Mê Thất

Chương 129:




“Thực xin lỗi! Lãng phí hơn mười năm của ngươi, ngươi vốn có thể sống tốt!” Những ngày chúng ta cùng nhau chịu khổ, ta vĩnh viễn không bao giờ quên, cũng sẽ luôn cảm kích ngươi!
Lâm Nam hé miệng chuẩn bị nói cái gì đó……
“Thực xin lỗi!” Ta lặp lại.
“Ngươi không muốn nhìn hài tử kia sao?” Lâm Nam từ túi áo lấy ra bóp da, bên trong lộ ra tấm ảnh, nhưng khoảng cách quá xa, ta không thể nhìn rõ.
“Ta không muốn xem……” Ta nói, ngón tay tăng thêm khí lực.
Bên tai một tiếng nổ vang, đau lắm, thế giới máu đỏ máu…… Trong mông lung Lâm Nam tựa hồ đang…… Khóc……
Nguyên lai điều này không đau khổ như tưởng tượng…… Trước kia ta rốt cuộc giãy dụa vì điều gì? Chết chìm giữa dòng sông so với chết bên bờ sông, có gì khác nhau đâu, đều đau khổ nhục nhã như nhau cả.
Có thể không phải phiền não rồi, có thể nghỉ ngơi. Ác mộng cũng sẽ rời xa ta. Giống như trở về những quá khứ xa xăm, mặc dù có bí mật, lại vẫn sống vui vẻ như xưa, thỉnh thoảng phải suy nghĩ lo âu, nhưng vẫn bởi vì sự săn sóc của người mình yêu mà thư thái…… Ôm ấp giấc mộng chờ đợi cái ngày được phẫu thuật, chờ đợi hy vọng, là hạnh phúc thuần túy nhất lúc ban đầu……
“Bác sĩ, xin hỏi hắn khi nào thì mới có thể tỉnh lại?”
Thanh âm khẽ vang lên, “Vị trí đạn mà bệnh nhân trúng phải không thương tổn đến bộ vị trí mạng, bởi vì tự sát, cho nên có lẽ theo bản năng mà bắn trật…… Nhưng tổ chức của bộ não…… Cho nên, cụ thể thì còn cần theo dõi!”
Bọn họ đang nói gì vâỵ…… Ai muốn tự sát……
“Đã hai tháng rồi……”
” Lâm tiên sinh, nóng vội cũng vô ích, chúng ta đã cố hết sức!”
Ta nghi hoặc nghe bọn họ nói chuyện với nhau, nhưng không thể tỉnh dậy, mắt không nghe theo sự điều khiển, mí mắt nặng nề nhắm lại, trong đầu như tiến vào mơ hồ, không thể nghĩ ra manh mối gì.
Cứ như vậy nằm vài ngày, ta trở nên nôn nóng, nếu như ta đã ngủ hai tháng như vậy, như vậy ngày phẫu thuật đã trôi qua mất. Nhưng rốt cuộc tại sao ta lại biến thành như vậy? Chỉ cần suy nghĩ sâu xa đầu sẽ rất đau.
Mỗi ngày ở thời gian cố định sẽ có bác sĩ đến kiểm tra cơ thể ta, ta rất muốn phối hợp hoạt động ngón tay hoặc là mở miệng nhưng lại bất lực. Cơ thể ta không chịu theo sự khống chế của ta.
Nam nhân nói chuyện với bác sĩ kia mỗi ngày đều mát xa tứ chi cho ta, ở bên tai ta nói về một số chuyện mà ta căn bản không hiểu. Nghe thanh âm hắn, rõ ràng so với ta lớn hơn, dường như là nam nhân đã trưởng thành. Ta có thân thích như vậy sao? Chẳng lẽ bởi vì ta ra đi bất ngờ, bệnh viện đã báo tin cho bọn họ? Không đúng, đây không phải thanh âm của biểu dượng, cũng không phải thanh âm của đại bá phụ……
Điều khiến ta nan kham là hắn mỗi ngày đều xoa bóp cùng lau rửa cơ thể cho ta. Ta nghĩ bí mật của ta hắn hẳn đã biết. Mỗi lần ta đều gào thét trong im lặng: Không nên đụng phía dưới ta, ta thà rằng chịu bẩn còn hơn.
Ta cứ thế hiếu kì cùng mê hoặc chờ đợi……
Cuối cùng ngón tay ta cũng có thể cử động. Ta vui sướng muốn hoan hô, nhưng không thể nói lên tiếng.
Bác sĩ cũng cao hứng chúc mừng nam nhân mỗi ngày đều đến kia. Cuối cùng cũng có tiến bộ!
Nam nhân kia xoa bóp càng cẩn thận, càng cần mẫn, giống như là nếu vậy ta có thể tỉnh lại. Ta thật biết ơn hắn, tuy rằng vẫn chưa xác định được thân phận của hắn, nhưng có cảm giác quen thuộc.
Hoàn đệ nhất bách nhị thập cửu chương.
¤•, ¸., •¤•, ¸.¸, •¤•, ¸.¸, ••, ¸., •¤•, ¸.¸, •¤•, ¸.¸, •¤

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.