Mê Thất

Chương 162:




Trực giác nói cho ta biết, vụ tai nạn xe cộ này không đơn giản. Về phần vì cái gì thì ta không thể nói rõ.
Nhận được điện thoại từ bệnh viện, Phong cầm lấy áo khoác chạy ra ngoài, ta theo sát ngay sau hắn.
Đến bệnh viện, chúng ta đều thở phào nhẹ nhõm. Tiểu Lâm thoạt nhìn không có trở ngại gì, chỉ gãy xương tay cùng một bên đùi phải, phải bó lớp thạch cao rất dày. Trên mặt, trên người cũng có không ít vết trầy, nhưng cũng may chỉ bị thương ngoài da.
Ta chết đứng người khi thấy Phong xông tới đánh một phát vào đầu Tiểu Lâm.
Y tá bên cạnh kinh hô một tiếng, lập tức kéo hắn ra, “Ngươi làm cái gì vậy?!”
Tiểu Lâm cười hì hì dùng cánh tay lành nhu nhu nơi bị đánh, “Lão bản độc ác quá, vạn nhất não bị chấn động thì biết làm sao.”
Nó vừa nói xong, Phong liền thay đổi sắc mặt, xoay người bước đi.
Ta lập tức tiến lại giữ chặt hắn, “Rời đi như vậy không ổn lắm.”
“Rời đi cái gì?” Phong liếc ta một cái, “Ta đi gọi bác sĩ kiểm tra cho hắn.”
“Hắc hắc!” Tiểu Lâm ngây ngô cười hai tiếng, hướng ta chào hỏi, “Thật là có ý tứ a, nhanh như vậy đã tới thăm ta. Đến đây, ngồi bên này này.” Nó vỗ vỗ vào giường.
Ta vừa ngồi xuống, bác sĩ liền bước vào. Ta lại nhanh chóng đứng lên nhường chỗ. Hẳn là không có ảnh hưởng gì, rất nhanh bác sĩ lại đi ra ngoài. Kỳ thật, một quyền kia của Phong cũng không quá mạnh. Đối với một bệnh nhân hắn cũng theo bản năng khống chế khí lực, mà động tác kia hơn phân nửa là do khẩn trương theo thói quen.
“Ngươi rốt cuộc tại sao ra nông nỗi này? Mắt ngươi để đâu vậy hả, đi đường đều bị xe đụng phải là sao?!” Phong hung tợn nói.
Ta ngồi một bên nghịch áo, nghiêng tai lắng nghe……
Tiểu Lâm cười khổ một tiếng, “Ta vì cao hứng quá.”
“Như thế nào? Trúng số sao?”
“Ách…… Bất quá với ta mà nói cũng không khác gì trúng xổ số.”
“Nga?” Phong nhướn mày, ý bảo nó tiếp tục nói.
“Ta nửa năm trước không phải nộp hồ sơ ứng sính cho công ty NR sao? Mãi không nhận được thông báo phỏng vấn, ta sớm nghĩ rằng mình bị loại rồi. Ha ha không nghĩ tới ngày hôm qua nhận được điện thoại, nói hồ sơ của ta bởi vì ngoài ý muốn mà không được trình đi, sau đó khi sắp xếp lại hồ sơ phát hiện nó kẹp ở bên trong, a cuối cùng báo ta biết phỏng vấn ” Tiểu Lâm tinh thần sáng láng nói, “Ta sáng nay đi thử, kết quả…… Kết quả…… Ha ha, ta thành công rồi……”
Phong cười nhạo một tiếng, “Vì thế ngươi liền ngu ngốc bị xe đụng phải?”
Tiểu Lâm bị mắng cũng như không nghe thấy, “Ta một khi cao hứng liền…ha ha……”
Ta bỗng nhiên nhẹ nhõm thở phào một hơi. Ta rốt cuộc có phải suy nghĩ nghiêm trọng quá hay không.
Phong đi đến trước mặt Tiểu Lâm, cúi đầu cười nói, “Ngươi cao hứng quá sớm đi. Ngươi bị thương cần tĩnh dưỡng ít nhất hai tháng. Đối phương lại là công ty lớn, sẽ chờ ngươi sao? Ngươi hẳn là chưa ký hợp đồng!”
Rầm
Như một chậu nước lạnh phủ đầu, nụ cười Tiểu Lâm cứng đờ, cả gương mặt cũng gần trở nên trắng tái.
Phong cười ha ha, biểu tình của Tiểu Lâm rất trông rất tức cười. Ta cũng không nhịn nổi mà đưa tay che miệng nhỏ giọng cười thầm.
“Quá đáng!” Tiểu Lâm ô ô kêu to.
Ta an ủi nói, “Đừng quá lo lắng, đối phương là công ty lớn, sẽ không bởi vì ngươi bị thương mà không dùng ngươi, hơn nữa thương thế của ngươi nói như thế nào cũng liên quan đến bọn họ……”
Ta tuy rằng nói như vậy nhưng trong lòng cũng không chắc chắn.
Tiểu Lâm vốn là một người lạc quan, nghe ta nói như vậy cũng mau chóng phấn chấn trở lại, còn lầm bầm lầu bầu, “Ai, không thể coi như không nhận được điện thoại, quên đi quên đi.”
“Ngươi muốn ăn gì không?” Ta hỏi, “Ta đến vội quá nên không kịp mua theo thứ gì cả.”
“A, tôm chiên muối ớt, cánh gà ngũ vị hương, thịt bò khô, cánh vịt trần bì……” Tiểu Lâm lập tức phun ra một chuỗi dài.
Ta đổ mồ hôi hột!
Phong nhăn mặt, “Dừng lại!” sau đó nói với ta, “Đi xuống mua một ít cháo cùng ít hoa quả là được rồi.”
Tiểu Lâm kêu to, “Sao lại như thế, ta là bệnh nhân mà!!”
“Đúng vậy, ngươi là bệnh nhân, đồ ăn cay tạm thời không được ăn. Được rồi, mau đi thôi.”
Tiểu Lâm còn muốn kêu la gì đó, bác sĩ không có nói gì a, dựa vào cái gì bắt nó ăn cháo a.
Phong đã lôi ta ra ngoài, cạch một tiếng đóng cửa lại.
Ra khỏi bệnh viện, Phong hút một điếu thuốc, phun ra một vòng khói, “Nói như vậy mà cũng nghe được sao? Lừa Tiểu Lâm như vậy may ra chỉ có kẻ ngốc mới có thể tin nổi.”
Ta khó hiểu nhìn hắn.
Phong bất đắc dĩ nói, “Ta biết ngươi cũng nhìn không ra.”
Ta nghĩ trong chốc lát, “Là Tiểu Lâm nói dối sao?”
Phong lắc lắc đầu, “Hắn không nói dối, nhưng ngươi thật sự tin rằng sau nửa năm còn có thể nhận được lời mời qua điện thoại của công ty sao?”
“Không có khả năng sao?” Ta hỏi lại.
Phong nhìn chằm chằm ta cười khổ, “Ngươi như thế nào lại đơn thuần giống y như hắn.”
Ta cúi đầu……
Hoàn đệ nhất bách lục thập nhị chương.
¤•, ¸., •¤•, ¸.¸, •¤•, ¸.¸, ••, ¸., •¤•, ¸.¸, •¤•, ¸.¸, •¤

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.