Mê Thất

Chương 47:




Đã vài ngày trôi qua từ cái đêm nhục nhã đó. Lâm Hạo không thấy xuất hiện, nghe hạ nhân nói Lâm Hạo công sự bận rộn, sau khi làm việc sẽ đến bệnh viện điều trị.
Ta mong mỏi y trở về để mang ta đến bệnh viện gặp Lâm Nam.
Thiếu niên tên Lâm Lan kia cũng đến trường học, điều này làm cho ta có điểm dễ chịu. Hài tử kia khả năng chính là thứ mà ta biết đến, khi ta đi nó vẫn còn là 1 đứa trẻ nhỏ xíu nằm trong tã lót. Hồi tưởng lại, nhưng ta lại tuyệt không nhớ rõ nó lớn lên bộ dáng ra sao. Ta chưa từng có hảo hảo liếc mắt nhìn hài tử kia một cái. Ngay cả Lâm Nam sống chung nhiều năm như vậy, ta cũng giữ bí mật này.
Tại đây vài ngày, ta mỗi ngày nằm mơ, mộng thấy những ngày Lâm Nam và ta bên nhau, thỉnh thoảng cũng sẽ mộng thấy gương mặt lạnh lùng của Lâm Hạo.
Những ngày ngắn ngủi khi ta đáp ứng Lâm Nam lưu lại, chúng ta vì sinh tồn mà cố gắng làm việc, cho dù vất vả cũng không oán giận. Khi ở chỗ Lâm Hạo, tuy rằng cái gì cũng không thiếu, nhưng tự do là thứ mà cái gì cũng đều không đổi được.
Những ngày ta cam chịu như vậy, Lâm Nam thì sao? Ngày lại ngày trôi qua, ta sợ hãi hắn trách ta lưu lại hắn.
“A Hòa, ta hôm nay mua tô gà ngươi thích ăn! Đây là nhà trọ làm với giá rẻ đặc biệt đấy.” Lâm Nam ngoài việc ở trên mạng kiếm thêm chút khoản thu nhập, đã ở bên ngoài làm chút việc vặt. Hắn chưa đủ mười tám tuổi lại không mang chứng giấy chứng nhận học sinh, ngay cả giấy chứng minh thân phận cũng không dám lấy ra, sợ sẽ bị Lâm Hạo biết, cho nên rất khó tìm được việc làm.
“Đi rửa tay ngay đây!” Ta cười nhận lấy thứ trong tay hắn.
Lúc đầu, ta còn băn khoăn hắn liệu có thể quen hay không, dần dần, nhìn hắn làm việc vô cùng tự nhiên, ta cũng cảm thấy thoải mái trở lại.
||||| Truyện đề cử: Mưa Bụi Thượng Hải |||||
Chỉ cần ta nhắc hắn là “Không phải nên trở về à?”, hắn sẽ không cam tâm nhìn ta, “Ca ca sẽ giết ta!”
Ta đương nhiên không tin Lâm Hạo sẽ đối xử với hắn như vậy, nhưng là thử qua tất cả biện pháp cũng vô dụng, chân sinh ra ở trên người hắn, dù sao cũng không thể khiến hắn ở bên ngoài đói chết hay bị đông chết được.
Sau khi chúng ta ở chung nửa năm, Lâm Nam và ta càng ngày càng trở nên vô cùng thân thiết. Có đôi khi ta chống đỡ không được, hắn cứ thích ta, nhưng ta vẫn còn lưu lại bóng ma mà Lâm Hạo gây ra, mỗi lần hắn quấn lấy thân thể ta ta đều cảm thấy sợ hãi.
Lâm Nam cũng không để ý, như trước lệch qua người ta, dần dần, lúc đầu như bị một con rắn chú ý đến, con ếch dần cũng trở nên vô sự.
Cầm trong tay chân gà, Lâm Nam tựa lên vai ta, “Đến, a ta đút ngươi, A Hòa lão bà!”
Ta đẩy đẩy tay hắn, “Đừng náo loạn. Ai là lão bà? Mau ăn cơm!”
“Đến đây đi, ta đút ngươi!” Lâm Nam bĩu môi.
Ta bất đắc dĩ cắn miếng thịt gà, mặc kệ ta tái cự tuyệt như thế nào, Lâm Nam cũng nhất định sẽ quấn lấy đến khi ta đáp ứng mới thôi. Lâm Nam da mặt càng lúc càng dày ra, bày ra trò đùa cũng càng ngày càng không đúng mực.
Đây là có thể coi như nỗi khổ trong niềm vui hay không?!
Để tay lên ngực tự hỏi, nếu hiện tại Lâm Nam rời đi, ta nhất định sẽ vô cùng tịch mịch!
Tắm rửa xong, Lâm Nam đã nằm ở trên giường đối ta ngoắc, “A Hòa lão bà, mau tới đây.”
Ta vừa tức giận vừa buồn cười, “Nói cái gì vậy, tiểu đệ đệ!”
Vừa tắm xong, Lâm Nam liền bổ nhào lên ta: “Ai là tiểu đệ đệ, ngươi xem xem, đệ đệ của ta mới không nhỏ!”
Ta ‘xì’ một tiếng bật cười, Lâm Nam lập tức bất mãn, bắt đầu cù ta. Hai người hi hi ha ha náo loạn một hồi, Lâm Nam hắc hắc ánh mắt sáng ngời nhìn ta.
“A Hòa! Ta thích ngươi!”
“Biết rồi biết rồi!” Ta thở phì phò xoa mái tóc mềm mại của Lâm Nam. Những lời này, đã trở thành câu cửa miệng của Lâm Nam.
Lâm Nam đột nhiên áp lên ngực ta, “Ta đang rất nghiêm túc!”
Thanh âm hắn truyền vào ngực ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.