người đó, để những quỷ quái đó không cách nào đến tác loạn hại người được.
Vội vã làm gần như xong, Vân Nhã Nhiên thấy không có gì nguy hiểm nữa thì giao những chuyện này cho năm thiên sư, rồi dẫn Tả Đằng đang dọa đám ác qủy vây quanh chuẩn bị đi chi viện cho nhóm Lâu Duyệt.
**
Bố cục Nông trang suối nước nóng lấy rừng cây là chính, là một khu vườn rộng.
Nhóm Lâu Duyệt đi xuyên qua mấy cái vườn trồng đầy kỳ hoa dị thảo, cuối cùng cũng tới được nơi cần tới.
Lúc nhìn thấy qủy khí dày đặc ngập tràn cả sân, tuy Lâu Duyệt có kiến thức rộng nhưng cũng không kìm được mà hít một hơi lạnh, cả Lâm Tam thần sắc đang nhẹ nhàng cũng trở nên nặng nề hẳn lên.
Nơi bị ác qủy vây quanh đã làm cho qủy khí dày đặc mạnh mẽ này ngăn cách hẳn, biến thành một không gian độc lập, người bên ngoài không vào được, mà người bên trong cũng không ra được. Mục đích của đám quỷ đó là, rõ ràng muốn vây chết những kẻ bên trong, từng bước giết chết đám người đó, làm lực lượng càng thêm cường đại.
Nếu mặc kệ, nông trang này sẽ nhanh chóng biến thành một nơi âm sát.
Đương nhiên, đây còn chưa tính là gì, chỉ cần cho họ thời gian, nhóm thiên sư tổ dị văn sẽ sớm muộn phá giải nó thôi. Mấu chốt là hiện giờ những người bị nhốt bên trong, họ lo chưa kịp phá giải, người bên trong bị ác quỷ giết chết rồi.
“Làm sao bây giờ?” Lâu Duyệt hỏi, cau mày lại, suy nghĩ cách giải quyết.
Nếu cứ xông vào như thế, thì vô cùng không khôn ngoan, hơn nữa cũng để họ phải cố gắng mới vào nổi.
Lâm Tam nói thẳng, “Cứu người quan trọng hơn, cứ trực tiếp giết thẳng vào”
Theo lời anh ta nói, bộ dáng anh ta cũng biến hóa theo, tóc đen nhánh dài ra, khóe mắt hiện lên yêu văn màu lam, làn da trắng nõn nhẹ nhàng thay đổi nở rộ, đôi mắt hẹp dài biến màu, người thanh niên rực rỡ dưới ánh mặt trời trong nháy mắt biến thành yêu nam xinh đẹp ngập tràn yêu khí.
Lâu Duyệt liếc mặt nhìn anh một cái, rồi nhanh chóng bỏ qua. Con yêu này bình thường hóa trang thành người rất bình thường, mà lúc phóng thích ra yêu lực thì rất xinh đẹp, rất dễ khiến người ta lạc tâm trí, chẳng trách mà có thiên sư từng đối lập với yêu hàng thập kỷ, mỗi thiên sư đều được trưởng bối trong nhà dặn dò cẩn thận rằng, cố gắng đừng để bị yêu mê hoặc.
Chưa đợi cô nói gì thêm, đã thấy con yêu đó bước chân vào cái sân ngập tràn qủy khí kia.
Lâu Duyệt suýt nữa thì không thở nổi. Sau khi phóng thích yêu lực hoàn toàn, tính cách con yêu này cũng thay đổi đến nghiêng trời lệch đất, tùy tiện và ngạo mạn, ra vẻ ta đây là thiên hạ vô địch, ai dám chặn đường thì giết chết không tha, bất chấp hậu quả.
Lâu Duyệt đã từng hợp tác với yêu vài lần, năm trước lúc ở mộ Tu La, cũng đã thấy qua Hề Triển Vương bị yêu hóa, hiện giờ lại thấy con yêu này, trong lòng bất đắc dĩ. Còn làm sao được đây? Đành nhanh chân chạy theo thôi.
Lâu Duyệt cầm châm Nga Mi trong tay, cũng vọt vào theo.
Lúc vừa vọt vào, cảm giác được một luồng quỷ khí đánh ập lại, Lâu Duyệt nhanh chóng tránh, đồng thời dùng châm Nga Mi đâm tới, kịp thời ngăn cản ác quỷ đánh lén, vừa tìm kiếm bóng dáng Lâm Tam.
Lúc này Lâm Tam cũng đang giao chiến với mấy con ác quỷ, trong tay Lâm Tam cầm một đóa Mặc Lan (Hoa Lan đen), mùi hương hoa lan lưu động trong không khí, đi tới đâu thì lặng lẽ cắn nuốt quỷ khí trên đám người ác quỷ mà anh ta giao chiến tới đó, ác quỷ đột nhiên không kịp đề phòng, quỷ khí bị xói mòn khiến lực công kích yếu hẳn, Lâm Tam ra tay tùy ý, dùng một đóa hoa lan xuyên thẳng vào trái tim ác quỷ.
