Mê Thất

Chương 2:




Mười bốn năm trôi qua, ta không còn trẻ, A Nam cũng không còn sắc xuân như xưa. Ta vẫn nghĩ hắn được nuông chiều từ bé, thân thể chịu không nổi khổ cực sẽ nhanh chóng chủ động rời ta mà quay về nhà nên mới đồng ý cho hắn đi theo ta cùng nhau trốn chạy. Không nghĩ rằng chúng ta có thể cùng nhau sống nhiều năm như vậy.
Vốn đã quen có hắn ở bên cạnh bầu bạn, chẳng lẽ ta lại có thể khoanh tay đứng nhìn hắn rơi vào chỗ chết? Không, ta tuyệt đối không để hắn xảy ra chút bất trắc nào.
Ta rốt cuộc vẫn là tới ngân hàng. Tài khoản không bị khóa lại. Đúng vậy, y biết chúng ta sẽ dùng tới nó. Thuận lợi rút ra một xấp tiền mặt lớn, thật cẩn thận đặt vào túi.
Ta từng giờ từng phút đều lo lắng đề phòng nhưng hoàn toàn không có chuyện gì xảy ra, có lẽ y đã thực sự buông tha cho bọn ta rồi. Nếu như vậy, bọn ta có thể lại một lần nữa bắt đầu. Ta và A Nam có thể tìm một công việc khác, cuộc sống có thể khá hơn, không đến mức phải chui rúc trong căn phòng chật hẹp ẩm ướt này.
Cơ thể A Nam mỗi ngày một tốt, ta ở nhà đang hâm lại thuốc cho hắn.
Thang gác lầu dưới truyền đến tiếng bước chân nặng nề. Ta nhíu mày, cầu thang này không còn chắc, đi như thế có ngày nó sẽ sụp xuống cho mà xem!
“Bước nhẹ thôi, cầu thang này yếu lắm đó!” Ta từ trên lầu nói vọng xuống, dù sao cũng còn phải ở đây trong một thời gian dài, giữ gìn một chút vẫn hơn.
Người dưới lầu như không nghe thấy tiếp tục đi lên, bước chân càng ngày càng mạnh. Khi ta thấy vài người mặc tây phục đứng trước mặt ta, ta có dự cảm không lành. Đây không phải là nơi mấy người tây trang giày da này nên xuất hiện.
“Ngài là Trữ Chí Hòa tiên sinh?” Người đứng đầu hỏi.
Ta lắc lắc đầu. Đối phương đưa ra một tấm ảnh chụp trước mặt ta, trong ảnh là ta khi còn trẻ. Là ta của mười bốn năm trước. Cho dù trong lòng hiểu không có hi vọng, ta vẫn cứ nói: “Các ngươi nhận sai người rồi!”
“Thỉnh ngài cùng chúng ta đi một chuyến!”
Không phải mời, tay ta đã bị bọn họ giữ ở phía sau. Nhớ tới A Nam vẫn còn ở trong bệnh viện, trên bếp còn canh thuốc vẫn đang hâm dở, ta liều mạng giãy dụa.
Cuối cùng y vẫn phát hiện ra ta!
“Đắc tội!” Người bên cạnh nhẹ giọng nói, sau đó, gáy ta liền bị hắn dùng lực đánh vào.
An ủi duy nhất là nếu y tìm được chúng ta rồi, A Nam, ngươi không cần chịu khổ. Dù sao ngươi là đệ đệ mà y yêu thương…
Một lần nữa trở lại nơi này, tất cả tựa như một giấc mộng. Nếu không phải y đã không còn trẻ và đang ngồi trên xe lăn, ta sẽ hoài nghi mười mấy năm nay bất quá chỉ là một vài giây ngắn ngủi.
“Các ngươi trốn giỏi lắm, ta tìm các ngươi đã mười mấy năm.” Lâm Hạo chuyển động xe lăn tới gần ta khi ta đang bị trói chặt trên ghế.
Chân y?
Cảm nhận được ánh mắt của ta, y nói: “Chân ta không có vấn đề gì, chính là thân thể xảy ra vấn đề ”
“Ngươi muốn thế nào?” Ta hỏi.
