Meme Của Anh Đẹp Hơn Người Thật

Chương 23: Mẹ tui thấy cũng phải sợ chết rồi




Edit&Beta: NiMi
Đạo diễn thật sự là cố gắng hết sức, cuối cùng nhìn biểu hiện của khách mời trên màn hình, Cố Vị nhìn thấy trên mặt ông hiện lên một nụ cười quái dị.
Bàn chuyện cưới xin?
Đầu tiên cậu nghĩ đến, là chuyện cậu và Giang Tầm hình như có rất ít người biết mà.
Cái này miêu tả làm sao ta?
Đang ghi hình mà, với lại cậu cũng huỷ hôn rồi, không biết Giang Tầm có get được ý tưởng của cậu không nữa.
Đồng hồ bấm giây đã đếm đến mười giây cuối cùng, đạo diễn vui mừng ra mặt, chuẩn bị rung chuông chúc mừng khách mời đã thất bại.
Đúng lúc này, Giang Tầm đang đưa lưng về phía màn đột nhiên thấy được ánh mắt trốn tránh của Cố Vị, bạn nhỏ vừa rồi còn hưng phấn lắm mà, sao giờ lại trốn tránh, một bộ muốn nói lại thôi liếc liếc anh, xong thấy anh nhìn sang lại bắt đầu trốn?
Vẻ mặt thế này của Cố Vị Giang Tầm từng gặp qua một lần, là lúc anh dồn cậu trong phòng hoá trang, trêu đùa gọi cậu là vợ bé nhỏ.
Cụm từ này là gì chứ? Khiến cho Cố Vị có phản ứng lớn như vậy.
Liên hệ đến sự tình phát sinh gần nhất, chẳng lẽ là ——
Giang Tầm nói: “Bàn chuyện cưới xin?”
Cố Vị: “…”-
Leng keng một tiếng, cái chiêng trong tay đạo diễn rơi cái bụp xuống đất, phát ra tiếng vang lớn vang vọng trong sân trường.
Đạo diễn kéo nhân viên của mình sang một bên khóc lóc kể lể: “Tôi ra đề đơn giản như vậy sao, sao bọn họ chỉ dùng mắt cũng có thể đoán được.”
“Không có không có.” Nhân viên công tác vỗ vai đạo diễn an ủi, rõ ràng là hai người kia quá tà môn, ánh mắt giao lưu quá lộ liễu, Trương đạo căn bản không có cửa bẫy hai người này.
Thành công bất ngờ ập đến che mắt Cố Vị, cậu liền quên béng việc cụm từ nhạy cảm này làm cậu bối rối thế nào, nhanh chóng chạy đến ôm chặt Giang Tầm.
“Anh, anh quá lợi hại.” Bạn nhỏ lao đến ôm Giang Tầm, mặt dán lên gáy anh, không keo kiệt nói lời khen ngợi.
Giang Tầm thuận thế bế Cố Vị lên, ôm cậu xoay một vòng.
“Anh ơi, mình đi thôi!” Cố Vị nhìn đạo diễn cùng nhân viên công tác đang châu đầu ghé tai thầm thì gì đó, vội thúc giục Giang Tầm mau rời đi.
“Tuân mệnh.” Giang Tầm thuận tay ôm người chạy mất.
Hai người còn không quên thuận tay mang theo chiếc chìa khoá được thưởng cho game này.
Cảm thấy có gì đó sai sai, đạo diễn vội quay lại nhìn, phát hiện hai người kia đã đi mất, bỏ lại ông và nhân viên ngơ ngác tại chỗ.
Tình huống gì đây? Sao Giang Tầm cứ như đang cướp dâu ấy nhỉ?-
Trương đạo nhìn chằm chằm kế hoạch trong tay, nhớ tới thời gian trước đây có nghe bạn tốt của mình là Tống Tịnh Khê nhắc qua một lần, nói bà đang tìm cho Giang Tầm một đối tượng đính hôn.
Sẽ không trùng hợp đến vậy đâu ha.
Cố Vị và Giang Tầm cuối cùng cũng có thể rời khỏi khu dạy học, đi về hướng sân thể dục, thấy có hai khách mời khác đã tập hợp ở đó vẫy tay với bọn họ.