Ác quỷ nổ ầm một tiếng, hồn bay phách tán.
Lâu Duyệt nhìn thấy thảm mà không nỡ nhìn, con yêu này thật quá bạo lực, rõ ràng lúc có mặt Giang tiểu thư, trong họ rất văn nhã mà, chẳng lẽ không coi cô là phụ nữ mà coi thường sao?
Lâu Duyệt nhanh chóng dùng bùa cố định một con ác qủy lại, cánh giác nhìn chung quanh, tránh những con ác qủy chung quanh công kích.
Nhưng ngoài con ác quỷ bị cô nàng cố định ra, rồi cùng với mấy con Lâm Tam đang giao chiến, cũng ngầm chẳng thấy hơi thở ác quỷ đâu cả. Nhìn quỷ khí ở chỗ này mà xem, hẳn không phải có mấy con ác quỷ thế này thôi chứ, chẳng lẽ ác quỷ trốn đâu hết rồi?
Có nghĩ cũng không ra, Lâu Duyệt vẫn nhanh chóng đi tới, vào lúc Lâm Tam công kích, nhân cơ hội dùng bùa cố định những ác quỷ đó lại.
Lâm Tam cũng không phải không thể giết chết những ác quỷ này được, thấy cô cố định ác quỷ xong thì cũng dừng tay.
“Lâm tiên sinh, anh có cảm thấy chỗ này rất lạ không?” Lâu Duyệt vừa bày trận ở chung quanh, vừa vây chặt mấy con ác quỷ bị cô nàng cố định vào trong trận, tính toán đợi chút rồi siêu độ cho chúng, vừa quan sát bốn phía.
Lâm Tam ừm một câu, “Không thấy quỷ khôi đâu”
Đúng rồi nhỉ, ở đây còn có một con quỷ khôi rất lợi hại, đây mới là con khó đối phó nhất, những ác quỷ này so với nó thì chẳng là gì.
Đợi Lâu Duyệt vây mấy con ác quỷ vào trong trận xong, một người một yêu lại tiếp tục đi về trước.
Nhưng theo hướng họ đi vào trong lại không gặp được một con ác quỷ nào, tình hình vô cùng quỷ dị.
Trong lòng một người một yêu kinh ngạc mãi, đồng thời cũng nâng cao cảnh giác, chỉ sợ đây là một vòng tròn.
Nếu coi đám quỷ là một đám chẳng có chỉ số thông minh gì là sai tuốt, thỉnh thoảng quỷ lại vô cùng giảo hoạt, cũng biết thiết kễ bẫy để hành hạ thiên sư, chỉ bất cẩn chút sẽ bị trúng kế, thiên sư uổng mạng không đếm nổi.
Đột nhiên chân Lâm Tam dừng lại, ngưng thần lắng nghe. Lâu Duyệt nhìn anh, hỏi nhỏ, “Sao thế?”
“Có người…”
Giọng Lâm Tam khó xác định, lại hơi giật mình, vẻ mặt Lâu Duyệt khó tưởng nổi.
Chỗ này đã bị quỷ khí bao trùm, ngoài họ ra thì người thường vốn không thể đi lại trong đó nổi, nếu bảo đám người bị quỷ khí cô lập trong phòng đó đi ra, lại càng không thể.
Lâm Tam dừng chân bước, hai mắt ngưng lại nhìn phía trước chằm chằm, hai tay rũ xuống, nhìn có vẻ thả lỏng thật ra đang ở trạng thái có thể bộc phát công kích bất cứ lúc nào.
Sau đó không lâu, Lâu Duyệt cũng cảm giác được hơi thở người sống, mà người đó đang đi tới chỗ này.
Hai người cũng không dám có ý gì, yên tĩnh đợi ở đó, đợi đối phương xuất hiện.
Lúc hơi thở đối phương càng ngày càng gần, rốt cuộc bọn họ thấy rõ từ trong đám quỷ khí dày đặc có một nam nhân đi tới, trong tay người đó bóp chặt một con quỷ. Bất giác, một người một yêu trợn to mắt nhìn, lộ ra tia kinh ngạc.
“Chử tiên sinh?” Lâm Tam kinh ngạc kêu lên.
Lâu Duyệt nhìn cái tay người đàn ông đang bóp quỷ nhẹ nhàng kia, lại nhìn Lâm Tâm, thấy họ biết nhau, lập tức gánh nặng trong lòng cũng được dỡ ra.
Ở cái nơi thế này, gặp được người quen còn tốt hơn là không quen.
Chử Hiệt nhìn thấy họ, trên mặt chẳng lộ ra tia nào bất ngờ nào, hờ hững hỏi, “Hai người tới lúc nào?”
Ánh mắt anh nhìn lên trên mặt Lâm Tam sau khi hóa yêu, với loại thân phận yêu cứ như đã tập mãi thành quen rồi vậy.
“Vừa tới không lâu” Lâm Tam giải thích, đôi mắt nhìn chằm chằm con quỷ Chử Hiệt xách trong tay kia, càng nhìn càng cảm thấy cảnh này rất cổ quái.
