Mê Mẩn Vì Em (Vì Người Mê Muội)

Chương 9:




Ăn cơm xong, Lâm Cửu cũng không nghe lời về ký túc xá công ty. Sợ An Như cảm thấy mình không ngoan, vội gọi điện thông báo nhanh, “Dì An à, cháu đi tìm anh cháu, cháu về nhà một chuyến ạ’
“Về nhà ư?” An Như hỏi kỳ lạ, “Không phải cháu ở phía Bắc sao? Người nhà của cháu cũng có ở Đế đô à?’
“Đúng vậy ạ, cháu có mấy anh trai đang ở tại thành tây đó ạ”
Sau khi nghe xong, An Như cũng không nghĩ nhiều, dặn dò cậu ta đi trên đường cẩn thận, đừng có để một số ít nhân loại không đứng đắn dụ dỗ. Hết cách rồi, thiếu niên này tuy là yêu nhưng tính cách thì quá đơn thuần ngốc nghếch, bộ dạng rất dễ bị lừa, đâu có để ý đến một ít thanh thiếu niên xấu chuyên môn đi lừa lọc người ta, An Như cũng lo lắng nhiều hơn.
Sau khi chào An Như xong, Lâm Cửu ngồi đếm đếm tiền, mặt mày ủ ê, thở dài, quyết định ngồi xe điện ngầm về.
Lúc đi vào khu biệt thự chỉ có nhà giàu mới ở trong thành Tây, trời cũng đã khuya.
Hôm nay Anh em họ Lâm  không có nhà, chỉ còn mình Lâm Tam ở lại đây, canh giữ nắm bắt tin tức bên phía cổ mộ Tây Bắc. Hiện giờ Hoa Quốc Tây Bắc xuất hiện cổ mộ cương thi, gần như toàn bộ giới thần quái Hoa Quốc đều để mắt tới, ít khi để ý tới những chuyện khác.
Nhìn thấy cậu ta về, Lâm Tam kinh ngạc hỏi, “Tiểu Cửu Nhi, sao rảnh đã về rồi hả? Chẳng lẽ…..” Anh ta nheo mắt lại, khóe miệng hơi nhếch lên thoạt nhìn vẫn tươi sáng như cũ nhưng lại thêm mấy phần âm u.
Lâm Cửu hiểu rõ Tam ca mình, run lập cập, nói nhanh, “Anh Ba, hiện giờ em đã tiến vào phát triển trong giới giải trí, không còn là học sinh nữa, anh không thể ép em học được. Hôm nay em về là có việc đó, đại ca không có đây sao?”
“Không” Lâm Tam hỏi, “Có chuyện gì?”
Anh em họ Lâm có mười người, ngoài anh Cả Lâm Đạt ra, thì mọi việc đều do Lâm Tam quản, năng lực cũng trên tất cả những loài yêu khác, những việc còn lại đều có anh em khác hỗ trợ, là một huynh trưởng có đầy đủ tư cách.
Bộ dạng Lâm Tam tuấn tú, lúc nhếch miệng cười khiến người ta có cảm giác như ánh mặt trời rực rỡ, nếu không biết thân phận, thì chỉ cho rằng anh ta là một thanh niên vô cùng rộng lượng, sáng ngời, cũng không nghĩ tới một thanh niên như ánh mặt trời ấy lại là một con yêu, hơn nữa còn là một con yêu có thực lực cực mạnh và hay ép buộc nữa.
Lâm Cửu sợ nhất chính là tam ca của cậu ta, bởi vì tam ca vẫn luôn ép cậu ta phải đi học ở trường loài người, không cho phép cậu trốn học.
Lâm Cửu định nói chuyện người vệ sỹ bên cạnh Du Lệ với đại ca, kiểu gì thì Du Lệ cũng là bạn thân của Giang Úc Linh, nếu chị ấy có chuyện gì, trong lòng cậu ta cũng sẽ áy náy. Nhưng gần đây đại ca lại đi giúp Hề Triển Vương giải quyết chuyện ở Tây Bắc, có nói chuyện này chỉ thêm gánh nặng cho anh ấy, đành phải nói với tam ca cậu vậy.
“Anh Ba, hôm nay em gặp được một tên rất kỳ quái, em không nhìn ra anh ta là thứ gì cả, hơn nữa anh ta cực mạnh, em chỉ nói chơi một câu với anh ta thôi, anh ta đã khống chế em, để cho em trong một quãng thời gian ngắn chẳng rõ mình đã làm gì nữa”
Nói đến đây, cậu ta lại uất ức, cái gã họ Chử đó thật hung ác quá mà, cậu ta chỉ là một tiểu yêu thôi cũng chẳng cách nào nói chơi thẳng được mà.