Lúc nãy khi trả lời câu hỏi, Cố Vị cũng đoán được hai khách mời còn lại là Bối Khả và Tiền Dập Ngưng, hiện tại nhìn thấy họ cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, nhưng mà thân phận họ đang đảm nhận thì đúng là hố người mà.
Diễn viên thực lực Bối Khả sắm vai người vệ sinh, trên đầu ghi rõ thân phận, vai còn khiêng một cây lau nhà, tương phản hoàn toàn với hình tượng lạnh lùng soái khí hằng ngày, ca sĩ đang nổi Tiền Dập Ngưng còn thảm hại hơn, nhận thân phận giáo hoa (hoa khôi học đường), bị tổ tiết mục buộc phải mặc váy ngắn, trên đầu còn cài một hoa nhựa quê mùa.
Hai người hiển nhiên đã bị tổ tiết mục hố đủ thảm, bây giờ gặp được đồng đội giống như gặp được người nhà vậy.
Nhưng Cố Vị không nghĩ sẽ tặng bọn họ một cái ôm yêu thương, hơn nữa ——
“Anh ơi, anh có thể thả em xuống được không?” Cố Vị rụt rè nói.
Hai người vừa rồi chỉ lo trốn chạy, ai cũng không chú ý suốt một đường vừa rồi Giang Tầm vẫn còn ôm Cố Vị.
Cố Vị hơi ngại ngùng nhìn camera xung quanh, vội vàng kêu Giang Tầm thả mình xuống.-
“Đại thần.” Tiền Dập Ngưng nhìn thấy Giang Tầm liền kích động, “Vừa rồi tham gia trả lời câu hỏi tôi còn không dám tin, không tới tổ tiết mục vô lương tâm này lại có thể mời được quán quân thế giới.”
“Tôi đã từng xem qua tác phẩm của anh.” Bối Khả là đang nói đến bộ phim truyền hình mà Giang Tầm đóng khi nhỏ.
“Đừng nói chuyện đó nữa.” Giang Tầm cười, “Mẹ tôi cả ngày lấy chuyện đó để trêu chọc tôi.”
Bởi vì tổ đạo diễn quá hố người, mấy khách mời này trước đó tuy chưa từng hợp tác, nhưng lần đầu gặp nhau đều tỏ ra mười phần nhiệt tình.
Tiền Dập Ngưng lôi kéo Cố Vị nói chuyện: “Tôi cuối cùng cũng nhìn được người thật rồi! Tôi là fans nhóm cậu lâu lắm rồi, hôm nay còn đang suy nghĩ không biết sẽ gặp được ai nữa!”
Hai người tuổi xấp xỉ nhau, cho nên gặp nhau liền líu ríu không ngừng.
Giang Tầm vươn tay im lặng kéo anh bạn nhỏ nhà mình gần về phía mình một chút, cách xa nhóc con đang thao thao bất tuyệt kia.
Cố Vị không phát hiện động tác nhỏ kia của Giang Tầm, dịch lại gần Giang Tầm một chút, lại tiếp tục nói chuyện với Tiền Dập Ngưng: “Thật ra nhóm tụi tôi có hai người tham gia, nhưng tôi chưa tìm được anh ấy.”
*-
Tại nhà ăn, thành viên còn lại của T.ATW – Thạch Hân Ngôn bị tổ tiết mục ma quỷ phân thành bà thím nhà bếp, cậu đang điên cuồng chà rửa mâm bát: “Tui có thể ra khỏi đây không?”.
||||| Truyện đề cử: Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ |||||
Cố Vị còn đang đợi anh mà, anh đã nói sẽ chăm sóc cho main dancer bé nhỏ nhà anh mà.
“Đạo diễn nói phải rửa thêm 50 cái nữa.” Nhân viên công tác vô tình nói.
“Vì sao?” Thạch Hân Ngôn khiếp sợ.-
“Bởi vì thành viên nhóm của cậu vừa làm mẹ của đạo diễn cũng phải sợ hãi, đây là nguyên văn lời đạo diễn Trương nói.”
Thạch Hân Ngôn: “???” Vị Vị làm mẹ ngài sợ thì liên quan gì đến tui hả????-
Hơn nữa chuyện này đúng là không có khả năng mà, Vị Vị ngoan như thế, làm sao có thể gây chuyện cho người ta chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.