Mẹ Nó! Tôi Cứ Tưởng Mình Là Nữ Chính?

Chương 5:




(5)
Mấy ngày nay tôi vẫn lén quan sát nữ chính, điều tra hết mọi hoạt động cuộc sống, từ học tập đến sinh hoạt riêng tư của cô ấy.
Tất nhiên là mấy chuyện này đều giấu Bạch Diên, nữ chính và cậu ấy học chung trường, tôi không có cách nào giải thích cho loại hành vi giống như mấy người đàn ông si tình nhìn chằm vào nữ chính thế này.
Sau mấy ngày theo dõi, cuối cùng cũng rút ra được một kết luận có ích.
Đó là hiện tại đang ở giai đoạn đầu của cuốn sách này, nam nữ chính còn chưa gặp nhau, cũng chính là Trần Vị vẫn chưa gặp Chúc Tích, cuộc sống của hai người họ vẫn là hai đường thẳng song song không có bất kì giao điểm gì.
Nếu như dựa theo nội dung trong sách, trước đó họ vẫn chưa quen biết gì, Bạch Diên gặp Chúc Tích trước, Chúc Tích mất đi lần đầu tiên, chuyện này về sau sẽ trở thành một cái gai trong lòng Trần Vị, biến thành ngòi nổ ngược tâm ngược thân.
Mà Bạch Diên cũng vì chuyện này nên trong lòng áy náy mới nảy sinh tình yêu với Chúc Tích, cuối cùng vì giúp tình cảm của nam nữ chính được bền vững hơn mà mất cả mạng sống.
Nói đi cũng phải nói lại, dựa theo logic bình thường, tôi giúp nam nữ chính tránh đi một đoạn ngược, tình cảm của họ phải càng thêm thuận lợi mới đúng.
Nhưng mà lâu như vậy rồi sao Trần Vị và Chúc Tích vẫn chưa gặp nhau?
Tôi không muốn là con bướm(*) phá hủy cốt truyện, tôi chỉ muốn bảo vệ Bạch Diên. Nếu cốt truyện còn chưa bắt đầu, vậy thì tôi sẽ thúc đẩy nó.
(*)[Hiệu ứng cánh bướm: miêu tả lý thuyết hỗn loạn. Mà theo tiểu thuyết thì là sẽ làm loạn đi cốt truyện gốc của tác giả]
Chỉ cần Trần Vị và Chúc Tích có thể phát triển gắn bó, ngọt ngào đường mật, có happy ending, vậy tôi và Bạch Diên, cùng với các nhân vật khác mới có thể bình an vô sự.
Không thể để thần tiên đánh nhau người phàm gặp nạn, mà phải là nhân vật chính đắc đạo, vai phụ cũng thăng thiên theo.(*)
(*)[Không thể để mấy vai chính đánh nhau mà vai phụ cũng bị chết lây, mà phải để vai chính thành tiên, vai phụ cũng được thơm lây.]
Nghĩ thông mấy điểm này, tôi lập tức lái xe đến công ty của Trần Vị.
Vào văn phòng của nam chính, tôi ngồi trên sofa ngắm nhìn phong cảnh từ tầng 200(?), như kiểu nhìn thấy hai luồng chiến tranh sắp nổ ra. Các vị tổng tài bá đạo chắc là không sợ độ cao, vai phụ nhỏ nhoi tôi đây đột nhiên từ trên cao nhìn xuống thế này, thật sự là sợ chết lão nương.
(?) 200 tầng??
Trần Vị ký xong văn kiện trong tay, ngẩng đầu lên nhìn tôi: "Hôm nay nghĩ gì mà đến công ty tôi vậy?"
Tôi cười cười: "Không phải là tại vì mấy ngày không gặp Trần tổng nên có chút nhớ nhung sao?"
Trần Vị nhếch khóe miệng:"Vô sự hiến ân cần.(*) Em tự nhớ lại xem đã bao lâu rồi em không đến tìm tôi, nói đi, có chuyện gì?"
(*) [Tự nhiên ân cần thì chắc chắn phải có chuyện nhờ vả]
Chậc chậc, phong cách bá đạo tổng tài này của Trần Vị làm tôi trở tay không kịp, tôi càng thích cùng người thông minh chậm rãi trò chuyện hơn là tiết tấu cứ chạy nhanh như nhảy nhót.