Lâm Tam nghe thấy thế, thần sắc hơi rùng mình, lập tức túm em trai nhỏ lại, nhìn cậu từ đầu tới chân kiểm tra xem.
Sau khi kiểm tra xong, anh ta thở phào, vỗ vỗ đầu cậu, “Xem ra người đó cũng không có ác ý với cậu, Lâm Cửu Nhi này, sau này gặp phải người mạnh hơn cậu, nhớ không đánh lại được thì phải trốn cho nhanh đó, đừng có đối mặt đó”
Lâm Cửu vẫn không phục bảo, “Anh ta cũng mô phỏng theo hình dáng con người, cũng dám đi bên cạnh nữ thần, lại còn làm hộ vệ cho nữ thần nữa, ai mà biết anh ta làm cái thá gì chứ? Chẳng may anh ta có ý hại nữ thần thì phải làm sao đây?”
Lâm Tam nghe thế, tay đè mạnh đầu cậu em lại, ấn cậu lên mặt đất, ‘Thích mạnh cái gì hả? Đây là lúc cậy mạnh được sao? Ngoan, chuyện này anh hiểu, sẽ để ý”
Lâm Cửu bị tam ca bạo lực trấn áp, đành miễn cưỡng đồng ý.
Cậu bò dậy từ trên mặt đất, tò mò hỏi, “Anh Ba, không phải anh cũng muốn đi với nhóm Hề Triển Vương tới Tây Bắc sao ạ? Sao anh lại rảnh để ý chứ?’
“Người đó dám đàng hoàng mà đi theo tiểu thư Du, tiểu thư Du thì lại là nhân vật của công chúng nữa, thường xuyên lộ mặt, nói vậy trong khoảng thời gian ngắn anh ta cũng không gây ra chuyện gì, tạm thời đừng có lo” Lâm Tam nói, nhớ tới lời Giang Úc Linh từng nói, bạn thân Du Lệ của cô ấy dường như đang bị thứ gì theo dõi, từng kéo cô ấy đi vào trong giấc mộng.
Giang Úc Linh hoài nghi không rõ có phải có ít yêu ma quỷ quái thấy Du Lệ xinh đẹp nên muốn gây rối với cô ấy không nữa.
Nhưng lần trước anh ta thấy Du Lệ xuất hiện trong tiết mục nào đó ở trên TV, tinh thần không tồi, cũng không giống như bị thứ gì tà ám bám theo, hơn nữa chuyện ở cổ mộ Tây Bắc hiện nay, cũng không phải vội làm gì cả.
Đầu óc Lâm Cửu vẫn nhão, nghe thấy anh Ba cậu phân tích, đành miễn cưỡng tạm bỏ chuyện này đi.
***
Từ lúc biết được bộ phim “Bí Cảnh” sắp quay, Du Lệ bắt đầu làm công tác chuẩn bị.
Ngoài việc đóng phim ra, thời gian khác cô đều dành xem kịch bản “Bí Cảnh’, nghiền ngẫm nhân vật và cốt truyện bên trong, cũng đủ thời gian.
Mấy ngày sau, cuối cùng cô cũng diễn xong vai mình, lại chụp mấy ảnh, Du Lệ cũng rời khỏi đoàn làm phim, chuẩn bị ra nước ngoài.
Trước một ngày ra nước ngoài, Du Lệ chẳng mấy khi được rảnh ở nhà, lúc trợ lý Trịnh giúp cô sửa soạn hành lý, cô gọi điện cho Bà Cô, bảo cho bà nhà cô biết, cô sẽ ra nước ngoài trong vòng hai tháng, sau khi về nước sẽ lại tới thăm Bà.
Bà Cô chưa nói gì cả, chỉ bảo, “Nhớ đeo chi bảo gia truyền trên người đó”
Nghe thấy Bà Cô nhắc tới, Du Lệ mới nhớ ra chi bảo gia truyền sau khi cô mang về tiện nhét trong ngăn tủ, bất giác hơi chột dạ, nói, “Cháu biết rồi, cháu sẽ đeo ạ”
“Ha ha, cháu đừng có tưởng ta già rồi đó, không biết các cháu thanh niên nghĩ gì hả, mấy ngày nay cháu còn chưa có đeo nó đi?” Bà Cô nhà cô hiểu cô rõ nhất nói, “Cháu đừng coi thường, đây chính là chi bảo gia truyền nhà họ Du chúng ta đó, đeo trên người có thể trừ tà, cháu phải luôn mang theo”
Du Lệ, “…….Vâng”
“Hiện giờ, cháu đeo nó lên cho ta, sau này đừng có để nó rời khỏi người đó” Bà Cô nói.