Hiểu rõ cá tính Lâm Hạo, thời gian sẽ chỉ làm hận ý của y càng sâu, y từ trước đến giờ không phải là một người có tấm lòng bao dung cho kẻ khác.
“Ta muốn thế nào? Ta cũng đang muốn hỏi các ngươi muốn thế nào? Một người là người yêu, một người là đệ đệ, các ngươi sau lưng ta làm ra chuyện gì?” Lâm Hạo thanh âm bình tĩnh, nhưng ta biết, y càng không nổi giận nghĩa là nỗi hận của y càng sâu.
“Ta không phải người yêu của ngươi!” Ta không có người yêu như Lâm Hạo.
Lâm Hạo giơ tay tát ta một cái, nhưng không đau như tưởng tượng. Khí lực y so với trước kia quả thực kém cách xa vạn lần, xem ra cơ thể y thật sự không tốt.
“Ngươi là người của ta, cho dù ngươi không thừa nhận, đó vẫn là sự thật!”
“Ngươi bắt ta chỉ để nói những điều này?…… Lâm Nam đâu?” Ta nói.
“Hắn sa đọa, giống như con giun con dế, không phải đệ đệ của ta. Các ngươi sẽ không có kết cục tốt đẹp. Ta thật thất vọng về hắn, đến chữa bệnh cũng không đủ tiền!” Lâm Hạo từng chữ đều đâm vào lòng ta. Ta thực xin lỗi Lâm Nam, hắn giúp ta tái sinh một lần, thế mà ta lại……
“Hắn đã được đưa vào bệnh viện tốt nhất, ngươi sợ ta hại hắn?…… Cho dù ta không thừa nhận hắn là đệ đệ của ta, ta vẫn cần hắn. Ta bị bệnh, không có hắn ta nhất định sẽ chết.” Lâm Hạo nói tiếp.
Ta kinh ngạc nhìn hắn.
“Ta bị suy thận, thẩm tách[1] cùng dược vật đã không khống chế được. Ta muốn đổi thận, người duy nhất thích hợp chính là Lâm Nam!” Lâm Hạo lạnh lùng nói.
“Ngươi muốn lấy thận hắn?” Ta không thể tin, trước kia Lâm Hạo tuy rằng không phải người tốt, nhưng ít ra cũng là một ca ca tốt!
“Chỉ lấy một bên thôi. Y học tiên tiến, một quả thận như vậy là đủ rồi!”
Nghe đến đó, ta không biết Lâm Hạo tìm chúng ta rốt cuộc là vì chúng ta phản bội hay là vì tính mạng của y, nhưng không thể nghi ngờ, ta chính là nguyên nhân khiến y có thể tìm ra được.
“Cởi trói cho hắn!” Lâm Hạo nói với người bên cạnh. Ta nhận ra đó chính là người đã đi tìm ta.
Dây thừng được nới lỏng ra, ta rốt cuộc có thể hoạt động thân thể.
“Đại thiếu gia, tiểu thiếu gia đã trở lại!”
Tiểu thiếu gia? Lâm Hạo là đại thiếu gia, Lâm Nam là tiểu thiếu gia, chẳng lẽ Lâm Nam đã trở lại? Ta nhìn cửa, ai ngờ bước vào lại là một thiếu niên xa lạ.
“Ba ba!” Thiếu niên gọi Lâm Hạo!
Sắc mặt ta trở nên trắng bệch, lắp bắp không thành lời: “Nó…… Nó là……”
Lâm Hạo nhìn ta châm chọc: “Nó là con ta, năm nay cũng đã mười lăm tuổi.”
Thiếu niên kia phát hiện sự tồn tại của ta, đến gần bóp lấy cằm ta. Ta còn đang đắm chìm trong hồi tưởng thì bị nó làm giật mình.
“Ngươi ở đâu ra?” Thiếu niên có đôi mắt lạnh như băng tương tự Lâm Hạo, ánh mắt kia hiếu kỳ nhìn chằm chằm vào ta.
“Buông hắn ra, A Lan!” Lâm Hạo nhíu mày, thiếu niên không muốn thu hồi tay, hàm dưới dần tê đi, sức lực từ tay của nó thực mạnh!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.