Mẹ Nó! Tôi Cứ Tưởng Mình Là Nữ Chính?

Chương 8:




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đi đến tiệc rượu, tôi nắm tay Trần Vị chào hỏi một đám sếp tổng, mặt cười đến mức sắp cứng đờ.
Thừa lúc không còn phải chào hỏi quá nhiều người, tôi buông tay Trần Vị ra, bắt đầu đi ăn điểm tâm.
Trần Vị lắc lắc ly rượu vang đỏ, trong mắt như có ánh sáng nhỏ vụn nói: "Đói như vậy sao? Buổi chiều không ăn cơm?"
Tôi nuốt ngụm Tiramisu trong miệng xuống: "Biết nơi này có đồ ăn ngon nên cố ý để bụng trống."
Trần Vị cười cười: "Vương Thiện, em đã thay đổi rất nhiều."
Tim tôi bỗng đập mạnh, là gần đây tiếp xúc nhiều nên hắn đã nhận ra gì đó?
"Có điều tốt hơn so với trước đây rất nhiều."
Tên Trần Vị chết tiệt, nói chuyện ngắt quãng làm gì, sợ chết lão nương.
Tôi cười nhạo: "Anh đã từng nói rồi mà, do tôi lớn rồi nên trưởng thành hơn thôi."
Đột nhiên đáy mắt tôi bắt được một tia sáng, giống như ai đó đang chụp ảnh mà quên tắt đèn flash. Tôi lập tức ngẩng đầu tìm kiếm, nhưng mọi thứ vẫn như bình thường, khách mời vẫn đang mời rượu trò chuyện.
Là ảo giác sao?
Tôi không để trong đầu, tiếp tục ăn uống.
Lúc này tôi không biết, bởi vì sự sơ sài của tôi mà thiếu chút nữa đã xảy ra chuyện lớn.
Ăn uống no nê, tôi đứng trên ban công ngắm cảnh, nơi này gần nhà máy rượu vang, môi trường rất tốt, chỉ là muỗi hơi nhiều.
Tôi châm thuốc lá, bắt đầu phun ra hít vào, điện thoại vẫn chưa nhận được bất kỳ tin nhắn nào của Bạch Diên, tôi có chút lo lắng. Đã là giờ này rồi, dù có bận đến đâu chắc cũng giải quyết xong, theo tính tình của cậu ấy, lúc này đang nhận sai với tôi mới đúng. Dám bỏ tôi một mình trong quán trà sữa, mãi không chịu xuất hiện, đúng là tội ác khó dung.
Bên này trong lòng tôi đang chửi bới Bạch Diên, điếu thuốc trên tay đột nhiên bị cướp đi, xuất hiện trong miệng người khác.
Là Trần Vị.
Tôi đỏ mặt, là sao đây? Cái này như một nụ hôn gián tiếp.
Trần Vị híp mắt nhìn tôi: "Con gái nên ít hút thuốc một chút, không tốt cho da."
"Xùy." Tôi bĩu môi.
Bạch Diên nhà tôi cũng không cấm tôi.
Tôi cũng từng hỏi vì sao Bạch Diên không khuyên tôi nên bỏ thuốc lá.
Cậu ấy đặc biệt nghiêm túc nói với tôi: "Chị, chị là người trưởng thành, là kiểu trưởng thành và hiểu chuyện, tôi biết chị cũng biết rõ hút thuốc rất có hại, nhưng chị vẫn không bỏ nó. Vậy chứng tỏ chị không muốn bỏ. Chị có thể không cần khổ sở bỏ thuốc lá, hút ít một chút là được. Chờ khi nào chị muốn bỏ, tôi sẽ giúp chị, chúng ta cùng nhau cố gắng. Đương nhiên, tôi hy vọng ngày đó sẽ mau đến."
Cậu ấy nói xong mấy câu kia, tôi liền không nhịn được lập tức ăn sạch sẽ tiểu bảo bối đáng yêu này.
"Em cười gì vậy?" Trần Vị nghi hoặc.
Tôi đè khóe miệng xuống: "Không có gì, chỉ nghĩ đến mấy chuyện vui vẻ thôi." Tôi xoay người tựa lưng vào lan can: "Khi nào thì kết thúc?"
Tôi muốn đi tìm Bạch Diên.
"Sẽ nhanh thôi."
Trần Vị không tiếng động đến gần tôi, sau đó đặt tay lên lan can, vây quanh tôi trong hơi thở của hắn: "Vương Thiện, em nói với mọi người vì muốn xứng đáng đứng cạnh tôi nên mới xa lánh tôi, nhưng mà tôi không tin."
Nhìn vào ánh mắt Trần Vị giống như đang lóe lên suy nghĩ gì đó, tôi có chút hít thở không thông: "Anh... Anh nghĩ nhiều rồi, tôi vẫn như trước đây, rất ngưỡng mộ anh."
Trần Vị híp mắt, vuốt những mảnh tóc vụn của tôi ra sau tai: "Đừng nói dối, Vương Thiện, chúng ta quen biết nhiều năm như vậy, em có nói thật hay không tôi liếc mắt một cái cũng có thể nhìn ra."
Không đợi tôi nghĩ ra cách ứng phó với hắn, Trần Vị đã rút tay về, rời khỏi ban công.
Đáy lòng tôi im lặng phát điên, mấy cái người này rốt cuộc là sao đây?
Không phải là văn Mary Sue yếu đuối tổng tài bá đạo sao?(*).
(*)[Là kiểu mấy cái văn ngựa đực tổng tài bá đạo cua gái các thứ, chương trước có cái tòa nhà 200 tầng là hiểu rồi]
Sao chỉ số IQ của ai cũng tăng đột biến thế này?
Làm khó người ta vừa phải thôi chứ!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.