Mê Thất

Chương 163:




Chờ đến khi điếu thuốc cháy tàn, Phong nói, “Đi thôi, mua chút đồ ăn cho hắn.”
Trên đường về, ta nhỏ giọng hỏi, “Là… y sao?”
Phong trầm mặc, chỉ lấy tay nhu nhu đầu ta, động tác dỗ tiểu hài tử này dùng trên người ta thực không thích hợp. Nhưng hiện tại động tác mang theo ý an ủi này lại rất có tác dụng trấn an ta.
Tuy nhiên như thế cũng không có nghĩa ta đã hoàn toàn không còn để tâm. Khi sắp bước vào cửa bệnh viện, ta nói, “Có thể cho ta số điện thoại của y không? Ngươi hẳn đã từng liên hệ với y qua điện thoại.”
Phong nhẹ giọng nói, “Ngươi hẳn là không muốn liên hệ với y.”
Ta ngẩng đầu, nở nụ cười, “Sớm muộn gì cũng sẽ…… Chi bằng cứ chủ động trước đi.”
Phong than nhỏ một tiếng, “Trở về ta sẽ viết cho ngươi.”
Tiểu Lâm vẻ mặt sụp đổ, không nghĩ rằng chúng ta thực sự chỉ mua cho nó cháo trắng và vài thứ trái cây, “Các ngươi… các ngươi không có nhân tính a, ngược đãi bệnh nhân như thế!……”
“Ngươi còn nói nữa chúng ta sẽ rời đi!” Phong lạnh lùng nói. Tiểu Lâm lập tức nghiêm mặt không nói nữa, tiếp nhận bát cháo nóng bắt đầu ăn.
Ở bệnh viện được một giờ, hai chúng ta ly khai Tiểu Lâm. Hôm nay chỉ mua cho nó vài thứ dùng trong phòng tắm, ngày mai sẽ mang quần áo theo thêm, còn có mấy thứ linh tinh của nó nữa. Tiểu Lâm giống như đang đi du lịch, thượng vàng hạ cám dặn dò một đống thứ, sau đó nhìn vẻ mặt không kiên nhẫn của Phong, Tiểu Lâm mới thu nhỏ miệng lại.
Ta cầm tờ danh thiếp, đấu tranh hồi lâu, trên bàn là di động Phong cho ta mượn. Tuy rằng di động thực sự rất phổ biến, nhưng với ta mà nói đó không phải là vật cần thiết, ta không biết dùng nó, cũng không hề muốn phí tiền.
Nhấn vài con số, ta nhắm mắt lại, yên lặng nghe từng âm thanh vang lên bên tai.
“Alo?” Âm thanh từ tính trầm thấp hữu lực.
“……” Tim ta đập thình thịch.
“Alo?…… Dị Phong tiên sinh sao?”
Đó là tên đầy đủ của Phong…… Ta… ta còn không nghĩ ra nên phải mở miệng như thế nào…..
“……” Đối phương không nó gì, nhưng cũng không ngắt kết nối.
“……”
Ta thực sự muốn cúp máy, ý niệm lùi bước trong đầu chợt lóe ra.
“…… Là ngươi sao?” Đối phương tiếp tục nói.
Ta cắn răng, “Ngươi không cần tiếp tục quấy rầy ta.”
Từ trong ống nghe truyền đến tiếng thở dài, “Ngươi vẫn cho rằng ta đang quấy rầy ngươi?”
“Đúng vậy!” Ta nói như đinh đóng cột.
Đối phương lại trầm mặc, ta nghĩ y nghe hiểu, kết quả, y nói, “Phải không? Ha ha. Đây cũng không phải là phong cách của ta, qua nhiều năm như vậy, ta tưởng rằng đổi loại phương thức có lẽ sẽ tốt hơn. Nhưng có lẽ, ta đã sai rồi.”
“Ta không biết ngươi đang nói cái gì, ta căn bản không muốn nhắc đến quan hệ giữa hai chúng ta, cả Lâm Nam nữa. Cầu xin các ngươi buông tha cho ta, những gì trước đây hãy mau thanh toán rõ ràng!” Ta gần như cầu xin nói.
“Không được!”
Âm thanh tức giận không kìm nén khiến tay ta run lên, thiếu chút nữa đã ném luôn di động xuống đất. Kích động nắm chặt điện thoại trong tay, tuy nhiên kết nối đã bị ngắt mất.
Có lẽ là do ta không cẩn thận ấn phải bàn phím.
Sau khi trả lại di động cho Phong, ta vô cùng hoang mang. Ngồi trong phòng một lúc, ta định tìm Phong thương lượng một chút, lại phát hiện Phong đã đi thăm Tiểu Lâm.
So với việc đi tìm hắn, không bằng chờ hắn trở về……
Ước chừng qua nửa giờ, có tiếng gõ cửa phòng ta.
Ta tiến đến mở cửa, “Phong ngươi đã trở lại.”
Nhưng vừa ngẩng đầu, ta liền lui về phía sau hai bước, ngay sau đó tiến lên muốn đóng cửa lại, đáng tiếc người nọ đẩy ra, đem toàn bộ cánh cửa rộng mở.
Hắn che kín cánh cửa, ta chỉ có thể hốt hoảng chạy vào phòng.
Hắn từng bước tới gần, “Yêu cầu của chúng ta với đối phương đều rất cao. Lâm Nam sai rồi, ta cũng đã sai.” Y ép ta lên tường, “Ta căn bản không nên nghe theo đề nghị của Lâm Nam. Chết tiệt thật! Đáng lẽ ngay sau hôm ngươi rời đi nên ngay lập tức túm người trở về.”
Hoàn đệ nhất bách lục thập tam chương.
¤•, ¸., •¤•, ¸.¸, •¤•, ¸.¸, ••, ¸., •¤•, ¸.¸, •¤•, ¸.¸, •¤

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.