Mẹ Nó! Tôi Cứ Tưởng Mình Là Nữ Chính?

Chương 13:




(13)
Ý thức của tôi vừa trở về, nghe thấy âm thanh ba tôi và Bạch Diên nói chuyện.
"Chú, chú cho con ở cạnh Thiện Thiện một lát đi, con sợ lúc chị ấy tỉnh lại sẽ không thấy con."
Giọng điệu khẩn cầu của Bạch Diên làm tim tôi ấm áp, Samoyed của tôi vẫn dịu dàng như vậy
"Không được, cậu ở cạnh nó tôi không yên tâm. Bạch Diên, cậu là đàn ông, hai đứa bên nhau cậu nên bảo vệ con gái tôi mới phải. Nhưng mà hiện tại thì sao, Thiện Thiện nằm ở đó không biết sống chết thế nào, cậu lại bình an vui vẻ nhảy nhót. Người làm cha như tôi thật sự không muốn thấy một người đàn ông không có năng lực như cậu ở cạnh con gái tôi."
Lời nói của ba đầu hói làm tôi chua xót, ông ấy thật lòng muốn bảo vệ tôi, nhưng đối xử với Bạch Diên cũng vừa trải qua tai nạn như vậy tôi cũng có chút không đành lòng.
Thời điểm đó đáng ra Bạch Diên bảo vệ tôi, nhưng tôi đã đẩy cậu ấy ra, đến tận bây giờ tôi vẫn còn nhớ rõ đôi mắt kinh ngạc và đau đớn của cậu ấy.
Tôi cố gắng phát ra âm thanh, muốn ngồi dậy nhưng đều thất bại, có điều tốt xấu gì cũng tạo ra được chút động tĩnh, phá vỡ cuộc giằng co của hai người kia.
"Chị!"
"Thiện Thiện!"
Tôi nhìn hai người đàn ông lập tức vây quanh, một người yêu tôi nhất, một người thương tôi nhất. Cả hai đều không kiềm chế được xúc động và vui vẻ.
"Y tá! Bác sĩ! Con gái tôi tỉnh rồi!" Ba tôi phản ứng lại lập tức ra ngoài gọi y tá.
Tôi quay đầu, cong khóe miệng nhìn đáy mắt ửng đỏ của Bạch Diên.
Bạch Diên cầm lấy tay tôi đặt lên mặt cậu ấy vuốt ve: "Chị, chị...."
Cậu ấy liên tục gọi tôi, trong giọng nói chất chứa muôn vàn nhu tình.
Tôi khó khăn lắc đầu, muốn bày tỏ không đồng ý với những lời lúc nãy ba tôi nói.
Bạch Diên vuốt tóc tôi, biểu tình bi thương, như thể âm thanh cũng mang theo đắng chát: "Chị, chị nói xem tôi vô dụng như vậy, làm sao xứng đứng cạnh chị đây? Lúc tai nạn xảy ra, đầu tôi trống rỗng, vốn không thể bảo vệ được chị, chú nói cũng không sai."
Tôi há miệng, muốn nói không sao để an ủi cậu ấy, nhưng lại không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào.
"Chị, đừng nói nữa, chị vừa tỉnh, thân thể còn cần thời gian khôi phục."
Tôi chớp mắt tỏ vẻ đồng ý.
Bạch Diên vuốt ve mặt tôi, trong đáy mắt tràn đầy kiên định và phẫn nộ không thể xua tan: "Thiện Thiện, tôi sẽ tìm ra người hại chị, chuyện của bà nội căn bản là nói dối, mục đích của hắn là chúng ta. Chị yên tâm, tôi sẽ báo thù cho chị."
Tôi lắc đầu, không muốn để cậu ấy đi tìm Trần Vị, ở thế giới này Bạch Diên căn bản không phải đối thủ của hắn ta. Ngoại trừ quyền thế và tiền tài, số mệnh của một nửa thế giới đều nằm trong tay Trần Vị, Bạch Diên tìm hắn chỉ như lấy trứng chọi đá.