Tôi bất đắc dĩ ngưng cười: "Có lẽ anh đang thiếu một trợ lý, là một trợ lý xinh đẹp?"
Trần Vị mỉm cười, buông tài liệu trên tay xuống, lấy tay chống cằm: "Em thế này là đang tự tiến cử?"
"Không dám không dám, tuy rằng tôi cũng đang cố gắng học tập, nhưng làm trợ lý cho Trần tổng thì còn chưa đủ khả năng." Lúc này tôi phát huy năng lực chân chó của mình, chải lông vỗ mông ngựa.(*)
(*)[chân chó kiểu sai đâu đánh đó, vỗ mông ngựa là cách nói châm biếm của việc tâng bốc nịnh bợ người khác.]
Nụ cười của Trần Vị dần biến mất, đáy mắt cũng lạnh xuống, nhìn khóe miệng hắn không còn nhếch lên nữa, tôi có chút chột dạ.
"Vậy thì không cần, bên cạnh tôi có một đống trợ lý năng lực nghiệp vụ rất mạnh. Vương tiểu thư, mời về."
Chậc, người này nói trở mặt liền trở mặt, vừa rồi không phải còn tốt sao?
Tôi mang theo vẻ mặt ngây thơ bị đuổi ra ngoài, nhìn cửa phòng đóng chặt, chỉ đành sờ sờ mũi quay về.
Về đến nhà tắm rửa xong, tôi cầm điện thoại lên xem, mới phát hiện Bạch Diên gọi cho tôi hai cuộc điện thoại, còn gửi rất nhiều tin nhắn.
[Chị, chiều nay tôi có trận thi đấu, trở về sẽ nói chuyện với chị.]
[Chị, chị đang bận sao?]
[Chị, tôi thi đấu về rồi đây, chị còn chưa xong việc sao?]
[Chị, chị bận xong phải nhắn tin lại cho tôi đó.]
[Chị...]
Nghĩ đến bộ dạng lo lắng của Samoyed, tim tôi dần ấm áp, liền ấn số gọi điện thoại cho cậu ấy.
"Chị! Chị không sao chứ? Sao lâu như vậy mới trả lời tin nhắn?"
Tôi châm điếu thuốc, thở ra một hơi: "Không có gì, chỉ là mấy ngày nay có một số việc phải xử lý."
Bạch Diên giọng điệu mềm nhũn, tâm tình có chút không vui: "Được rồi... Tôi... Mấy ngày rồi chưa được gặp chị."
Tôi nhị không được trêu chọc cậu ấy: "Nhớ tôi?"
Một lát sau, bên kia mới truyền tới một tiếng "Ừm" nho nhỏ.
Đáy lòng tôi cuồn cuộn nóng bỏng, phải uống một ngụm nước mới đè được cảm giác này lại: "Ngoan, bận xong việc này tôi sẽ tới tìm cậu."
Âm thanh Bạch Diên có chút do dự: "Chị, có một học đệ nói mấy ngày nay hình như nhìn thấy chị ở trường... rất nhiều lần. Tôi... Không phải tôi nghi ngờ chị, tôi chỉ là..."
Tôi ngắt lời cậu ấy: "Là tôi."
Bạch Diên im lặng một lúc, tôi còn cho rằng cậu ấy tức giận, đang chuẩn bị dỗ dành thì cậu ấy mở miệng: "Chị, nếu chị có việc riêng tôi sẽ không hỏi nhiều. Đúng rồi, khi nào chị xong việc có tiện đến gặp tôi không?"
Thiếu niên của tôi, mang theo nặng nề tâm tư lại cẩn thận từng li từng tí nói ra mong muốn của cậu ấy với tôi.
Ngọt ngào như vậy.
Lại chua đến thế.
"Diên Diên, cậu không cần nghĩ nhiều, chờ giải quyết xong mọi chuyện tôi sẽ giải thích với cậu."
Chờ Trần Vị và Chúc Tích ở bên nhau, tôi sẽ nói cho cậu biết tất cả sự thật.
Bạch Diên cười cười: "Tôi sẽ không nghĩ lung tung, chị, tôi sẽ chờ."
"Ừm."
Tôi cúp máy, ngã người lên chiếc giường rộng.
Quay về thế giới thực...
Hình như cũng không quá cần thiết đến vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.