Hai vị đế hậu được đồn đang ngồi trong liễn kiệu nhận vạn dân cung phụng đã ra khỏi thành được hơn trăm dặm trên một chiếc xe ngựa bình thường.
Thậm chí không có cả đánh xe chứ nói gì đến vệ binh hay hầu cận.
Thiên Mộ Thần phải tự mình ngồi chỉ huy con ngựa. Tuyết Mai cũng không muốn ở trong một mình liền vén mành ngồi cạnh cửa nói chuyện câu được câu không với hắn.
Dù trong lòng có bao nhiêu ý tưởng kinh thế hãi tục đi chẳng nữa thì Tuyết Mai vẫn là một tiểu thư được nuôi dưỡng trong thâm khuê.
Cả đời nàng đến bây giờ mới có thể bước chân khỏi cửa thành.
Khuôn mặt không giấu nổi sự hân hoan và chờ mong.
Thiên Mộ Thần bị lây nhiễm bởi tâm trạng của nàng cũng trở nên có chút mong đợi.
Đây chính là kế giương đông kích tây mà hai người đã bàn bạc thống nhất.
Họ sẽ đi trước dò đường, đợi phái đoàn đến hội họp lại mới dùng thân phận thật giải quyết vấn đề.
"Ừm, chúng ta bây giờ chính là một đôi phu thê mới kết hôn đi thăm họ hàng ở xa đúng không? Vậy không thể giữ nguyên danh tính được, ta cũng đâu thể gọi hoàng thượng, bệ hạ, phải tìm một xưng hô khác."
"Nàng gọi ta tướng công là được rồi."
"Thế gian này nhiều người gọi phu quân là tướng công như vậy, bây giờ có đến hai ba người đều gọi thì sao chàng biết gọi chàng chứ?"
"Được rồi, nàng muốn gọi cái gì?"
Nàng nháy mắt tinh nghịch nói.
"Lão gia? Quá già. Ca ca? Ta có hai vị ca ca rồi. Gia? Quá văn vẻ học thức, không phù hợp thân phận thường dân.."
Cân nhắc một hồi nàng vẫn chưa quyết định xong mà Thiên Mộ Thần qua mỗi một câu gọi da gà da vịt đều dựng thêm một chút.
Đột nhiên nàng nhớ ra.
"Đại đường tỷ của ta gọi đại đường tỷ phu là nhị lang. Bởi vì trong nhà tỷ phu là con trai thứ hai. Vậy ta sẽ gọi chàng là Tứ lang nhé."
Hắn tùy ý đáp đầy vẻ sủng nịch.
"Được, nàng muốn gọi sao cũng được."
"Tứ lang, tứ lang, cả thiên hạ này chỉ có ta gọi chàng như vậy. Chàng có thể là hoàng thượng, bệ hạ của rất nhiều người, nhưng chỉ là tứ lang của một mình ta."
Cái cách nàng nhấn nhá âm tiết, vừa ngọt ngào vừa lưu luyến khiến hắn dựng gai ốc mà lòng cũng mềm mại như một vũng nước xuân.
Giống như có một cái móng mèo nhẹ nhàng chạm chạm vào lòng dạ, vừa mềm vừa ngứa.
Hai người ra khỏi Kinh châu, đi vào địa phận của Ngân Châu, qua Ngân châu là sẽ đến Quy châu.
Tuy rằng hai người muốn qua toàn bộ các châu phía nam là Ly châu và Ô châu nữa nhưng tình hình lũ lụt ở Quy châu năm nay báo về nghiêm trọng hơn các năm trước, cần gấp rút xuống đó giải quyết trước.
Nhưng vào địa phận Ngân châu, hai người đã cảm thấy không khí vô cùng kỳ lạ.
Tuy rằng sông Cửu Vương cũng chảy qua Ngân châu, nhưng Ngân châu vị trí địa lý cao hơn, lại trong chịu ảnh hưởng của chín cửa chằng chịt, đáng ra không có vấn đề mới đúng.
Mà dù có vấn đề thì cũng phải báo lên.