Lâu Duyệt thì không biết Chử Hiệt, cô nàng càng không cảm giác được trên người Chử Hiệt có lực lượng đặc biệt gì, không phải thiên sư, cũng không phải yêu, không phải quỷ, lại có thể tay không bắt được quỷ, cảnh này đã vượt khỏi hiểu biết của cô nàng, trong bất chợt hơi ngây ngốc.
Nhưng cô phản ứng cũng rất nhanh, nói ngay, “Vị tiên sinh này, trong người có khỏe không? Có bị thương gì không?’
“Không sao” Chử Hiệt không để ý đáp, liếc mắt một cái nhìn ra người phụ nữ này là thiên sư, nói tiếp, “Chỉ cần giải quyết hết con quỷ này, phá vỡ quỷ khí phong tỏa của nó là có thể khôi phục lại bình thường”
Lâu Duyệt nghi hoặc nhìn anh, nhanh chóng hiểu rõ ý anh là gì, kinh ngạc bảo, “Đây là con quỷ khôi đó à?”
Chử Hiệt ừm một câu. Bất giác Lâm Tam và Lâu Duyệt cùng nhìn anh, chẳng biết nói gì.
Lâm Tam thì hơi bị đả kích chút, anh lúc nào cũng tự xưng mình là cánh tay đắc lực của Hề Triển Vương, tuy chưa phải là Đại Yêu, nhưng thực lực cũng không yếu. Hiện giờ mới phát hiện ra thì ra mình vẫn còn rất yếu, nếu mà để anh ta làm thì anh ta cũng chẳng cách nào bắt được con quỷ khôi thoải mái đến vậy, còn xách nó như xách con gà con theo thế.
Vị Chử tiên sinh này quả nhiên rất cổ quái, cũng rất cường đại.
Trong lòng anh ta ít nhiều cũng hơi cảnh giác, trên mặt thì vẫn bình thường, nhìn bề ngoài có vẻ không hợp với loài yêu.
“Không ngờ Chử tiên sinh ở chỗ này, ở đây xảy ra chuyện gì thế? Sao tự dưng lại xuất hiện nhiều ác quỷ đến vậy ạ?” Lâm Tâm hỏi.
Lâu Duyệt nghe nhắc tới thì lắng tai nghe, muốn hiểu rõ hơn chuyện xảy ra ở đây là thế nào.
Chử Hiệt liếc nhìn anh ta một cái, rồi nể lần huyết linh chi và nhân sâm trước đó, hiếm khi mở lời, “Tôi tiếp nhận làm thêm, chỗ này cần có một thiên sư để người ta ra tay triệu hoán trăm quỷ”
Nghe anh giải thích đơn giản như vậy, mặt Lâm Tam và Lâu Duyệt thấy lạ, không biết là nên hỏi trước anh chạy đến chỗ này làm thêm cái chuyện gì hay là hỏi xem thiên sư nào dám dùng loại tà thuật này hại người nữa.
Nhưng Chử Hiệt thì lại cảm thấy mình giải thích thế là đủ, không thèm để ý đến họ nữa, xách theo quỷ khôi trong tay đi về phía trước.
Lâm Tam và Lâu Duyệt do dự một lúc cũng quyết định đi theo nhìn xem.
Nếu anh đã bắt được quỷ khôi rồi, thì tin rằng người bị nhốt chặt trong phòng không còn nguy hiểm gì nữa không cần phải vội đi cứu.
Lúc đi qua mấy trận bùa vây khốn ác quỷ kia, chân Chử Hiệt đột nhiên dừng lại, nhìn chằm chằm mấy ác quỷ đó, biểu hiện nghiêm túc vô cùng.
Lâu Duyệt không hiểu anh, thấy thế, hỏi rất cẩn thận, “Chử tiên sinh, có gì sai sao ạ?”
Chử Hiệt quay đầu nhìn cô nàng, bảo, “Đám ác quỷ này, hai người định làm gì?”
“Dĩ nhiên là đem chúng đi tinh lọc rồi” Lâu Duyệt đáp thẳng, trên người ác quỷ này đều có huyết khí, có thể thấy hại khá nhiều người chết, không cách nào đưa đi luân hồi được, cũng không có tư cách đi luân hồi.
Chử Hiệt nhíu mày, “Không giết à?”
“Giết á?” Lâu Duyệt ngơ ngác nhìn anh, cảm thấy mình chắc hơi ngu chẳng hiểu rõ ý anh là gì.
Vẻ mặt Chử Hiệt không biểu hiện gì đáp, “Công việc hôm nay của  tôi là giết chết tất cả mọi ác quỷ và quỷ khôi ở đây” Nếu đám ác quỷ này bị họ mang đi, vậy chẳng phải cái giá hời trả trước đó bị giảm đi mất à?
Chử tiên sinh hơi buồn rầu, ngẫm nghĩ không biết có cần bảo mấy thiên sư này thả ác quỷ ra để anh bóp chết không nữa. Nhưng Lâu Duyệt và Lâm Tam thì không rõ nội dung làm thêm của anh, càng không biết cái logic cảm động của Chử tiên sinh, hơi ngẩn ra nhìn anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.