Du Lệ không lay chuyển được ý bà lão, đành về phòng lấy hộp chi bảo gia truyền, mở khóa, lôi thứ đồ vật có treo dây tơ đỏ đeo lên cổ, bỏ vào trong vạt áo, vừa nói vào điện thoại, “Bà Cô à, cháu đeo rồi’
Lúc này Bà Cô mới cao hứng bảo, “Lúc này mới đúng chứ, Tiểu Lệ Chi vẫn là một đứa trẻ rất ngoan. Đúng rồi, đã tìm được bạn trai chưa?”
“…… Chưa ạ”
“Cháu đã ngần đấy tuổi rồi, sao vẫn chưa tìm được bạn trai thế? Lại chậm trễ nữa thì già giống ta đó’
Du Lệ buồn bực nói, “Cháu mới hai mươi lăm tuổi mà, còn chưa già ạ!”
Bà Cô cười ha ha một tiếng, “Nhớ năm đó, lúc ba cháu sinh cháu, mới có hai mươi tuổi thôi”
Du Lệ, “….. Bà Cô à, thời đại khác nhau, không thể giống nhau được ạ”
“Cháu nói gì thế? Ta điếc không nghe được, nói to lên chút” Bà Cô lớn tiếng hỏi.
Du Lệ, “….”
Đợi sau khi Du Lệ nói xong điện thoại với Bà Cô, thời gian cũng trôi qua hơn một canh giờ, trợ lý Trịnh cũng nhanh nhẹn thu dọn gần xong hành lý.
Thấy Du Lệ tắt điện thoại xuống lầu, vẻ mặt đầy buồn bực, cô nàng buồn cười hỏi, “Chị Du à, Bà Cô nhà chị có chuyện gì à?’
“Không có gì, chỉ là thích lẩm bẩm, cứ lẩm bẩm hoài với chị một tiếng liền”
Trợ lý Trịnh đành an ủi, “Người già đều thích lẩm bẩm hết mà, bà nội nhà em cũng thế ạ”
Đang nói, tiếng chuông cửa vang lên.
Trợ lý Trịnh đi ra mở cửa, thấy có mấy hòm đồ đặt ở trước mặt.
Cô nàng trợn trừng mắt há hốc mồm nhìn nhân viên chuyển phát nhanh ở sau mấy cái hòm, rõ ràng quá nhiều đồ, lần này  cần ba người chuyển phát nhanh mang đồ tới đây.
“Xin chào. Xin ký nhận ít đồ chuyển phát nhanh ạ” Nhân viên chuyển phát nhanh lễ phép nói.
Trợ lý Trịnh, “……..” Ai mà mua nhiều đồ vậy chứ?
Lúc này có một giọng nói vang lên, “Đây là chuyển phát nhanh của ta”
Trợ lý Trịnh quay đầu nhìn lại, thì thấy Chử Hiệt đang đi tới, người đàn ông dáng cao lớn đứng ở cửa vô cùng bắt mắt, cái gương mặt chẳng kém gì minh tinh đó khiến nhân viên chuyển phát nhanh kinh diễm một trận.
Sau khi ký nhận xong, Chử Hiệt khom lưng, tay này và tay kia cùng nhấc lên mấy hòm khiến trợ lý Trịnh lại ngơ ngác lần nữa.
Chẳng nhẽ mấy hòm đồ đó không nặng sao?
Đợi sau khi đóng cửa lại, Du Lệ cũng lại hỏi, “Đây là gì thế?”
“Một ít đồ ăn vặt” Chử tiên sinh đáp đúng sự thật.
Du Lệ hứng thú bừng bừng bảo, “Là thứ gì?’
Trợ lý Trịnh nhìn hai người, chẳng biết nói câu gì.
Từ sau khi Chử tiên sinh vào ở, tủ lạnh nhà Du Lệ lúc nào cũng đầy ự, trên bàn chưa từng thiếu đồ ăn vặt nào, nhưng tốc độ tiêu hao thì cũng rất nhanh, ít khi để lại tới ngày hôm sau.
Nếu không phải xem cân nặng của Du Lệ vẫn đang khống chế trong phạm vi nhất định thì trợ lý Trịnh cũng tức nổ phổi rồi.
Hai người ngồi xuống cùng mở cái hòm, đột nhiên thần sắc người đàn ông hơi hoảng, ánh mắt dừng ngay trên cổ người đối diện, trên chiếc cổ trắng nõn có treo một sợi tơ đỏ, sợ tơ đỏ đó xuyên thứ đồ vật chìm hoàn toàn trong vạt áo, nhìn không rõ là thứ gì.
Du Lệ cầm một bọc quả hạch, thấy anh nhìn qua thì ngẩng đầu hỏi, “Sao thế?”
Chử Hiệt lắc đầu nhẹ, đợi lúc cô lại cúi đầu xuống, lại nhìn vào chỗ cổ của cô, ánh mắt thâm trầm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.