Đằng này tấu chương không có vấn đề gì, nhưng không khí trong thành thì rất lạ.
Kiểm tra vào thành không sao nhưng hàng bên kiểm tra xuất thành lại vô cùng nghiêm mật.
Người dân cũng xì xầm to nhỏ như thể có vấn đề gì đó tất cả mọi người đều biết nhưng không ai dám nói ra.
Họ có kéo mấy người hỏi thăm thì đều bị xua tay bảo không biết gì hết.
"Tìm chỗ nghỉ trọ trước đã."
Hai người tuy rằng giả dạng là vợ chồng bình thường nhưng cũng không muốn bạc đãi chính mình, chọn khách điếm vẫn chọn cái tốt một chút.
"Ông chủ, cho một phòng tốt."
Trưởng quầy lập tức lấy thông tin xếp cho họ phòng chữ thiên, rồi bảo tiểu nhị dẫn đường.
Vào đến trong phòng, tiểu nhị muốn lui ra thì bị Thiên Mộ Thần ném cho một nén bạc vụn.
"Chuẩn bị nước tắm với mấy món nổi tiếng của quán."
"Vâng, thưa khách quan, không biết hai vị còn cần gì không ạ?"
Tuyết Mai ngồi xuống ghế rót chén trà nhưng không uống mà nũng nịu tỏ vẻ.
"Ta mệt muốn chết rồi, rốt cuộc còn bao lâu nữa mới đến được Quy châu thăm biểu tỷ chàng đây? Tỷ ấy cũng thật là, chúng ta vừa mới thành hôn, có chuyện gì gấp cũng không thể thư thư mấy ngày sao?"
Thông tin cung cấp rất nhiều, khiến tiểu nhị lập tức nhận định được thân phận cùng mục đích của họ.
Vai trò một người vợ mảnh mai khó hầu hạ của nàng đã xong, giờ chuyện làm người đĩnh đạc thận trọng để phần cho phu quân nhà nàng.
Tiểu nhị nhìn khối bạc trong tay, liếm môi hỏi.
"Hai vị muốn qua Ngân châu đến Quy châu?"
"Phải." Hắn vừa đáp, vừa ngồi xuống đưa trà bóp vai cho phu nhân.
Làm đúng thân phận một người tướng công mới cưới được vợ đẹp nên phải đội vợ lên đầu.
Cái cảnh này có cho mười tên thám tử đến xem rồi nghĩ nát óc cũng không ra được hắn là hoàng đế đi.
"Quy châu đang có lũ lụt, hai vị biết chứ?"
"Ta biết, nhưng nghe nói không nghiêm trọng lắm. Biểu tỷ trong nhà lại gửi thư nhờ đến có việc gấp."
Tiểu nhị đánh giá hắn một chút.
"Cho hỏi, hai vị có người là đại phu hoặc thông dược lý?"
Câu hỏi này thật sự kỳ lạ.
Hai người đang nói chuyện lũ lụt, lại hỏi đến đại phu, không khỏi khiến người ta nghĩ nhiều.
Hai người lén nhìn nhau, liền thống nhất ý kiến.
"Ta không phải đại phu nhưng phu nhân ta quả thật có thạo chút dược lý."
Tiểu nhị tỏ vẻ mặt ra là thế.
"Vậy lần này phu nhân đến Quy châu chính là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi đó."
"Sao nói vậy?"
Tuyết Mai vừa hưởng thụ giây phút hiếm hoi được hoàng đế bệ hạ hầu hạ vừa phải tập trung điều tra chính sự.
"Hai vị từ Kinh châu đến chắc cũng đã nghe chuyện hoàng thượng muốn nam tuần?"
Hai người gật đầu.
"Chuyện này chúng ta có biết. Nghe nói đoàn ngự giá đã ra khỏi địa phận Kinh châu."
Tiểu nhị thở dài.
"Hạn hán chết, lũ lụt chết. Hoàng thượng vừa lên ngôi, các quan ngồi trên ghế ai cũng lo sợ lại lập tức nam tuần, khiến các thành phía nam vô cùng coi trọng. Ai lại muốn lộ ra chuyện xấu vào lúc này chứ?