Bạch Diên mỉm cười: "Chị, chị yên tâm, tôi sẽ không làm chuyện gì ngu ngốc đâu, tôi vẫn còn muốn ở bên cạnh chị thật lâu."
Nói xong Bạch Diên rời đi, mà lúc này ba tôi cũng tiến vào. Bác sĩ kiểm tra sơ lược trạng thái, nói chỉ cần cố gắng tĩnh dưỡng một thời gian chờ hồi phục là được.
Kế tiếp chính là ba tôi liên tục cằn nhằn, ông vừa sờ sờ cái đầu hói của mình vừa răn dạy tôi, nhìn qua có chút buồn cười.
Tôi nghe đến tai trái lọt qua tai phải, một lúc sau cũng vô thức ngủ thiếp đi.
Chờ tỉnh lại lần nữa trời đã tối đen
Xung quanh không có người nào, đến đèn cũng không bật, tôi thầm oán, ba tôi đặt phòng đơn không đáng tin chút nào, vẫn phải để tôi tự mình động đậy.
Tôi đang cố gắng muốn ấn nút đầu giường gọi y tá, lúc này đèn đột nhiên sáng lên, đúng là chói muốn mù mắt chó của lão nương mà.
Là Trần Vị.
Tim tôi trầm xuống, tôi không thể xác định trí nhớ của hắn đã khôi phục được bao nhiêu, nhưng nhìn sắc mặt u ám của hắn tôi cảm thấy tình hình hiện tại rất bất lợi đối với tôi.
Trần Vị mỉm cười nhìn biểu tình của tôi: "Thiện Thiện, có đôi khi tôi thật sự muốn nói cho em biết hết thảy. Nhưng mà, nói rồi thì sao? Tôi có thể cảm giác được em vốn dĩ không thèm để ý đến tôi."
Trần Vị cúi đầu, nhìn thẳng vào mắt tôi, đáy mắt hắn chất chứa thứ tình cảm mà tôi không hiểu được: "Thiện Thiện, em nói xem rốt cuộc đã sai chỗ nào? Tôi cảm thấy là hắn, hắn không nên xuất hiện ở đây, không nên gặp em, vốn không nên tồn tại trên thế giới này."
Tôi rốt cuộc không nhịn được hung hăng trừng mắt nhìn hắn, tỉ mỉ bày ra mọi thứ, lạnh lùng thực hiện, ngay cả tôi cũng nằm trong kế hoạch của hắn.
Người đàn ông này, thật sự quá đáng sợ.
Vốn dĩ hắn không phải để ý đến tôi, mà là để ý đến việc tình cảm của tôi đã không còn thuộc về hắn, lực chú ý của tôi không chỉ chú ý đến mình hắn, cơ bản là dục vọng khống chế và chiếm hữu của hắn đã quá lớn, chẳng còn liên quan đến tình yêu nữa.
Trần Vị thấy biểu cảm của tôi thì hơi sửng sốt, trong mắt lóe lên ánh sáng kỳ dị: "Vương Thiện, tốt nhất em không nên nhớ ra, bằng không những việc tôi làm sẽ chẳng còn thú vị nữa."
Nhìn Trần Vị đi mất, đáy lòng tôi nảy lên nhiều cảm xúc, bởi vì sự xuất hiện của tôi, thay thế Vương Thiện chính chủ, mới làm rối loạn mọi thứ, dẫn đến các tính cách của nhân vật hiện tại không giống với nguyên tác nữa, từ đó càng không cách nào đoán được hướng đi của những sự việc trong tương lai.
Một hiệu ứng bươm bướm có thể tạo ra sóng gió.
Vài ngày sau, trong lúc tôi đang cố gắng tập vật lý trị liệu, trên TV phát sóng một tin tức:
[Hôm qua, Trần tổng, Trần tiên sinh lúc tham gia hội nghị trên biển đã xảy ra tranh chấp với một nhân viên họ Bạch, trong quá trình cãi vả, hai người đã cùng nhau rơi xuống biển, đến giờ vẫn chưa rõ tung tích.]
Tôi ngồi bệt xuống nền nhìn tin tức trên TV.
Diên Diên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.