Hai vị đến Quy châu thì dễ nhưng muốn từ Quy châu quay về sợ rằng khó càng thêm khó. Chắc hôm nay vào thành hai vị cũng thấy, cửa nối với Kinh châu vào thành dễ, ra thành khó, cửa nối với Quy châu thì ngược lại, ra thành dễ, nhưng muốn vào thành mà không có giấy phép đặc biệt thì còn khó hơn lên trời."
Tuyết Mai mạnh dạn suy đoán.
"Chẳng lẽ Quy châu bên kia.."
Nàng dùng nước trà viết một chữ bệnh lên bàn.
Tiểu nhị gật đầu mấy cái liền.
"Vị phu nhân đây thật huệ chất lan tâm, thảo nào được tướng công người yêu thương như vậy."
Được khen nhưng hai người chẳng ai vui vẻ nổi.
Cùng với đó, chén trà trong tay Thiên Mộ Thần nứt vỡ.
Hắn vội hoàn hồn, tươi cười giải thích.
"Thật ngại quá, ta phục vụ trong quân đội mấy năm, sức lực có hơi lớn."
"Thì ra là quân gia đại nhân, tiểu nhân có mắt không thấy thái sơn, mạo phạm rồi.."
Hắn khoát tay bảo tiểu nhị dừng lại, lui được rồi.
Bây giờ hắn không có tâm trạng nói chuyện xã giao.
Chờ tiểu nhị khép cửa, hai phu thê nhìn nhau đều thấy được ánh mắt nặng nề của đối phương.
"Ta chỉ muốn dẫn nàng đi chơi một chút, không ngờ lại gặp chuyện này.."
"Không phải lỗi của chàng. Dù sao tân đế lên ngôi, mọi người đều chưa quen tính nết, dè dặt lo sợ là chuyện tất nhiên. Dù chàng không nam tuần thì họ cũng sẽ giấu trên gạt dưới, cố gắng che lấp sự tình.
Chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không."
"Ngân châu biết chuyện cũng không báo, chỉ kiểm soát chặt chẽ người ra vào."
Tuyết Mai thở dài an ủi.
"Không phải tiểu nhị đã nói sao? Ai cũng sợ chuyện đến đầu mình, thành chủ Ngân châu chỉ mong làm tốt phận sự, quản tốt một thành của mình. Đạo hữu tử bất tử bần đạo."
(Đạo hữu tử bất tử bần đạo: Người chết là người khác, không phải mình chết là được. Nói kháy nếp sống bo bo giữ mình, chỉ biết có lợi ích bản thân)
"Chúng ta mau chóng đến Quy châu, có lẽ tình hình còn bết bát hơn ta dự kiến. Còn thành chủ Ngân châu trở về có thời gian sẽ tính sổ sau."
"Được, đều nghe chàng hết."
Nàng cố gắng dỗ hắn vui vẻ.
"Quân đến tướng chặn, nước tới nâng nền. Chuyện đâu còn có đó, chàng đừng giận mà hại thân thể."
Thiên Mộ Thần nhìn nàng đăm đăm, như thể trên mặt nàng vừa mọc ra một bông hoa vậy.
Đương nhiên Tuyết Mai biết trên mặt mình không nở ra hoa, nhưng nàng thật sự không hiểu được ý của cái nhìn này.
Hai người trước đây cũng tính là tâm hữu linh tê, có chuyện gì cũng chỉ cần nói một hiểu hai.
Giống như việc vòng tay đậu đỏ hay hai chậu cây lan điếu, bạch chỉ, chỉ cần cho chút gợi ý là có thể đoán được ngay.
Thế nhưng dù sao cũng là hai con người với quá trình trưởng thành và trải nghiệm khác nhau, không thể ăn ý mười phần như phân thân từ một bản thể được.
"Trước đây lúc có chuyện xảy ra, chỉ có một mình ta suy nghĩ phải giải quyết thế nào, không có người nào muốn hoặc dám nói lời động viên cả."